Cung Tường Vãn Tâm

Chương 4: Lãnh cung




Thường thái y đang trực bị Tiểu Mục tử gọi đến Phượng Nghi Điện.

Sau khi hành lễ, Thường thái y theo lệnh kiểm tra dược liệu trong ấm thuốc. 

Mới nhìn, ông ta đã nhận ra thứ trong ấm thuốc giống hệt túi thuốc mấy ngày trước Lan phi cho ông ta xem, vì thế bẩm báo đúng sự thật: "Hồi Hoàng Thượng, đây là thuốc tránh thai, trong thành phần có xạ hương và hoa hồng."

"Cái gì?"

Thấy Tiêu Sát kinh ngạc, Lan phi quát Vân Tụ: "Nô tỳ to gan, rốt cuộc ngươi đã tư thông với ai, sao lại uống loại thuốc này? Còn không mau khai ra!

"Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ... Nô tỳ không có tư thông với ai hết..."

"Hừ! Không tư thông, vậy ngươi nấu thứ thuốc này làm gì? Hoàng thượng ở đây, ngươi còn dám giảo biện!"

"Đủ rồi, Lan phi muội muội không cần diễn kịch nữa, thuốc tránh thai này không liên quan đến Vân Tụ, nàng ấy nấu cho ta."

"Hoàng hậu, nàng có biết mình đang nói gì không?"

"Thần thiếp đương nhiên biết."

Triệu Thanh Uyển thản nhiên đối diện với ánh mắt tràn ngập lửa giận của Tiêu Sát.

Việc đến nước này, nàng biết không giấu được nữa.

Vì thế cứ thẳng thắn thừa nhận, tránh vấy bẩn sự trong sạch của Vân Tụ.

Thấy Triệu Thanh Uyển chưa đánh đã khai, Lan phi nhếch mép cười, giả vờ săn sóc: "Hoàng thượng bớt giận, có lẽ hoàng hậu có nỗi khổ khó nói, để thần thiếp nói chuyện với hoàng hậu thử xem. Hoàng hậu nương nương, muội muội thật sự không hiểu, người không gấp sinh con cho hoàng thượng thì thôi, tại sao còn uống thứ thuốc này, có phải người có nỗi khổ gì không? Nương nương có thể chia sẻ với muội muội, nói không chừng muội muội có thể phân ưu giúp người. Còn nữa, hoàng hậu nương nương, rốt cuộc là thái y nào không muốn sống kê cho người thứ thuốc này vậy? Chẳng lẽ ông ta không biết lén hoàng thượng kê thuốc này cho chủ tử là phạm tội khi quân sao? Hoàng hậu nương nương..."

Lan phi khẩu Phật tâm xà, tươi cười dối trá, miệng thì nói phân ưu giúp nàng nhưng thực chất là muốn chọc giận Tiêu Sát trị tội Triệu Thanh Uyển.

Xưa nay Triệu Thanh Uyển khinh thường nữ nhân hậu cung chỉ biết tranh giành tình cảm, nói năng thận trọng.

So với việc gạt Tiêu Sát uống thuốc tránh thai, điều khiến hắn giận hơn chính là Triệu Thanh Uyển luôn dùng sự im lặng đối đầu với hắn.

Hắn thẹn quá thành giận, quát bảo Lan phi dừng lại: "Được rồi, đừng nói nữa! Tiểu Mục Tử, gọi tất cả thái y đến đây!"

"Vâng."

Khoảng nửa khắc sau, tất cả thái y của Thái Y Viện đều hoang mang theo Tiểu Mục Tử vào Phượng Nghi Điện.

"Nói! Là kẻ nào đã kê thuốc tránh thai cho hoàng hậu?"

"Hồi hoàng thượng, không phải vi thần."

"Hồi hoàng thượng, cũng không phải vi thần."

"Hồi hoàng thượng, là... Là vi thần... Hoàng thượng, là mệnh lệnh của hoàng hậu, cầu xin hoàng thượng khai ân! Cầu xin hoàng thượng khai ân!"

"Lang băm to gan! Hoàng hậu bảo ngươi kê thuốc tránh thai ngươi liền kê thuốc tránh thai! Có phải nếu hoàng hậu bảo ngươi kê thuốc độc ngươi cũng kê có đúng không? Người đâu, kéo tên lang băm này ra ngoài chém!"

"Khoan đã! Là thần thiếp ép Quách thái y, việc này không liên quan đến Quách thái y, mong hoàng thượng đừng lạm sát kẻ vô tội."

"Hoàng hậu, nàng lén trẫm uống thuốc tránh thai, không muốn mang thai con của trẫm, nàng tưởng nàng bây giờ còn tư cách cầu xin trẫm sao? Xử lý tên lang băm này xong trẫm sẽ xử phạt nàng!" Tiêu Sát quát, "Còn đứng đó làm gì, lập tức kéo tên lang băm này ra ngoài chém!"

"Vâng."

Hai thị vệ đeo đao ngoài điện nghe lệnh tiến vào áp giải Quách thái y, muốn kéo ông ta ra ngoài xử tử.

Đúng là gần vua như gần cọp.

Thường thái y và những thái y khác đều quỳ rạp cúi đầu, toàn thân ròng ròng mồ hôi lạnh, sợ hoàng thượng trút giận lên cả Thái Y Viện.

"Hoàng thượng, vi thần cũng là bị ép! Cầu xin hoàng thượng khai ân! Cầu xin hoàng thượng khai ân! Hoàng hậu nương nương cứu vi thần! Hoàng hậu nương nương cứu vi thần với..."

"Ngài làm vậy là lạm sát vô tội, Quách thái y chỉ nghe lệnh làm việc thì có tội gì? Nếu ngài muốn tìm người khai đao trút giận thì cứ nhắm vào thần thiếp, đừng liên lụy đến người vô tội."

"Nếu trẫm lạm sát vô tội thì cũng do hoàng hậu nàng ép! Nàng không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì nàng mà chết, mạng của Quách thái y, nhớ lấy, là do nàng!"

"Nàng đúng là bạo quân!"

"Trong mắt hoàng hậu không phải trẫm sớm đã là một bạo quân sao?"

"Nếu hôm nay hoàng thượng chém Quách thái y, vậy mũ phượng này hoàng thượng thu hồi luôn đi, Triệu Thanh Uyển ta không xứng đội!"

"Nàng đúng là không xứng đội, nhưng trẫm càng muốn nàng đội, trẫm còn phải để nàng đội nó cả đời! Người đâu, hoàng hậu phạm tội khi quân, lập tức biến nàng ấy vào lãnh cung! Không có sự cho phép của trẫm, bất kỳ ai cũng không được đến gần!"

"Vâng."

"Nương nương... Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương chỉ nhất thời hồ đồ, cầu xin hoàng thượng khai ân!"

"Nếu ngươi đã trung thành với hoàng hậu như thế, vậy trẫm thành toàn cho ngươi đến lãnh cung tiếp tục hầu hạ chủ tử nhất thời hồ đồ này!"

Mũ phượng vẫn đeo trên đầu, Triệu Thanh Uyển và Vân Tự bị thị vệ cùng đưa ra khỏi tẩm điện.

Thấy Triệu Thanh Uyển rời đi vẫn giữ thái độ lạnh lùng, Tiêu Sát vô cùng tức giận.

Hắn cũng phất tay áo bỏ đi.

Liếc nhìn tấm lưng Triệu Thanh Uyển tự làm bậy thì không thể sống của Triệu Thanh Uyển, Lan phi sung sướng đi theo Tiêu Sát rời khỏi Phượng Nghi Điện trống rỗng.

Lãnh cung.

"Hoàng hậu nương nương, mời!"

Tuy bị biếm vào lãnh cung nhưng ngôi vị hoàng hậu vẫn chưa bị trục xuất, sau khi đưa Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ đến nơi, thị vệ cung kính nói một câu rồi mới đóng cửa lại.

"Nương nương, nơi này u ám quá!"

"Vân Tụ, là ta liên lụy ngươi và cả Quách thái y, ông ấy không nên có kết cục như vậy."

"Nương nương, đều do Vân Tụ làm việc không cẩn thận mới bị tên Hồ Đức Hải kia bắt gặp, liên lụy người và Quách thái y..."

"Xem ra bà già đây vẫn còn phúc, từng tuổi này mà vẫn có người đến đây bầu bạn với ta."

Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ đang nói chuyện, một phụ nhân trung niên ăn mặc giản dị cầm một chiếc đèn lồng từ bên trong đi ra.

"Người là Thuần thái phi?"

"Đúng vậy. Nhìn mũ phượng trên đầu ngươi, chẳng lẽ là đương kim hoàng hậu?"

"Thanh Uyển thỉnh an Thuần thái phi."

"Nô tỳ thỉnh an Thuần thái phi, nương nương nhà nô tỳ đúng là đương kim hoàng hậu."

"Ha ha, đương kim hoàng hậu mà cũng biếm vào lãnh cung, xem ra Thuần phi này bị tiên đế biếm vào lãnh cung mười mấy năm cũng không phải nữ nhân thảm nhất hoàng cung này."

Thấy chủ tử nhà mình bị cười nhạo, Vân Tụ không vui, vội ra mặt thay Triệu Thanh Uyển: "Thuần thái phi, nương nương nhà nô tỳ khác người. Hoàng thượng chỉ cãi nhau vài câu với nương nương, nhất thời tức giận nên mới biếm nương nương vào lãnh cung, chờ hoàng thượng hết giận, nô tỳ tin chắc ngài ấy sẽ thả nương nương ra ngoài."

"Được rồi Vân Tụ, chúng ta hà tất lừa mình dối người chứ? Thuần thái phi, để người chê cười rồi." Triệu Thanh Uyển nhẹ giọng khiển trách Vân Tụ, sau đó cúi người hành lễ với Thuần thái phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.