Cung Tường Vãn Tâm

Chương 208: Ngoắc tay




Hừ, cứ tiếp tục chờ nàng hai năm nữa đi!"

Cho dù có chờ nàng mười lần hai năm, hai người cũng không có ngày có thể thành thân đâu!

Tiêu Sát tức giận thầm nói trong lòng, có điều ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên nói chuyện với Yến Tử Huân: "Xem ra Yến khanh rất tình thâm ý trọng với hôn thê của mình, trẫm nghe mà cũng cảm động vì hai người. Nếu đã thế, trẫm không ép hai người thành thân sớm, có điều khi nào Yến Khanh và hôn thê thành thân, Yến khanh nhất định phải thông báo với trẫm một tiếng, trẫm nhất định sẽ đến tham dự uống ly rượu mừng."

"Vâng, đa tạ hoàng thượng, ngày nào đó nếu Tử Huân có thể thành thân với hôn thê, chắc chắn sẽ mời hoàng thượng đến uống ly rượu mừng."

"Được." Nghe câu trả lời của Yến Tử Huân, Tiêu Sát nghiến răng.

Lúc này, hắn không làm khó Yến Tử Huân nữa.

Dù sao thì thi đình là quốc gia đại sự, ngoài kia còn rất nhiều cống sĩ đang chờ, hắn cũng không muốn nói việc riêng quá nhiều ở Kim Loan Điện, vì thế cuối cùng rộng lượng dặn dò Yến Tử Huân một câu rồi bảo Yến Tử Huân về chờ kết quả.

Yến Tử Huân cung kính hành lễ với Tiêu Sát rồi rời khỏi Kim Loan Điện.

Bước xuống bậc thang ngay trước cửa đại điện, hắn không khỏi quay đầu nhìn vào bên trong.

Nam nhân ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng xấp xỉ tuổi hắn, cái người là trượng phu của Uyển Nhi kia đúng là long chương phượng tư, khí chất tôn quý phi phàm.

Hơn nữa người đó cũng là đế vương trân trọng hiền tài.

Mà hôm nay những lời người đó nói đã khiến Yến Tử Huân cảm nhận sâu sắc đế vương kia quan tâm Uyển Nhi nhiều hơn hắn tưởng tượng.

Nghĩ đến việc cả đời này mình không thể sánh ngang nam nhân đó, Yến Tử Huân lại thấy mất mát.

Cố gắng không cho khóe mắt ươn ướt, Yến Tử Huân kiên định rời đi.

Số lượng cống sĩ rất nhiều, kỳ thi đình hôm nay kéo dài đến giờ Tuất buổi tối, Tiêu Sát mới tuyên bố kết thúc, đến ngày mai lại tiếp tục.

Sau khi rời Kim Loan Điện, hắn về thẳng Phượng Nghi Điện.

Thấy hắn có vẻ mệt mỏi, Triệu Thanh Uyển đau lòng hỏi thăm: "Hôm nay thời gian thi đình dài như vậy, hoàng thượng mệt lắm rồi đúng không?"

"Đúng là có hơi mệt, nhưng không sao, trẫm vẫn chịu được."

"Hoàng thượng mau ngồi xuống đi, thần thiếp xoa bóp vai cho ngài."

"Được, vậy vất vả cho hoàng hậu rồi."

"Chuyện nhỏ mà thôi, cho dù có vất vả thì cũng không vất vả bằng hoàng thượng."

"Hoàng hậu của trẫm đúng là tri kỷ."

Tiêu Sát nghe lời ngồi xuống, hưởng thụ sự chăm sóc của nàng.

Có điều chỉ để nàng bóp vai cho hắn một lúc thôi, hắn đã không nỡ cho nàng tiếp tục vất vả.

Tiêu Sát nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: "Cảm ơn hoàng hậu, đủ rồi, không cần xoa bóp cho trẫm nữa đâu. Qua đây ngồi đi, trẫm có chuyện muốn nói với nàng."

"Dạ? Ngài có gì muốn nói với thần thiếp sao?"

Triệu Thanh Uyển bị Tiêu Sát kéo đến ngồi trên đùi hắn, eo cũng bị hắn ôm chặt.

Hai người giữ tư thế ái muội này để nói chuyện thật sự khiến nàng phải đỏ mặt, không thể mặt dày nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thấy Triệu Thanh Uyển cúi đầu, hàng lông mi hơi run rẩy như cánh bướm, khuôn mặt cũng ửng đỏ động lòng người, Tiêu Sát yêu chiều hôn lên môi nàng một cái thật dài rồi mới buông ra, trêu ghẹo: "Hoàng hậu, nàng lúc thẹn thùng đẹp lắm, nói không chừng trẫm sẽ nhớ đến tận kiếp sau."

"Đáng ghét, ngài muốn nói với người ta chuyện này à? Người ta còn tưởng ngài muốn nói chuyện gì quan trọng lắm?"

"Đồ ngốc, ai bảo đây không phải chuyện quan trọng? Đối với trẫm đây là chuyện quan trọng, cũng là chuyện vô cùng nghiêm túc."

"Hừ, gạt người ta!"

"Ha ha, được rồi, đồ ngốc, không đùa nàng nữa, trẫm thực sự có việc muốn nói với nàng."

"Việc gì vậy?"

"Trẫm muốn xin hoàng hậu một việc."

"Ngài mà có việc cần đến thần thiếp sao? Việc gì thế?"

Nghe Tiêu Sát nói, lòng hiếu kỳ của Triệu Thanh Uyển bị khơi dậy.

Tiêu Sát nhìn thẳng vào mắt nàng, dịu dàng mà trịnh trọng nói: "Trẫm muốn xin hoàng hậu hẹn ước kiếp sau cho trẫm, tiếp tục làm thê tử của trẫm có được không?"

"... Được..."

Triệu Thanh Uyển không ngờ Tiêu Sát lại nghiêm túc nói với nàng việc như vậy, thẹn thùng cúi đầu, tuy chỉ nỉ non nhưng lại cho hắn một câu trả lời khẳng định.

"Thật không hoàng hậu? Nàng thật sự còn muốn làm thê tử của trẫm ở kiếp sau sao?"

"Vâng... Có điều thần thiếp cũng có một yêu cầu."

"Được, hoàng hậu nói đi."

"Kiếp sau thần thiếp chỉ làm thê tử của ngài, không làm hoàng hậu gì hết."

"Được rồi, đồ ngốc, kiếp sau trẫm cũng không định làm hoàng đế, nàng đương nhiên cũng không cần làm hoàng hậu rồi. Kiếp sau chúng ta chỉ làm một đôi phu thê bình thường, không hỏi sự đời phức tạp, chỉ hưởng thụ ngày tháng ân ái của chúng ta thôi có được không?"

"Được..."

"Vậy chúng ta ngoắc tay, không ai được thay đổi."

"Vâng..."

Con người có kiếp sau hay không Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát không biết.

Nhưng bọn họ vẫn tin có.

Đây là tín ngưỡng tốt đẹp trong lòng họ.

Vậy nên cả hai nghiêm túc mà thâm tình vươn ngón út, trịnh trọng ngoắc tay, hứa hẹn kiếp sau cho đối phương.

Ngoắc tay xong, Tiêu Sát ôm Triệu Thanh Uyển thật chặt: "Cảm ơn nàng, nương tử, cảm ơn nàng đã đồng ý ở bên ta kiếp này, còn cả kiếp sau. Dù là kiếp nào ta cũng sẽ không phụ nàng."

"Vâng..."

Lúc này ở ngoài cửa sổ ánh trăng nhẹ nhàng, ngồi trong lòng Tiêu Sát, được hắn ôm, tim liền tim với hắn, nghe hắn hứa hẹn, Triệu Thanh Uyển vô cùng hạnh phúc.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu, mãi đến khi Tiêu Sát nhìn chằm chằm vào một góc trong tẩm điện, nói thầm: "Yến Tử Huân, là một đế vương, ta thật lỏng thưởng thức tài hoa và nhân cách của ngươi, có một việc ta sẽ thành toàn cho ngươi. Nhưng là nam nhân, có một việc, ta mãi mãi sẽ không buông tay."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.