Cung Tường Vãn Tâm

Chương 273: Ta và thê




Từ nhỏ An Hằng đã có sư phó dạy võ nghệ, văn võ song toàn, sau khi nhận tin dữ của phụ hoàng, hắn dặn dò sắp xếp cho những người có liên quan, sau đó không ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa, dẫn theo hai thị vệ ngày đêm lên đường đến huyện Bình, ba bốn ngày sau đã tới nơi.

Thấy phụ hoàng đã được an táng ở huyện Bình, mẫu hậu cũng vì tình cảm với phụ hoàng mà tóc bạc cả đầu, hắn biết mẫu hậu của mình đã quyết định không về hoàng cung nữa nên cũng không khuyên.

Hắn đồng ý với tâm nguyện của nàng, thông báo với thiên hạ nàng và Tiêu Sát đã cùng hoăng thệ một ngày, cùng chôn di vật của họ vào hoàng lăng, để mẫu hậu được an nhiên sống ở vườn trà nửa đời còn lại.

Hắn quyết định mua cả khu vực này, để nó biến thành vườn trà của hoàng gia, đồng thời đuổi tất cả thôn dân ở dưới chân núi đi, cho họ một khoản bồi thường, sau đó điều một nhóm cung nữ, quản sự và thị vệ đắc lực đến, ngày thường lấy thân phận bá tánh để sống dưới chân núi, chăm sóc vườn trà, để những người này bảo vệ mẫu hậu, cũng là bảo vệ hoàng lăng thật sự của phụ hoàng.

Chỉ có như vậy, đứa con trai như hắn ở kinh thành xa xôi mới có thể yên tâm.

Triệu Thanh Uyển không từ chối tấm lòng hiếu thảo của An Hằng.

Nàng biết cuộc đời này nàng không quay về kinh thành đối với nhi tử đã là một sự tàn nhẫn.

Đón nhận tấm lòng hiếu thảo của hắn, với mẫu tử bọn họ mà nói đều là một cách bồi thường tâm lý.

Đất nước không thể một ngày không có vua.

An Hằng ở huyện Bình hai ngày rồi lại tức tốc trở về kinh thành.

Hơn hai mươi ngày sau, Yến Tử Huân, An Ninh và Hoắc Liên Liên dẫn theo đội ngũ lo tang lễ từ kinh thành đến huyện Bình.

Nhìn Triệu Thanh Uyển tóc bạc cả đầu, ánh mắt tràn ngập bi thương ở vườn trà, Yến Tử Huân như muốn tan nát cõi lòng.

"Nương nương, không, bây giờ Tử Huân chỉ muốn gọi nàng là Uyển Nhi. Uyển Nhi, thấy nàng như vậy, trái tim ta cũng muốn chết lặng... Nàng vẫn còn là Uyển Nhi hồn nhiên ngây thơ mà ta từng quen sao..."

"Tử Huân, giây phút chàng ấy ra đi, trái tim của ta cũng đã đi theo chàng ấy, hơn nữa nó sẽ mãi mãi không trở về."

"Uyển Nhi, nàng thật tàn nhẫn..."

"Ông trời đúng là quá tàn nhẫn với ta, đã biết chàng ấy là mạng của ta nhưng thân xác ta còn đây, ông trời lại mang mạng của ta đi trước."

Sau khi nói những câu đó với Yến Tử Huân, Triệu Thanh Uyển lại cầm khăn trắng lau bia mộ cho Tiêu Sát.

Thấy trong mắt nàng chỉ có trượng phu đã khuất, Yến Tử Huân biết cuộc đời này dù hắn có chờ nàng thêm bao nhiêu năm cũng không đợi được.

Nhưng hắn vẫn muốn chờ.

Sau khi trò chuyện vài câu ít ỏi với Triệu Thanh Uyển, Yến Tử Huân mang tâm trạng chua xót rời đi.

An Ninh và Hoắc Liên Liên muốn ở bên Triệu Thanh Uyển lâu hơn nhưng đều bị nàng từ chối.

Nàng chỉ dặn dò An Ninh, sau này nếu thành thân với ý trung nhân thì phải trân trọng thời gian ở bên người đó, bớt giận dỗi, cãi nhau với hắn. Nếu giữa hai người có bất kỳ mâu thuẫn gì thì đều không được giấu trong lòng, nhất định phải nói chuyện với nhau, đừng có mang theo hiểu lầm trong lòng mãi. Nếu không sau này nhớ lại chắc chắn sẽ thấy tiếc nuối.

An Ninh tuy chưa có trải nghiệm sâu sắc trong việc này nhưng vẫn nghe lời gật đầu.

Thấy nữ nhi hồn nhiên như mình khi còn trẻ, Triệu Thanh Uyển vừa mừng lại vừa lo.

Có điều, con cháu có phúc của con cháu.

Nàng đã chọn ở lại huyện Bình bầu bạn với Tiêu Sát, chuyện của con cái đương nhiên phải xem vận mệnh của chính chúng.

Thật ra Hoắc Liên Liên có hơi bối rối.

Nàng không nỡ để một mình Triệu Thanh Uyển ở đây, rất muốn sau này ở lại đây với nàng ấy, nhưng nàng lại không nỡ xa Yến Tử Huân.

Triệu Thanh Uyển hiểu ý của nàng, vậy nên lấy cớ An Hằng còn cần thần y như nàng chăm sóc, bảo nàng cứ yên tâm về hoàng cung.

Lúc này Hoắc Liên Liên mới không còn bối rối nữa.

Yến Tử Huân, An Ninh và Hoắc Liên Liên rời đi mấy ngày, Vân Tụ cùng một đội thị vệ mang tất cả di vật của Tiêu Sát đến huyện Bình.

Tiểu Mục Tử không đi theo.

Gã theo Tiêu Sát hơn hai mươi năm, quen thuộc với mọi điều của hoàng đế, hơn nữa còn trung thành tận tâm, sau khi An Hằng lên ngôi, gã liền trở thành đại thái giám bên cạnh hắn.

Vừa mang di vật của Tiêu Sát đến, Vân Tụ lập tức quỳ xuống khóc lóc cầu xin Triệu Thanh Uyển: "Nương nương, nô tỳ muốn ở lại đây hầu hạ người, cầu xin nương nương đừng đuổi nô tỳ đi. Nô tỳ thật sự không yên tâm để một mình nương nương ở lại đây, hơn nữa xa nương nương, nô tỳ thật sự không có tâm trạng làm gì cả. Xin nương nương thành toàn cho nô tỳ, nô tỳ thật sự không muốn xa nương nương, cầu xin nương nương!"

Thấy Vân Tụ tình thâm ý trọng như vậy, khóe mắt Triệu Thanh Uyển ướt đẫm, nàng vội đi tới đỡ Vân Tụ đứng dậy, dịu dàng nói: "Được, ta không đuổi ngươi, ngươi ở lại đây đi."

"Thật sao? Nô tỳ cảm ơn nương nương, cảm ơn nương nương."

"Phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng, cảm ơn ngươi luôn ở bên cạnh ta. Sau này ngươi ở với ta, ta ở bên hoàng thượng, chúng ta cứ thế này đi."

"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."

Vân Tụ mừng đến bật khóc, lập tức chạy đi sắp xếp di vật của tiêu Sát.

Triệu Thanh Uyển nhìn ngắm từng món di vật của Tiêu Sát, sau đó cẩn thận mở bốn bức tranh hoa xuân, trăng thu, mưa hè, tuyết đông Tiêu Sát dặn dò trước khi lâm chung ra xem.

Thì thấy trên bốn bức tranh có những câu thơ hắn viết.

Hoa xuân nở rộ.

Ta và thê.

Ngày và đêm.

Sớm sớm chiều chiều.

- Bình Sơn cư sĩ.

Mưa hè kéo dài.

Ta và thê.

Ngày và đêm.

Sớm sớm chiều chiều.

- Bình Sơn cư sĩ.

Trăng thu sáng trong.

Ta và thê.

Ngày và đêm.

Sớm sớm chiều chiều.

- Bình Sơn cư sĩ.

Tuyết đông trắng xóa.

Ta và thê.

Ngày và đêm.

Sớm sớm chiều chiều.

- Bình Sơn cư sĩ.

Nhìn những dòng thơ thâm tình Tiêu Sát viết mười mấy năm trước, cùng bốn chữ "Bình Sơn cư sĩ" giống như bốn chữ nàng khắc lên bia mộ của hắn, Triệu Thanh Uyển bật khóc: "Phu quân, chàng mới là tên ngốc đấy, bốn bài thơ này tại sao năm đó chàng không cho thiếp xem? Năm đó nếu chàng cho thiếp xem, thiếp chắc chắn sẽ không chiến tranh lạnh với chàng, càng không may áo cho nam nhân khác hại chàng đau lòng. Chàng đúng là tên ngốc... Thiếp thật sự nhớ tên ngốc nhà chàng, rất nhớ rất nhớ..."

Ôm bốn bức tranh có dòng thơ Tiêu Sát viết, Triệu Thanh Uyển khóc lớn một trận.

Vân Tụ không khuyên nàng, để nàng khóc cho đã.

Vân Tụ biết để chủ tử ôm di vật của trượng phu khóc hôm nay, nàng ấy sẽ nguôi ngoai được một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.