Sau hai mươi ngày lên đường, thuận tiện thị sát dân sinh, tìm hiểu tình hình và vấn đề trong cuộc sống của bá tánh Đại Phụng dưới sự thống trị của mình, hai ngày trước tết Thanh Minh, xe ngựa của Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển cuối cùng cũng đến huyện Bình.
Tiêu Sát vén rèm nhìn phong cảnh ngoại ô, cảm thán: "Nương tử, tới huyện Bình rồi."
"Phu quân, chúng ta đi tế bái mẫu thân trước đi. Thiếp làm con dâu của bà ấy mười mấy năm vẫn chưa đến trước mộ bái tế, đúng là không tròn trách nhiệm."
"Đồ ngốc, người không tròn trách nhiệm là phu quân. Nếu nàng muốn tế bái bà ấy như vậy, thế thì chúng ta đi tế bái bà ấy trước rồi về nhà nhạc phụ nhạc mẫu."
"Vâng."
Tiêu Sát bảo xe ngựa đi đến dưới một ngọn núi ở ngoại ô, sau đó bảo họ ở lại chờ.
Hắn đỡ Triệu Thanh Uyển xuống xe ngựa, mang theo đồ tế bái mẫu thân đã chuẩn bị sẵn rồi hai người nắm tay nhau đến ngôi mộ của mẫu thân hắn.
Mộ của mẫu thân Tiêu Sát chỉ là một ngôi mộ bình thường.
Có điều xung quanh mộ không hề có nhiều cỏ dại, xem ra đúng là có người thỉnh thoảng giúp Tiêu Sát dọn dẹp.
Nhìn trên bia mộ có khắc mộ của Hà thị, nhi tử Sát Nhi lập, khóe mắt Triệu Thanh Uyển liền ướt đẫm.
Nhìn kỹ hơn, nàng phát hiện thời điểm mẫu thân của Tiêu Sát qua đời là năm thứ hai nàng quen biết hắn.
Thảo nào từ lúc ấy nàng cảm thấy thiếu niên trầm tính này ngày càng u ám.
Không ngờ thì ra là người thân duy nhất của hắn khi đó đã qua đời.
Lúc ấy chắc chắn hắn rất cô đơn và bất lực, mà nàng lại không hề hay biết.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng chắc chắn sẽ quan tâm hắn, ở bên hắn nhiều hơn.
Hai người cúng bái trước mộ, sau đó Tiêu Sát dọn sạch cỏ dại, còn Triệu Thanh Uyển thì đi hái bó hoa dại tặng cho mẹ chồng, sau đó đốt ba nén nhang, dập đầu lạy ba lạy.
Triệu Thanh Uyển cũng có vài lời muốn nói với mẹ chồng chưa từng gặp mặt, nói rằng mấy năm nay nàng và Tiêu Sát rất hạnh phúc, nàng còn sinh cho bà một đứa cháu gái và một đứa cháu trai đáng yêu, bảo bà yên tâm, nàng hứa quãng đời còn lại mình chắc chắn sẽ thay bà chăm sóc Tiêu Sát.
Tiêu Sát ở bên cạnh nghe, mắt cũng ửng đỏ, xúc động nắm chặt tay nàng.
Tế bái mẹ chồng xong, trên đường xuống núi, Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn ngọn núi bình thường này: "Phu quân, ngọn núi này có tên không?"
"Có, hình như là núi Tiên Cô."
"Cái tên này bình thường quá, hay là chúng ta đặt tên khác cho nó được không?"
"Được, thế thì nương tử đặt đi."
"Vậy thì... Gọi là núi Trường Tình được không?"
"Núi Trường Tình? Được, vậy từ nay về sau gọi nó là núi Trường Tình đi."
"Vâng, cảm ơn phu quân."
"Đồ ngốc, phải là vi phu cảm ơn nàng mới đúng."
"Mẫu thân của chàng cũng là mẫu thân của thiếp, thiếp đương nhiên phải để bụng rồi."
"Dù có thế nào thì cũng cảm ơn nương tử, ta nghĩ mẫu thân chắc chắn cũng thích cái tên này."
"Vâng."
Dẫn nữ nhân mình yêu đến tế bái mẫu thân, nghe những lời nàng nói với bà, đứa con trai như hắn lúc này vô cùng hạnh phúc.
Trước nay mỗi lần nhớ đến mẫu thân, Tiêu Sát đều thấy đau buồn.
Nhưng giờ phút này, tâm trạng hắn đã nhẹ nhõm hơn, thậm chí còn cảm thấy an ủi.
Mà người có thể khiến hắn thay đổi tâm trạng theo hướng tốt chỉ có Triệu Thanh Uyển.
Nghĩ vậy, khi xuống núi, Tiêu Sát nắm chặt tay nàng hơn.
Cảm nhận được cảm xúc của nam nhân này, Triệu Thanh Uyển không nói gì nữa.
Sau khi đến chân núi, Tiêu Sát mới nói: "Nương tử, ta dẫn nàng đi gặp đại thúc đại nương, mấy năm nay đều là họ giúp ta chăm sóc mộ của mẫu thân."
"À vâng."
Tiêu Sát dẫn Triệu Thanh Uyển đến một căn nhà gần đó, đẩy hàng rào tre vào trong, gọi vào nhà: "Cổ đại thúc, Cổ đại nương, hai người có ở nhà không?"
"Ai vậy, ra đây!"
Một nông phụ khoảng năm mươi tuổi ăn mặc mộc mạc chạy ra.
"Cổ đại nương!"
"Xin hỏi hai người là..."
"Cổ đại nương, bà không nhớ cháu sao? Cháu là con trai của Hà thị ở trên núi, Sát Nhi đây."
"Thì ra là cháu! Trời ạ, bao nhiêu năm không gặp, cháu đã cao lớn tuấn tú thế này sao? Nếu cháu không nói, đại nương thật sự không nhận ra cháu đấy! Mau mau mau, cháu mau cùng đại nương vào nhà đi!"
Vừa nghe la Tiêu Sát, Cổ đại nương lập tức nhiệt tình mời hắn vào nhà.
"Được, cảm ơn đại nương. Cổ đại nương, giới thiệu với bà, đây là nương tử của cháu, bà có thể gọi nàng ấy là Thanh Uyển."
"Chào Cổ đại nương."
"Cháu thành thân rồi à? Cũng đúng, Cổ đại nương cũng đã... Cũng đã mười lăm năm đại nương không gặp cháu, cháu đã ba mươi tuổi, cũng nên thành thân rồi. Nương tử của cháu xinh quá, với cháu đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi!"
"Ha ha, cảm ơn Cổ đại nương đã khen."
Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển vào nhà ngồi nói chuyện với Cổ đại nương một lát, Tiêu Sát đưa bà một túi bạc.
Cổ đại nương từ chối không chịu nhận, nói không phải mỗi năm hắn đều nhờ người đưa bạc tới sao.
Nhưng Tiêu Sát khăng khăng muốn bà nhận, cuối cùng Cố đại nương chỉ đành vui vẻ nhận lấy, sau đó nhiệt tình giữ họ lại ăn tối với mình.
Tiêu Sát từ chối rồi dẫn Triệu Thanh Uyển rời đi, cùng về xe ngựa.
Xe ngựa chạy thẳng đến trước cửa nhà của Triệu Thanh Uyển.
Vừa đến trước sân, song thân nhận được tin của thị vệ đã ngóng trông đứng chờ.
Triệu Thanh Uyển kích động: "Phụ thân, mẫu thân, Uyển Nhi về rồi!"
"Nhạc phụ, nhạc mẫu, tiểu tế dẫn Thanh Uyển về thăm hai người."
"Uyển Nhi, con về rồi! Hoàng thượng..."
"Nhạc phụ, nhạc mẫu, ở đây là nhà, hai người không cần gọi con là thế, hay là cứ gọi con là hiền tế đi."
"À được, vậy bọn ta gọi ngài là hiền tế. Hiền tế và Uyển Nhi đi đường xa như vậy chắc chắn rất mệt, mau vào nhà đi."
"Vâng, cảm ơn nhạc phụ, bọn con không vất vả."
Mọi người nói chuyện với nhau vài câu, Tiêu Sát lệnh Tiểu Mục Tử và thị vệ mang tất cả lễ vật vào.
Triệu phu nhân vui mừng đi pha trà lấy điểm tâm.
Triệu Thanh Uyển muốn giúp nhưng Triệu phu nhân không cho, nàng chỉ đành ngồi cùng Tiêu Sát trò chuyện với Triệu lão gia.
Tối nay, gia đình bốn người cùng dùng bữa cơm đoàn viên.
Tiêu Sát cũng cảm nhận được ngày tháng tự do ấm áp của bá tánh bình thường.
Đêm nay là lần đầu tiên cả hai cùng ngủ trong khuê phòng của Triệu Thanh Uyển.