Hai hôm sau, khi các phi tần đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, Triệu Thanh Uyển chính thức tuyên bố sau này Trinh tần và Tuệ tần sẽ cùng nhau quản lý hậu cung, ngoài ra nàng phân công công việc rõ ràng cho họ.
Tuệ tần phụ trách các công việc chi tiêu hậu cung.
Trinh tần phụ trách quản lý cung nhân.
Một người quản lý tiền.
Một người quản lý người.
Chỉ cần quản lý tốt hai hạng mục này, những vấn đề khác đương nhiên không cần quá lo lắng.
Nếu đã chọn họ, Triệu Thanh Uyển cũng vui vẻ giao ra chút quyền, cho họ quyền cải cách những chế độ chưa hoàn thiện hay không phù hợp, cố gắng tiết kiệm chi tiêu nhưng lại không quá khắt khe với cung nhân, có thể cho họ chút không gian tự do và sáng tạo.
Đương nhiên, cung quy nên tuân thủ các cung nhân bắt buộc phải nghe theo.
Như thế hậu cung mới gọn gàng ngăn nắp.
Tuệ tần và Trinh tần làm việc rất nỗ lực.
Trừ Lan phi thỉnh thoảng châm chọc họ, những phi tần khác ngoài mặt đều rất tôn trọng các nàng.
Triệu Thanh Uyển cũng bớt lo.
Thấy mấy ngày nay hậu cung không xuất hiện phong ba gì, đêm nay trước khi ngủ, nàng lại thử thăm dò Tiêu Sát chuyện của Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải.
"Hoàng thượng, thần thiếp có việc muốn xin ngài."
"Hoàng hậu lại có chuyện muốn xin trẫm hả? Nàng nói đi."
"Hai hôm trước thần thiếp đã hỏi Hạ thái y, Hạ thái y nói Canh Tuấn Hải sắp bình phục rồi."
"Ừ, thì sao?"
"Nếu vết thương của hắn đã sắp khỏi thì cũng có thể đi lại, hoàng thượng, ngài có thể thành toàn cho hắn và Tưởng quý nhân không?"
"Hoàng hậu muốn trẫm thành toàn thế nào?"
"Không phải ban đầu ngài định biếm Tưởng quý nhân thành thứ dân đuổi ra khỏi hoàng cung soa? Hay là bây giờ phạt cả hai người họ thành thứ dân đuổi đi được không? Dù gì Dịch U Đình thiếu hai người họ cũng không ảnh hưởng gì, thậm chí còn có thể giúp ngài giảm bớt chi tiêu nuôi hai người, ngài cũng không lỗ."
Nghe Triệu Thanh Uyển lấy lý do giúp hắn bớt nuôi hai người, Tiêu Sát không nhịn được mà bật cười.
Lý do như thế e rằng chỉ có đầu của nữ nhân này mới có thể nghĩ ra, còn dám nói với hắn.
Tiêu Sát trêu chọc: "Trẫm đường đường là vua một nước, hoàng cung vốn đã nuôi rất nhiều người rảnh rỗi, chẳng lẽ trẫm để bụng việc nuôi thêm hai người sao?"
"Ngài không để bụng, thế thì ngài coi như thuận tay làm việc thiện, tác thành cho hai người có tình, như vậy được rồi chứ?"
"Hoàng hậu, có một số việc không đơn giản như nàng nghĩ."
"Nếu trẫm thả cho họ xuất cung, vậy nàng bảo những tội nô khác ở Dịch U Đình sẽ nghĩ thế nào, các phi tần hậu cung khác sẽ nghĩ thế nào đây? Liệu sau này tất cả bọn họ đều nói theo, không cần tuân thủ cung quy không?"
"Thế thì phải làm sao đây?" Nghe Tiêu Sát liên tục chất vấn, Triệu Thanh Uyển bất lực hỏi.
"Hoàng hậu muốn trẫm thả họ xuất cung đến vậy à?"
"Vâng, thần thiếp thật sự muốn ngài tác thành cho họ. Đêm đó ngài cũng thấy rồi đấy, khi Canh Tuấn Hải kia bị đánh, Tưởng quý nhân đã che chở hắn, đau lòng thế nào. Giống như hai năm trước thần thiếp trốn khỏi lãnh cung chạy về Phượng Nghi Điện thấy ngài bị bệnh cũ hành hạ, thần thiếp cũng vô cùng đau lòng, chỉ muốn giúp ngài lập tức giảm đau thôi."
"Đêm đó nàng thật sự đau lòng cho trẫm thế hả?"
Nhớ tới câu chuyện của hai năm trước, lần đầu nghe Triệu Thanh Uyển thuật lại, trái tim Tiêu Sát lần nữa rung động.
"Đương nhiên là thật. Khi đó tuy thần thiếp đang giận ngài nhưng thật ra trong lòng thần thiếp không hề muốn thấy ngài chịu khổ. Thấy ngài đau đớn, thần thiếp cũng không vui vẻ gì."
"Cái tên đồ ngốc của nàng đúng là danh xứng với thực. Thôi được, để bảo đáp tấm lòng đêm đó đồ ngốc nhà nàng đối với trẫm, cũng vì những câu thật lòng của nàng, trẫm đồng ý thả hai người họ xuất cung."
"Thật sao? Cảm ơn hoàng thượng."
Thấy Tiêu Sát cuối cùng cũng đồng ý, Triệu Thanh Uyển thân thiết ôm lấy cổ hắn, hôn hắn một cái.
"Đồ ngốc, xem nàng vui chưa kìa. Thật ra trẫm cũng không định nhốt họ ở Dịch U Đình mãi. Trẫm chỉ muốn thử thách họ một thời gian, xem họ có thật sự hoạn nạn có nhau, không rời không bỏ không mà thôi. Nếu họ có thể, trẫm nhất định sẽ thành toàn cho họ."
"Thật sao hoàng thượng? Sao ngài không nói sớm cho thần thiếp biết?"
"Đồ ngốc, trẫm sợ họ không vượt qua thử thách, nói không chừng vừa mới vào Dịch U Đình đã chỉ trích,,phản bội nhau. Có điều, bây giờ xem ra là trẫm lo nhiều rồi. Quản sự của Dịch U Đình bẩm báo khoảng thời gian Canh Tuấn Hải bị thương nằm trên giường, Tưởng quý nhân luôn ở bên chăm sóc hắn. Vậy nên cũng đã đến lúc thả họ xuất cung, cho họ hưởng thụ cuộc sống của riêng mình ở bên ngoài rồi." Tiêu Sát thản nhiên trả lời.
Hắn hoàn toàn không thích con người Tưởng quý nhân, nhưng hắn biết từ lúc vào cung đến nay, Tưởng quý nhân chưa từng tính kế Triệu Thanh Uyển.
Vì việc này, hắn xếp nàng ta vào danh sách những phi tần chưa chạm vào giới hạn của mình.
Đêm đó còn chứng kiến nàng ta có tình có nghĩa với Canh Tuấn Hải, dám làm dám chịu, chính hắn cũng thưởng thức.
Thế nên ngay thời điểm đó, hắn đã có ý định tác thành cho nàng và Canh Tuấn Hải.
Chẳng qua việc này vi phạm cung quy, cũng làm mất mặt hoàng đế như hắn và hoàng gia, dù hắn có lòng thì ngoài mặt vẫn phải xử lý nghiêm minh.
"Hoàng thượng, ngài tốt quá, thần thiếp thật sự rất yêu ngài..."
"Đồ ngốc, trẫm cũng yêu nàng, chỉ cần nàng vui, bảo trẫm làm gì cũng được."
"Vâng, cảm ơn hoàng thượng... Đúng rồi, bệnh cũ của ngài sao gần đây thiếp không thấy ngài bị tái phát vậy?"
"Ha ha, việc này tính ra cũng thật thần kỳ. Trước khi nàng gả cho trẫm, bao gồm hai năm trước khi nàng rời khỏi lãnh cung, trẫm phát bệnh cũ rất nhiều lần. Nhưng từ khi nàng ở bên trẫm, tuy thỉnh thoảng vẫn có tái phát nhưng đã nhẹ hơn nhiều, chỉ là cơn đau đầu bình thường thôi, dù không uống thuốc trẫm cũng có thể chịu đựng. Vậy nên sau này trẫm không uống nữa, không ngờ cứ thế không còn tái phát."
Chứng đau đầu khi trời mưa gió từng tra tấn Tiêu Sát rất nhiều năm.
Hắn không ngờ chứng bệnh khó chữa này không biết từ khi nào không cần chữa trị đã khỏi.
Có lẽ nhờ Triệu Thanh Uyển hơn một năm qua bầu bạn bên cạnh hắn mới khiến tâm bệnh hoàn toàn khỏi hẳn.
"Thật không? Thế nghĩa là chứng bệnh của hoàng thượng do thần thiếp chữa đúng không?"
"Có thể nói là vậy. Cuộc đời này tất cả tâm bệnh của trẫm đều phải nhờ hoàng hậu mới có thể khỏi đấy."
"Ngài cũng là thuốc hay của thần thiếp, vị thuốc mà thần thiếp không thể thiếu mà."
Sau những lời thổ lộ thâm tình, Tiêu Sát đồng ý với Triệu Thanh Uyển, quyết định thả Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải vào đêm trung thu.