Sau khi dẫn Triệu Thanh Uyển đi dạo một vòng khu dệt, Tiêu Sát đề nghị: "Được rồi, xem ở đây đủ rồi, trẫm dẫn nàng ra đường đi dạo được không?"
"Thật sao? Có phải đi dạo giống dân chúng bình thường không?"
"Đúng vậy, giống một đôi phu thê bình thường, phu quân đi dạo với nương tử. Nương tử muốn mua gì thì mua đấy, muốn ăn gì thì ăn nấy, muốn chơi gì cũng được."
"Thật tốt quá, cảm ơn hoàng thượng! Thần thiếp cứ tưởng ngài dẫn thần thiếp xuất cung, chúng ta không thể đến những nơi của bá tánh bình thường."
"Đồ ngốc, sao thế chứ? Nàng hướng tới cuộc sống của người dân bình thường như vậy, sau này trẫm sẽ dẫn nàng đi trải nghiệm nhiều hơn, coi như là bồi thường cho nàng." Thấy Triệu Thanh Uyển hân hoan nhảy nhót, Tiêu Sát cưng chiều bóp nhẹ mũi nàng, cười nói.
"Hoàng thượng, sao người tốt với thần thiếp thế?"
"Bởi vì nàng là người quan trọng nhất của trẫm trên thế gian này, nếu trẫm không tốt với nàng, ngày nào đó nàng thất vọng về trẫm, muốn rời xa trẫm, trẫm không phải sẽ hối hận muốn chết sao?"
"Sẽ không đâu! Thần thiếp đã hứa với hoàng thượng kiếp sau vẫn làm thê tử của ngài rồi mà. Không, thần thiếp muốn đời đời kiếp kiếp đều là thê tử của ngài, mãi mãi không rời xa ngài!" Triệu Thanh Uyển ôm eo Tiêu Sát, thổ lộ thẳng thắn.
"Thật sao? Nàng tình nguyện đời đời kiếp kiếp làm thê tử của trẫm à?"
"Vâng, thần thếp tình nguyện. Kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa, dù là kiếp nào, nếu ngài đầu thai đến nhân gian làm người, thiếp cũng sẽ đầu thai đến nhân gian làm người. Nếu ngài đầu thai làm chim bay trên trời, thần thiếp cũng đầu thai làm chim bay trên trời. Nếu ngài đầu thai làm cá bơi dưới nước, thần thiếp cũng đầu thai làm cá bơi dưới nước. Dù là nhân gian, trên trời hay dưới nước, tóm lại dù ngài đầu thai làm gì, thiếp cũng sẽ đầu thai làm thê tử của ngài, mãi mãi ở bên ngài."
Thấy Triệu Thanh Uyển hồn nhiên nhưng lại có thể nói ra những lời động lòng người như thế, khóe mắt Tiêu Sát ươn ướt, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Hoàng hậu, trẫm không bao giờ chê nàng nói nhiều lời mùi mẫn đâu. Nàng đã nói hết những lời êm tai âu yếm nhất trên thế gian này cho trẫm nghe, trẫm thật sự rất cảm động. Cảm ơn nàng, hoàng hậu của trẫm..."
"Những lời thần thiếp nói đều là những lời thật lòng, thật đến không thể thật hơn."
"Ừ, trẫm biết, cảm ơn hoàng hậu đã nói những lời thật đến không thể thật hơn. Trẫm sẽ nhớ mãi, nhớ đến khi chúng ta bảy tám chục tuổi..."
Mỗi lần Triệu Thanh Uyển bày tỏ, Tiêu Sát đều đáp lại, mà mỗi lần hắn đáp lại thì đều sẽ nhận được những lời từ tận đáy lòng của nàng.
Sự hồi báo từ nội tâm của nàng với hắn là điều ấm áp nhất trên thế gian.
Hai người ôm nhau một lúc rồi rời khỏi khu dệt, cùng nắm tay nhau đi dạo khắp kinh thành phồn hoa như đôi phu thê bình thường.
Triệu Thanh Uyển vừa nhìn ngó khắp nơi vừa vui vẻ cảm thán: "Phu quân, chúng ta đi dạo nhìn ngắm phố phường náo nhiệt thế này, tâm trạng cũng tốt lên, không cần suy nghĩ lung tung nữa."
"Ừ, ta cũng có cảm giác này."
"Thiếp muốn mua đồ chơi cho An Ninh và Hằng Nhi được chứ?"
"Đương nhiên là được, nương tử cứ mua, phu quân chịu trách nhiệm trả tiền và xách đồ."
"Ha ha, thế thì thiếp phải mua nhiều một chút."
Triệu Thanh Uyển ghé vào hai quầy mua đồ chơi cho hai đứa nhỏ, sau khi chọn đủ rồi, Tiêu Sát bảo nàng cũng mua vài thứ cho mình.
Nhưng Phượng Nghi Điện của nàng cái gì cũng có, tạm thời nàng thật sự không nghĩ ra mình cần mua cái gì.
Cuối cùng nàng quyết định mua hai xâu đường hồ lô, muốn đưa cho Tiêu Sát một xâu.
Tiêu Sát đường đường là đế vương đương nhiên không muốn đánh mất hình tượng vì món ăn đường phố này.
Triệu Thanh Uyển cũng không ép. Nàng để lại một xâu, định mang về cho An Ninh.
Xâu còn lại sau khi cắn một miếng, nàng tươi cười cố ý đưa đến bên miệng Tiêu Sát: "Phu quân, chàng cũng ăn thử đi, ngọt lắm đấy!"
"Nương tử, phu quân thật sự không thích món này, ngoan, nàng ăn đi."
"Ngài nếm thử một miếng thôi mà, một chút thôi."
"Thôi được, nếu nương tử đã nhiệt tình mời như thế, phu quân chỉ đành ăn thử vậy."
Tiêu Sát bất lực cắn thử một miếng, ừm, đúng là ngọt.
Có điều thứ làm hắn cảm thấy ngọt không phải đồ ăn mà là nụ cười của nữ nhân bên cạnh.
"Sao hả phu quân, không khó ăn đúng chứ?"
"Đúng là không thể xem là khó ăn."
"Gì mà không thể xem là khó ăn, rõ ràng là ngon mà."
"Ha ha, nếu đã ngon thì nương tử ăn nhiều vào, đừng có bảo phu quân ăn nữa, phu quân không muốn giành ăn với nương tử trên đường đâu."
"Biết rồi, người ta biết chàng đường đường là đại trượng phu, không muốn đặt mặt mũi xuống để ăn đồ ăn ngoài đường, không làm khó chàng nữa."
"Ha ha, hiểu phu quân không ai ngoài thê tử, thê tử đúng là rất hiểu phu quân."
Triệu Thanh Uyển buông bỏ thân phận hoàng hậu, vui vẻ ăn hết xâu đường hồ lô mua bên đường.
Thấy nàng ăn vui vẻ, Tiêu Sát tươi cười giơ tay giúp nàng lau nước đường dính trên khóe môi, trêu ghẹo: "Đồ ngốc, nàng thấy nàng ăn như trẻ con không, miệng lem luốc chưa kìa!"
"Đó là do miệng người ta nhỏ."
"Miệng nàng tuy nhỏ nhưng phu quân lại thấy nàng ăn nhiều thật đấy!"
"Sao hả, chàng sợ người ta ăn sạch tiền của chàng à?"
"Phu quân chỉ ước thế thôi, như thế có thể cổ vũ phu quân xây dựng Đại Phụng thêm giàu mạnh."
Nghe câu trêu ghẹo thuận miệng của Tiêu Sát, Triệu Thanh Uyển lại thấy đau lòng. Nàng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Phu quân, ngài vất vả quá rồi."
"Sao thế? Sao nương tử lại đột nhiên nói vậy?"
"Chàng xem chàng đi, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ đi dạo với thiếp mà còn nghĩ làm thế nào để Đại Phụng thêm giàu mạnh. Thiếp cũng đọc sách từ nhỏ, nghe Yến phu tử kể về những bậc quân vương trong các triều đại, nhưng người yêu nước yêu dân như chàng thì lại không nhiều lắm."
"Đồ ngốc, cảm ơn lời khẳng định của nàng dành cho phu quân. Đều tại phu quân lỡ lời, nàng xem nàng đi, đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, nào còn dáng vẻ đi dạo chứ? Chúng ta không nói việc này nữa, hôm nay phu quân chỉ muốn thấy nương tử được vui thôi."
+
"Được, chúng ta không nói nữa. Lát nữa chúng ta ghé vào một tửu lâu ăn cơm được không?"
"Được, việc này đương nhiên nghe lời nương tử." Tiêu Sát đồng ý.