Nghe câu Triệu Thanh Uyển bổ sung, còn thấy nàng cười vui vẻ như vậy, Tiêu Sát cưng chiều trả lời: "Hoàng hậu đang trêu ghẹo trẫm hả? Có điều mấy câu hoàng hậu trêu ghẹo này lại rất hợp ý trẫm. Trước giờ trẫm cứ tưởng hoàng hậu không vừa lòng diện mạo của trẫm, bây giờ trẫm yên tâm rồi. Thì ra ở trong mắt hoàng hậu trẫm lại anh tuấn như vậy. Thế mỗi lần hoàng hậu gặp trẫm có ngắm đủ không hả?"
"Đáng ghét!"
Triệu Thanh Uyển vốn định trêu ghẹo nam nhân này, ai ngờ lại bị hắn trêu ghẹo ngược lại, thậm chí khiến nàng không thể tránh trả.
Nàng không khỏi nhớ lại mấy lần Tiêu Sát nghỉ ngơi ở Phượng Nghi Điện.
Nàng hay lén ngắm hắn lúc ngủ, quả thật có cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ, rất muốn sờ mặt hắn.
Trong lúc đế hậu đang ngồi ở chủ vị cao cao tại thượng vui đùa với nhau, Lan phi đã đàn xong.
Triệu Thanh Uyển hạ giọng nhắc nhở: "Hoàng thượng, Lan phi đàn xong rồi."
Tiêu Sát nhìn Lan phi trên sân khấu, khen ngợi qua loa: "Cầm kỹ của Lan phi quả nhiên xuất sắc, còn tiến bộ hơn lần trước."
"Tạ hoàng thượng khen ngợi."
"Tiếp theo sẽ là ai biểu diễn đây?"
"Hồi hoàng thượng, là thần thiếp."
"Được, Dĩnh phi định múa kiếm đúng không? Nếu hôm nay nàng múa đẹp, hôm khác trẫm sẽ tới tỷ thí với nàng."
"Thật không? Tạ hoàng thượng, thần thiếp chắc chắn sẽ không làm hoàng thượng thất vọng."
Nghe Tiêu Sát nói, hai mắt Dĩnh phi phát sáng. Nàng bảo cung nhân mang kiếm lên, cầm kiếm ôm quyền.
"Hoàng thượng, vậy thần thiếp tự bêu xấu!"
Ngay sau đó nàng nhẹ nhàng dời bước múa kiếm.
Bình thường Dĩnh phi ở Chiêu Dương Điện luyện kiếm, khí thế vô cùng hiên ngang, rất có khí khái của nam nhi.
Nhưng hôm nay động tác của nàng lại mang đến cảm giác tuyệt đẹp.
Không ngờ Dĩnh phi cũng có mặt nhu tình kiều diễm như thế.
Lan phi vừa biểu diễn xong thấy Dĩnh phi cũng đầu tư cho yến tiệc trừ tịch, ánh mắt lộ sự ghen ghét và khinh thường.
Triệu Thanh Uyển xem hăng say, khen từ tận đáy lòng: "Dĩnh phi múa kiếm đẹp quá, vừa nhẹ nhàng linh động lại vừa thanh tao."
"Ha ha, đúng là múa rất đẹp, có điều trẫm hy vọng nàng ấy có thể múa kiếm khí thế hơn."
"Hoàng thượng chỉ biết bắt bẽ!" Triệu Thanh Uyển bĩu môi.
Nói chung nàng thích xem Dĩnh phi biểu diễn.
Dĩnh phi biểu diễn xong đến lượt Phương tần, Tưởng quý nhân, cuối cùng là Ngọc thải nữ.
Vũ phục của Ngọc thải nữ rất dài. Nàng nhảy múa giữa sảnh một lúc rồi càng ngày càng đến gần chủ vị.
Khi nàng ta vung váy, Triệu Thanh Uyển đột nhiên thấy bất an.
Thoạt nhìn Ngọc thải nữ múa rất nhập tâm, hơn nữa không biết có phải do tâm trạng hay không, Triệu Thanh Uyển cứ có cảm giác bài múa của Ngọc thải nữ dài hơn Tưởng quý nhân rất nhiều.
Nàng theo bản năng nắm lấy tay Tiêu Sát.
"Hoàng hậu sao vậy? Không khỏe à?"
"Không có, thần thiếp chỉ muốn nắm tay ngài thôi."
"Được, hoàng hậu muốn nắm thì nắm đi, tay của trẫm vốn là để nàng nắm mà."
Tiêu Sát mỉm cười, nắm chặt tay Triệu Thanh Uyển.
Sau khi các phi tần biểu diễn xong, mọi người nói chuyện thêm nửa canh giờ, Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển đi trước.
Những phi tần khác cũng lần lượt rời khỏi đài ngắm trăng.
Trên đường đến Ngự Hoa Viên, Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển bỗng nghe có tiếng mèo kêu, ngay sau đó một con mèo đen đột nhiên từ sau cây nhảy ra lao thẳng tới hai người.
Triệu Thanh Uyển hoảng sợ la lên, may mà Tiêu Sát nhanh chóng đỡ lấy Triệu Thanh Uyển, không để nàng ngã xuống, đồng thời giơ chân đá con mèo hung mãnh kia bay xa mấy thước.
Mèo đen kêu lên thảm thiết rồi đứng dậy bỏ chạy.
"Hoàng hậu không sao chứ?"
"Cũng may, thần thiếp không sao, khi nãy đúng là hù chết thần thiếp, may mà có hoàng thượng."
"Không sao thì tốt." Tiêu Sát ôm Triệu Thanh Uyển vào lòng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng trấn an nàng. Sau đó hắn ra lệnh cho Tiểu Mục Tử, "Tiểu Mục Tử, bẩm báo việc khi nãy với Dĩnh phi, bảo nàng ấy điều tra xem tại sao Ngự hoa Viên vẫn còn mèo hoang tấn công người. Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy, trẫm thấy cũng nên tước quyền quản lý hậu cung của nàng ấy rồi."
"Vâng, nô tài lập tức đi truyền đạt ý chỉ của hoàng thượng với Dĩnh phi ngay."
Tiểu Mục Tử lập tức chạy đi tìm Dĩnh phi.
Tiêu Sát cẩn thận đỡ Triệu Thanh Uyển về Phượng Nghi Điện.
Trên đường, Triệu Thanh Uyển mới nói: "Hoàng thượng, thật ra khi nãy ở đài ngắm trăng thần thiếp đột nhiên thấy bất an, cứ có cảm giác đêm nay sẽ xảy ra chuyện."
"Vậy sao nàng không nói cho trẫm biết?"
"Thần thiếp sợ bản thân chỉ đang buồn lo vô cớ."
Triệu Thanh Uyển muốn nói vừa rồi ở đài ngắm trăng xem Ngọc thải nữ múa mới thấy bất an, nhưng lại sợ nói thế cứ như cố tình nhắm vào Ngọc thải nữ, bởi vậy nàng không nói nhiều, định chờ kết quả điều tra của Tiêu Sát và Dĩnh phi.
Hai người về Phượng Nghi Điện, rửa mặt thay đồ rồi lên giường.
Hôm nay là đêm giao thừa, cũng là đêm giao thừa đầu tiên hai người ngủ cùng nhau, vậy nên trong lòng đều có rất nhiều điều muốn nói.
Trò chuyện một lúc, Triệu Thanh Uyển đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng lên, thỉnh thoảng rên rỉ.
Tiêu Sát thấy nàng khác thường, vội hỏi: "Sao vậy hoàng hậu, thấy không khỏe sao?"
"Vâng, thần thiếp thấy mình có hơi nóng."
"Không phải mới gặp gió thì nên thấy lạnh sao? Để trẫm xem."
Tiêu Sát lập tức sờ trán Triệu Thanh Uyển, không nóng, có điều hắn phát hiện má nàng ửng đỏ, biểu cảm hình như cũng có hơi khó chịu.
Không đợi hắn hỏi thêm, Triệu Thanh Uyển đột nhiên hôn lên môi hắn, hơn nữa nụ hôn còn rất nồng nhiệt.
Tiêu Sát nhắm mắt đáp lại nàng, dần dần cũng thấy cơ thể nóng lên.
Hai người triền miên một lúc, Tiêu Sát lập tức nhận ra vấn đề, vội buông Triệu Thanh Uyển ra: "Hoàng hậu, nàng tỉnh táo lại đi, hình như chúng ta bị bỏ thuốc rồi."
"Thuốc gì... Hoàng thượng, thần thiếp muốn hoàng thượng..." Triệu Thanh Uyển mê man.
Tiêu Sát càng kết luận tối nay họ chắc chắn đã bị bỏ thuốc.
Chương 174: Tuyệt vời
Khả năng chịu đựng của Triệu Thanh Uyển thấp nên thuốc trong người nàng có tác dụng trước.
Còn Tiêu Sát thì muộn hơn.
Hơn một tháng nữa Triệu Thanh Uyển sẽ sinh, lúc này nếu cả hai động tình, có những hành động mạnh bạo, chắc chắn sẽ bất lợi với thai nhi.
Nhưng bây giờ trong cơ thể Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển đều có ngọn lửa đang nhen nhóm, đều rất muốn hoan ái với người trong lòng để giải tỏa tất cả.
"Ưm... Hoàng thượng, thần thiếp khó chịu..." Triệu Thanh Uyển khó chịu lẩm bẩm, sau đó cưỡng hôn Tiêu Sát, tay cũng bắt đầu s.ờ soạng bậy bạ.
Cơ thể Tiêu Sát đã có phản ứng, hắn rất muốn lập tức kéo áo ngủ của Triệu Thanh Uyển xuống, giải phóng d.ục vọng, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, cắn mạnh lên môi Triệu Thanh Uyển, giúp nàng tỉnh táo lại.
"A... Hoàng Thượng, thần thiếp khó chịu."
Môi bị cắn, nhưng Triệu Thanh Uyển chỉ đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó quấn chặt lấy hắn.
Tiêu Sát không hề muốn đẩy nữ nhân hắn yêu tận xương tủy đang nhiệt tình như lửa ra, lại phải thỏa mãn nàng một chút, cũng thỏa mãn bản thân mình.
Có điều hắn không dám buông thả bản thân quá lâu, sau một lúc hắn vẫn cố đẩy Triệu Thanh Uyển ra, lý trí nói: "Hoàng hậu, nàng tỉnh táo lại đi. Con của chúng ta hơn một tháng nữa sẽ chào đời rồi, nàng cũng đã nói bây giờ không được."
"Ưm... Thần thiếp muốn..."
"Đồ ngốc, không được."
"Được... Được..."
Nói rồi Triệu Thanh Uyển lại muốn cưỡng hôn Tiêu Sát, tay cũng càng ngày càng không yên phận.
"Hoàng hậu, thật sự không được."
"Được, thần thiếp muốn..."
Tiêu Sát muốn lập tức sai người gọi Hoắc Liên Liên tới châm cứu hạ hỏa cho họ.
Nhưng hắn lại không muốn cho bất kỳ ai nhìn thấy Triệu Thanh Uyển thế này.
Rối rắm một hồi, hắn quyết định thỏa mãn Triệu Thanh Uyển trước.
Hắn nghĩ chỉ cần hắn thật cẩn thận, thật nhẹ nhàng, có lẽ sẽ không gây ảnh hưởng gì cho đứa bé.
"Ưm... Khó chịu, thần thiếp muốn..."
Trong tiếng cầu xin của Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát cởi áo ngủ của hai người, nhẹ nhàng vui đùa với nàng.
Có điều Triệu Thanh Uyển lại không thỏa mãn, tự chủ động.
Thể xác và tinh thần Tiêu Sát vô cùng sung sướng, nhưng hắn vẫn cố giữ lại lý trí để nhắc nhở nàng: "Hoàng hậu, ngoan, đừng gấp, trẫm ở đây."
"Đừng..."
Triệu Thanh Uyển căn bản không nghe, chỉ muốn nhanh chóng giải phóng d.ục vọng.
Tiêu Sát thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt cho đứa bé, chỉ đành biến bị động thành chủ động, tiết tấu do hắn khống chế.
Tiết tấu của hắn khiến Triệu Thanh Uyển mất kiên nhẫn, muốn cướp lại quyền chủ động.
Có điều Tiêu Sát bá đạo không cho nàng làm gì cả.
Hai người nhẹ nhàng hoan hảo đến nửa đêm.
D.ục vọng của Tiêu Sát còn chưa được hoàn toàn giải phóng thì đã phát hiện nữ nhân bên cạnh đã thiếp đi.
Hắn cưng chiều hôn lên đôi môi sưng đỏ của nàng, ôm lấy nàng, cố chịu d.ục vọng trong người, nhắm mắt lại.
Hôm sau Triệu Thanh Uyển thức dậy trước, vừa tỉnh nàng liền thẹn thùng phát hiện trên người mình và Tiêu Sát không một manh áo.
Cảnh đêm qua tuy nàng chỉ còn chút ấn tượng, nhưng chút ấn tượng này đủ để nàng muốn lập tức tìm một cái khe nào để chui xuống.
Nàng thẹn thùng giơ tay che mặt mình.
Tiêu Sát bị nàng đánh thức, mở mắt trêu ghẹo: "Ha ha, mới sáng sớm hoàng hậu đã không còn mặt mũi gặp ai nên che mặt sao?"
"Đáng ghét! Sao đêm qua ngài không giúp thần thiếp mặc áo vào! Còn ngài nữa, sao cũng không mặc hả!"
"Hoàng hậu, nàng có biết đêm qua chúng ta hoan ái bao lâu không, trẫm nào còn sức lực giúp nàng mặc áo chứ?"
"Đêm qua... Sao lại như thế? Trước đây thần thiếp chưa từng như vậy, đúng là mắc cỡ..."
"Có lẽ đêm qua là đêm trừ tịch đầu tiên của hoàng hậu và trẫm ở bên nhau, vậy nên hoàng hậu không kiềm được nỗi lòng, nhất quyết cưỡng ép trẫm, ha ha..."
"Cưỡng ép gì chứ, đúng là xấu hổ muốn chết, hôm nay thần thiếp sẽ không ra ngoài gặp ai!" Triệu Thanh Uyển lại che mặt.
"Ha ha, trẫm không ngờ có một ngày trẫm lại bị hoàng hậu cưỡng ép. Hoàng hậu à, cảm giác đó thật ra cũng tuyệt vời lắm."
"Tuyệt vời cái đầu ngài, thần thiếp không thấy thế, thần thiếp chỉ thấy xấu hổ! Sao lại như vậy, thần thiếp thực sự chưa từng như thế."
Xem ra Triệu Thanh Uyển không nhớ cuộc đối thoại của họ đêm qua, thế nên không nhớ hắn từng nói hình như bọn họ đã bị bỏ thuốc.
Nếu nàng không nhớ, Tiêu Sát cũng không định hỏi lại, còn mượn cơ hội thử thăm dò: "Hoàng hậu, nàng nói xem liệu có phải vì trong lòng nàng yêu trẫm nhiều hơn nàng tưởng tượng nên đêm qua nàng mới làm thế không?"
"Không thể nào!"
"Sao lại không thể, thân xác do trái tim điều khiển, trái tim nàng có suy nghĩ như vậy trước nên cơ thể mới muốn làm thế."
"Hừ, thần thiếp không tin mấy lời tà đạo ngài!"
"Tà đạo gì, đây là sự thật mà!"
"Sự thật là đêm qua đồ ăn trên bữa tiệc quá ngon, chắc do đêm qua thần thiếp ăn nhiều nên đầu óc không được tỉnh táo, cơ thể cũng không nghe lời."
"Nàng chỉ giỏi ngụy biện."
Thấy Triệu Thanh Uyển không sập bẫy, Tiêu Sát chỉ đành tìm cơ hội khác để nghe đáp án mà mình muốn.
Có điều lúc này cơ thể hay người không một manh áo, Tiêu Sát lại bắt đầu có cảm giác, không thể không chịu đựng.
"Hoàng hậu ngoan, hôm nay không cần thượng triều, ngủ với trẫm thêm một lát nữa được không?"
"Vâng."
Lúc này Triệu Thanh Uyển mới ngoan ngoãn đáp, rúc vào lòng Tiêu Sát.
Nàng cũng giống Tiêu Sát, rất muốn đối phương ở bên mình lâu một chút.
"Đúng rồi hoàng hậu, bụng nàng có gì khó chịu không?"
"Dạ? Không có."
"Thế thì tốt, thế thì trẫm yên tâm rồi."
Tiêu Sát thầm thở phào.
Đêm qua có kẻ muốn hại họ, không ngờ lại cho họ trải nghiệm vui thích đến nửa đêm, đúng là vừa giận vừa buồn cười.