Cung Tường Vãn Tâm

Chương 30: Cải thiện




Ở Chiêu Dương Điện nghe Lan phi châm chọc hoàng hậu hai lòng, trong lòng Tiêu Sát cứ có khúc mắc, về đến Tuyên Thất Điện, sắc mặt hắn vẫn lạnh như băng.

Vốn dĩ hắn đang cân nhắc xem có nên thả Triệu Thanh Uyển ra khỏi lãnh cung không.

Nhưng nghe đến hai chữ "hai lòng", suy nghĩ này lập tức biến mất.

Hắn quyết định tiếp tục để Triệu Thanh Uyển ở lãnh cung, đợi đến khi nào hắn bình tĩnh trở lại mới quyết định việc này.

Tiêu Mục Tử thấp thỏm đứng ngoài cửa điện, không dám hít thở mạnh, sợ chút bất cẩn sẽ bị chủ tử trách phạt.

May mà khoảng một canh giờ sau, Lâm chiêu nghi tới cầu kiến.

Tiểu Mục Tử vào trong bẩm báo, sau khi được chủ tử đồng ý mới cho Lâm chiêu nghi vào điện.

Lâm chiêu nghi đi vào, hành lễ: "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an."

"Miễn lễ. Lâm chiêu nghi tìm trẫm có việc gì?"

"Hồi hoàng thượng, hôm nay Dĩnh phi ở Chiêu Dương Điện luyện roi, bất cẩn va chạm Lan phi, hai người họ vì việc này mà xảy ra xung đột. Để đề phòng việc này xảy ra lần nữa, thần thiếp đã phải ra mặt. Dĩnh phi đã giao nộp tất cả binh khí luyện võ cho thần thiếp, thần thiếp cũng đã chuyển chúng cho Nội Vụ Phủ bảo quản, nay đến đây để bẩm báo hoàng thượng một tiếng."

"Ừ, xử lý không tệ." Tiêu Sát đang đọc tấu chương, chỉ trả lời một câu.

"Tạ hoàng thượng khen ngợi, thần thiếp nên chia sẻ với hoàng thượng mà. Hoàng thượng, thần thiếp còn một việc muốn xin chỉ thị."

"Nói."

"Vâng. Hoàng thượng, xưa nay mọi thứ đưa đến hậu cung đều theo quy chế của cung nhân hạ đẳng, nhưng hiện giờ hoàng hậu đang ở đó, thần thiếp nghĩ liệu có thể..."

Lâm chiêu nghi còn chưa hỏi xong, Tiêu Sát đã ngắt lời: "Làm theo quy chế của cung nhân."

"Vâng, thần thiếp hiểu rồi, vậy thần thiếp không quấy rầy hoàng thượng phê duyệt tấu chương nữa, thần thiếp cáo lui."

Thấy hoàng thượng kiệm lời của mình, cứ nhìn tấu chương chằm chằm, sau khi xin chỉ thị xong, Lâm chiêu nghi thức thời rời khỏi Tuyên Thất Điện.

Trên đường về Thường Ninh Điện, nàng cẩn thận ngẫm nghĩ câu trả lời "Làm theo quy chế của cung nhân" của hoàng thượng.

Khi nãy nàng dùng từ cung nhân hạ đẳng, hoàng thượng nói như vậy đương nhiên là muốn tăng đãi ngộ cho hoàng hậu ở lãnh cung.

Xem ra hắn vẫn rất quan tâm hoàng hậu, hoàn toàn không vì việc Lan phi nói chuyện không lựa lời ở Chiêu Dương Điện mà tức giận.

Nhận ra chi tiết này, Lâm chiêu nghi ghen ghét cắn môi.

Giờ Thân hôm nay, đồ ăn Tần ma ma đưa đến lãnh cung đã có cải thiện.

Mọi thứ đều theo quy chế của cung nữ bình thường.

Tuy vẫn không sánh bằng đồ ăn ở Phượng Nghi Cung ngày xưa nhưng đã không còn hôi thối, có thể cho vào miệng, điều này với ba người trong lãnh cung mà nói đã là chuyện mừng.

Có điều, đây không phải mong muốn của họ.

Vân Tụ vừa ăn vừa nhíu mày nói: "Nương nương, Thuần thái phi, hoàng thượng đã bắt cái tên Giả phó tổng quản kia, cũng đã cải thiện đồ ăn ở lãnh cung của chúng ta nhưng lại không phái người tới tuyên chỉ thả nương nương ra khỏi cung. Nương nương nói xem, hoàng thượng rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Ngài ấy có thả chúng ta ra khỏi lãnh cung không?"

"Có lẽ ngài ấy cần thời gian suy xét."

"Ta cũng nghĩ vậy, chắc hoàng thượng vẫn chưa nghĩ kỹ việc này."

"Ngài ấy đã gặp hoàng hậu, sao lại chưa nghĩ kỹ chứ? Phải nghĩ đến khi nào mới xong đây? Nếu ba năm năm năm hoàng thượng chưa nghĩ xong, chẳng phải chúng ta phải tiếp tục ở đây ba năm năm năm hả?"

"Sợ là như thế." Thuần thái phi bưng tách trà, cười trả lời.

"Sao cơ? Vậy nếu chúng ta muốn sớm ra ngoài thì chẳng lẽ còn phải để nương nương đi gặp hoàng thượng lần nữa?"

"Nào dễ như ngươi nói chứ? Lần này là may mắn, trùng hợp ngài ấy cũng tới Phượng Nghi Điện, lần sau sao có thể may mắn như vậy?"

"Thế phải làm sao đây nương nương?"

"Thì cứ như lúc chúng ta mới tới đây, nếu đã tới thì cứ yên tâm ở lại, kiên nhẫn chờ là được. Dù sao thì bây giờ đồ ăn cũng đã nuốt trôi, chúng ta không cần sợ đói chết, cuộc sống cũng không quá khổ cực. Người nói đúng không Thuần thái phi?"

"Hoàng hậu nói đúng. Vân Tụ nha đầu, những gì nên làm chúng ta đều đã làm rồi, bây giờ chỉ có thể xem ý trời."

"Xem ý trời? Trời không biết nói chuyện, sao chúng ta xem hiểu được!" Vân Tụ bĩu môi ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm.

Thuần thái phi và Triệu Thanh Uyển nghe thế nhìn nhau cười, tiếp tục ăn.

Chui lỗ chó, lên giường với Tiêu Sát, đối với Triệu Thanh Uyển thì đây đã là cực hạn của bản thân rồi.

Chẳng lẽ còn bảo nàng hèn mọn quỳ xuống nhận lỗi, sau đó tiếp tục lên giường lấy lòng hắn sao?

Hành động bỉ ổi như vậy nàng quyết không làm.

Hơn nữa nàng cũng không nghĩ làm vậy Tiêu Sát sẽ bỏ qua chuyện cũ, nói không chừng hiệu quả còn trái ngược, khiến hắn càng khinh thường nàng, từ đó càng không nghĩ đến việc thả nàng ra khỏi lãnh cung.

Vậy nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ ý trời.

Đồ ăn ở lãnh cung được cải thiện, con mèo đen bọn họ nuôi cũng có đồ ăn ngon.

"Meo!"

Dù thế nào thì lãnh cung cuối cùng cũng có chút sinh khí.

...

Mấy ngày sau, Tiêu Sát phê duyệt tấu chương mệt mỏi, ra Ngự Hoa Viên đi dạo, cố tình làm bộ thuận miệng hỏi Tiểu Mục Tử: "Đồ ăn ở lãnh cung mấy hôm nay sao rồi?"

"Hồi hoàng thượng, đã bình thường trở lại. Từ sau vụ Giả Trịnh Sơn bỏ mạng ở Đại Lý Tự, đám người ở Ngự Thiện Phòng đều thành thật, không dám tùy tiện lừa gạt chủ tử."

"Hừ, không phải họ không dám, mà là chủ tử nào đó trong hậu cung tạm thời an phận, không dám tiếp tục lừa gạt trẫm."

"Vâng, vẫn là hoàng thượng nhìn rõ mọi việc."

"Được rồi, chỉ cần nàng ta yên phận, trẫm có thể tiếp tục mắt nhắm mắt mở. Nhưng nếu việc này còn lặp lại, e rằng chẳng ai bảo vệ nổi nàng ta."

"Hoàng thượng yên tâm, nếu hậu cung có bất kỳ điều gì khác thường, nô tài sẽ lập tức bẩm báo."

"Được. Về Tuyên Thất Điện thôi, vẫn còn đống tấu chương chờ trẫm phê duyệt."

"Vâng."

Trong lúc hai chủ tớ ở Ngự Hoa Viên nói chuyện, Tố Yên trốn sau hòn non bộ nghe lén. Đợi họ rời đi, nàng ta vội vàng trở về Thường Ninh Điện, thuật lại từng câu từng chữ cho Lâm chiêu nghi nghe.

"Chủ tử, xem ra hoàng thượng có ý định động vào Lan phi rồi."

"Hừ, nhưng ngài ấy muốn bảo vệ hoàng hậu hơn."

"Xem ra hoàng hậu vẫn là kình địch lớn nhất của chủ tử, nhưng hoàng hậu bây giờ bị nhốt ở lãnh cung, chúng ta không tiếp xúc được, cũng không thể làm gì nàng ta."

"Chúng ta đương nhiên không thể hại nàng ta nhưng lại có thể mượn tay kẻ khác."

"Ý chủ tử là Lan phi?

"Không sai, nàng ta có thể sắp xếp người đột nhập lãnh cung một lần, sau đó tạo ra lời đồn khiến hoàng thượng nghi ngờ hoàng hậu thì đương nhiên có thể sắp xếp lần hai, lần ba." Lâm chiêu nghi nhếch mép cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.