"Hoàng thượng... Hu hu hu..."
Một mỹ nhân như nàng ta chủ động lao vào lòng, hoàng thượng không hề rung động, còn răn dạy nặng như vậy, Lan phi xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, che mặt bật khóc.
"Hoàng thượng, canh sâm đến rồi."
Lúc này Tiểu Mục Tử bưng hai chén canh sâm vào, nhìn tình hình trong tẩm điện, sợ hãi cúi đầu, thấp thỏm nói.
"Canh sâm tới đúng lúc lắm! Trẫm thấy tối nay Lan phi uống quá nhiều rượu rồi, cần uống canh sâm cho tỉnh táo. Ngươi lấy canh sâm cho nàng ta uống đi, sau đó sắp xếp lại tấu chương, lập tức về Tuyên Thất Điện!"
"Vâng. Lan phi nương nương, canh sâm này cung nhân mới nấu xong, nương nương uống nhân lúc còn nói đi."
"Hu hu hu..."
Lan phi vừa uất ức khóc vừa giận dỗi cầm một chén canh sâm, một hơi uống hơn phân nửa, sau đó dùng tay lau môi rồi lau nước mắt.
Ngay lúc đó, Lan phi thấy cơ thể mình khác lạ, không khỏi liếc nhìn chén canh sâm Tiểu Mục Tử vừa đặt lên bàn.
Trên khay vẫn còn chén canh sâm chưa uống, thứ đó chuẩn bị cho hoàng thượng.
Bắt buộc phải khiến hắn uống mới được.
Nếu không bữa tiệc sinh nhật hôm nay sẽ vô ích.
Lan phi lập tức buông bỏ tôn nghiêm, cố nở nụ cười đi đến cầm chén canh sâm lên, sau đó đưa cho Tiêu Sát, dịu dàng nhận lỗi: "Hoàng thượng, vừa nãy đều do thần thiếp không biết nặng nhẹ, thần thiếp biết lỗi rồi, sau này thần thiếp không dám quấy rầy hoàng thượng xử lý quốc gia đại sự nữa. Hoàng thượng, chén canh sâm này ngài cũng uống nhân lúc còn nóng đi, vừa bồi bổ long thể, vừa coi như thần thiếp thật lòng nhẫn lỗi, được không hoàng thượng? Hoàng thượng, ngài không uống nghĩa là còn đang trách tội thần thiếp, hu hu hu...
"Được rồi, đừng khóc nữa, còn ra thể thống gì hả! Trẫm uống là được!"
"Thật sao? Tạ hoàng thượng, thần thiếp không khóc nữa, hoàng thượng uống đi."
Thấy Lan phi khóc lóc sướt mướt, la liếm lì lợm, Tiêu Sát chỉ đành uống sạch chén canh sâm.
Tiểu Mục Tử còn đang ngồi xổm sắp xếp lại đống tấu chương vừa bị Lan phi làm loạn.
Số tấu chương này đều liên quan đến xã tắc quốc gia, không thể xem nhẹ, Tiêu Sát chỉ đành đợi gã, nhưng chỉ mới một lát, hắn bỗng thấy cơ thể mình khô nóng khác thường.
Mà Lan phi đứng cạnh hắn lúc này mặt đã đỏ bừng, tay kéo vạt áo trước ngực.
Thấy Tiêu Sát nhìn mình, nàng ta liền tới gần hắn: "Hoàng thượng, thần thiếp khó chịu!"
Dứt lời, nàng ta to gan đặt tay trước ngực hắn.
Lúc này Tiêu Sát mới nhận ra tối nay hắn và Lan phi đã bị bỏ thuốc, lập tức đẩy nàng ta ra: "Lan phi tự trọng!"
Sau đó hắn nói với Tiểu Mục Tử: "Số tấu chương này không cần sắp xếp lại nữa, cứ mang hết về Tuyên Thất Điện rồi tính!"
"Vâng."
Tiểu Mục Tử cũng đã phát hiện hoàng thượng và Lan phi lúc này đều không bình thường, vội ôm tất cả tấu chương vào lòng, rồi nhanh nhẹn theo sau Tiêu Sát rời đi.
Đã như vậy rồi hắn vẫn còn lý trí đến mức về Tuyên Thất Điện?
Lan phi vừa gấp vừa lo, khóc lóc cầu xin: "Hoàng thượng, ngài đừng đi! Thần thiếp khó chịu quá, hoàng thượng, ngài đừng đi..."
Tiêu Sát mặc kệ nàng ta, cố chịu đựng cơn khô nóng trong người, sải bước rời khỏi Y Lan Điện.
Đến Ngự Hoa Viên, Tiểu Mục Tử thấy hoàng thượng đi chậm lại, vội kiến nghị: "Hoàng thượng, có cần truyền thái y đến Tuyên Thất Điện không?"
"Không cần, bãi giá lãnh cung!"
"Dạ?"
Tiểu Mục Tử bất ngờ một giây, ngay sau đó cúi đầu theo Tiêu Sát đi về phía lãnh cung.
"Ti chức thỉnh an hoàng thượng."
"Hoàng thượng muốn vào trong gặp hoàng hậu, còn không mau mở cửa!"
Chủ tử hai người vừa đến trước cửa lãnh cung, không chờ chủ tử lên tiếng, Tiểu Mục Tử đã bảo thị vệ trông coi mở cửa.
Tiêu Sát lập tức vào trong.
Đến giữa sân, thấy lãnh cung tối đen như mực, chắc là hoàng hậu đã tắt đèn ngủ.
Tiểu Mục Tử cao giọng nói: "Hoàng thượng giá lâm!"
Ba người ở lãnh cung đang ngủ, vừa nghe tiếng động bên ngoài, lập tức tỉnh dậy.
Thuần thái phi nhìn Triệu Thanh Uyển: "Hoàng hậu, ngoài sân hình như có tiếng thái giám báo hoàng thượng tới."
"Đúng vậy, nô tỳ cũng nghe là hoàng thượng tới."
"Muội như vậy ngài ấy tới lãnh cung làm gì?" Triệu Thanh Uyển cau mày hỏi, sau đó cùng Thuần thái phi và Vân Tụ khoác áo ngoài.
Thuần thái phi cầm đèn, ba người ra ngoài nghênh giá.
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an!" Bọn họ hành lễ.
Nhưng Tiêu Sát trực tiếp làm lơ Thuần thái phi và Vân Tụ, không nói một lời, đi thẳng đến chỗ Triệu Thanh Uyển, kéo nàng vào trong.
"Ngài làm gì vậy? Ngài buông thiếp ra! Tiêu Sát, ngài rốt cuộc muốn làm gì? Buông ra!"
"Nàng là của ta! Cả đời này ta sẽ không tha cho nàng!"
Tiêu Sát không quan tâm Triệu Thanh Uyển giãy giụa, sau khi kéo nàng vào phòng liền bắt đầu điên cuồng hôn nàng.
Ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, nàng biết tối nay chắc hắn uống nhiều rượu, chỉ có thể cắn môi hắn.
Môi bị cắn đến chảy máu, hắn mới tỉnh táo lại, buông nàng ra, sau đó giơ tay lau tơ máu trên môi.
Triệu Thanh Uyển thấy hắn uống rượu xong liền chạy tới chỗ mình nổi điên, thật sự rất muốn mắng hắn một trận, nhưng nhớ lại tình hình của mình lúc này và tương lai phải đối mặt, nàng cố nhịn, nhẹ giọng hỏi: "Tối nay ngài uống nhiều nên tâm trạng không tốt, hay vì tâm trạng không tốt nên mới uống nhiều?"
"Nàng quan tâm ta như vậy có phải vì muốn về Phượng Nghi Cung, lần nữa làm hoàng hậu danh xứng với thực của Tiêu Sát ta đúng không?"
"Nếu thiếp nói phải, ngài sẽ thế nào? Nếu thiếp nói không phải, ngài sẽ ra sao?"
Thấy Tiêu Sát dùng ánh mắt tức giận nhìn mình, Triệu Thanh Uyển biết hắn vẫn chưa có suy nghĩ cho nàng về Phượng Nghi Điện, nếu không cứ bảo Tiểu Mục Tử tới tuyên chỉ là được, sao phải nửa đêm uống say rồi tới tìm nàng?
Thế nên nàng chỉ có thể gặp chiêu nào tiếp chiêu đó, ba phải hỏi lại.
Nhưng Tiêu Sát lại ném vấn đề về cho nàng: "Chỉ cần chính miệng nàng nói với ta nàng muốn về Phượng Nghi Điện, ta có thể lập tức hạ chỉ! Nhưng nàng thật lòng muốn về sao?"