Cung Tường Vãn Tâm

Chương 15: Lợi dụng




"Nô tỳ thỉnh an Lâm chiêu nghi."

Hồng ma ma biết hậu cung bây giờ do Lâm chiêu nghi quản lý, vừa thấy nàng, bà ta vội chạy lên hành lễ.

Lâm chiêu nghi nhìn hộp đồ ăn đặt dưới đất, cười nói: "Ma ma miễn lễ, ma ma đi đưa đồ ăn đến lãnh cung hả?"

"Hồi chiêu nghi, đúng vậy."

"À, vậy nhờ ma ma xách hộp đồ ăn qua cho bổn cung xem, bổn cung muốn xem người sống trong lãnh cung bình thường ăn gì."

"Hồi chiêu nghi, đồ ăn ở lãnh cung làm theo tiêu chuẩn của hạ nhân, không có gì đẹp mắt cả." Nghe Lâm chiêu nghi nói muốn xem đồ ăn bên trong, Hồng ma ma chột dạ.

Lâm chiêu nghi quay đầu ra hiệu cho Tố Yên.

Tố Yên lập tức đi lên, trừng mắt nhìn Hồng ma ma: "Chủ tử bọn ta muốn xem, ma ma cứ mở ra cho chủ tử bọn ta xem là được, tại sao lại khước từ? Chẳng lẽ ma ma không coi chủ tử bọn ta là chủ tử hả?"

"Tố Yên cô nương oan uổng nô tỳ rồi. Cho dù cô nương có cho nô tỳ mười lá gan nô tỳ cũng không dám không xem Lâm chiêu nghi là chủ tử."

"Nếu đã vậy, ma ma còn dong dài cái gì?"

"Vâng, nếu Lâm chiêu nghi thật sự muốn xem, vậy nô tỳ sẽ mở cho người xem."

Chủ tử vừa nắm quyền quản lý hậu cung, Tố Yên biết bắt buộc phải lập uy trước mặt cung nhân mới được.

Quả nhiên chiêu lập uy này rất có hiệu quả.

Hồng ma ma lập tức mở nắp hộp đồ ăn, lấy đồ ăn bên trong ra cho Lâm chiêu nghi xem.

"A!" 

Nhìn đồ ăn còn không bằng cho heo ăn, còn tản ra mùi khó ngửi, Lâm chiêu nghi cau mày, không nhịn được mà sợ hãi kệ lên, theo bản năng che mũi.

Có điều, nàng nhanh chóng thả tay áo xuống, sắc mặt cũng bình thường trở lại.

"Quả nhiên không có gì đẹp mắt. Ma ma mau đậy nắp lại đi, kẻo đồ ăn bị lạnh."

"Vâng, vậy nô tỳ cáo lui trước."

Hồng ma ma sợ Lâm chiêu nghi thẩm vấn mình chuyện đồ ăn, vội cầm hộp đồ ăn chuồn đi.

"Chủ tử, đồ ăn rõ ràng có vấn đề, căn bản không thể ăn được, sao người lại thả Hồng ma ma đi?"

"Một ma ma Ngự Thiện Phòng như bà ta chỉ nghe lệnh làm việc thôi, làm khó bà ta làm gì? Việc hôm nay chúng ta cứ coi như không biết."

"Chủ tử, bây giờ hậu cung do người quản lý, nếu hoàng thượng biết được việc này liệu có trách tội lên đầu người không?"

"Nếu hoàng thượng đã nhân tâm biếm hoàng hậu vào lãnh cung, vậy thì hoàng hậu ở lãnh cung chịu bất kỳ đãi ngộ nào đều là do chính hoàng thượng ban tặng, ngài ấy không có lý do trách tội ta, cho dù trách tội thì cũng nên trách tội kẻ đứng sau việc này. Tóm lại chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở là được."

"Vâng, Tố Yên hiểu rồi."

Thì ra chủ tử đang để trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi.

Tố Yên gật đầu.

Lâm chiêu nghi híp mắt, sung sướng vì Triệu Thanh Uyển lúc này phải ở lãnh cung chịu khổ.

Hồng ma ma xách hộp đồ ăn vào lãnh cung, lấy từng món ra.

Vân Tụ thấy lại là đồ ăn hư hỏng, trách móc: "Ma ma, mấy món này ngay cả đồ ăn cho heo cũng không bằng, hay là bà khỏi cần mang đến, đỡ phải ngày nào cũng chạy đến đây, bọn ta cũng đỡ phải đào hố chôn."

"Vân Tụ cô nương, đưa hay không đưa không phải do ta quyết định, cũng không phải do cô nương. Dù gì ta đã đưa đồ ăn đến, cô nương thích xử lý thế nào thì là chuyện của cô nương. Ta phải về Ngự Thiện Phòng đây, còn đống việc cần làm kìa!"

"Hừ, không tiễn!"

Hồng ma ma này trong mắt chỉ có danh lợi, ngày xưa mỗi lần thấy nàng là tỳ nữ bên cạnh hoàng hậu đều cung kính lấy lòng. Bây giờ nàng theo chủ tử vào lãnh cung, bà ta mới dám khinh thường nàng trắng trợn như thế.

Đúng là tiểu nhân trèo cao dẫm thấp!"

Triệu Thanh Uyển và Thuần thái phi biết đồ ăn buổi sáng không ăn được nên cũng không chờ mong. Cả hai ở trong phòng thêu thùa, nghe cuộc đối thoại của Vân Tụ và Hồng ma ma ở ngoài đại sảnh chỉ ngẩng đầu nhìn nhau, không nói gì.

Có điều bụng của Triệu Thanh Uyển đột nhiên kêu rột rột.

Thuần thái phi bật cười: "Hoàng hậu, xem ra ngươi cũng giống nha đầu Vân Tụ có ý kiến với Hồng ma ma kia!"

"Hồng ma ma cũng chỉ nghe lệnh làm việc, cho dù có ý kiến với bà ta thì cũng chỉ tự làm bản thân không vui, thôi thì cứ mặc kệ." Triệu Thanh Uyển trả lời.

"Hoàng hậu, dù thế nào chúng ta cũng không thể bị động chờ Tần ma ma đưa bánh nướng mãi." Một ngày chỉ ăn nửa cái bánh nướng, trong thời gian ngắn chúng ta còn gắng gượng được, nhưng nếu lâu dài e rằng sẽ không trụ nổi. Sống trong lãnh cung, bị bệnh nhẹ không thể mời thái y, chúng ta đều phải tự c hịu. Lỡ không chịu nổi thì sẽ như mỹ nhân của tiên đế, chỉ sau một trận phong hàn đã..."

Nhớ lại chuyện xưa, Thuần thái phi không khỏi thổn thức.

Triệu Thanh Uyển cũng xúc động.

"Có phải thái phi có cách khác không?"

"Ta nghĩ hoàng thượng không biết việc Ngự Thiện Phòng đưa đồ ăn như vậy đến lãnh cung. Chúng ta phải nghĩ cách để hoàng thượng biết mới được. Hoàng hậu và hoàng thượng là phu thê kết tóc, tuy ngài ấy biếm ngươi vào lãnh cung nhưng không hề phế danh hiệu hoàng hậu. Ta nghĩ hoàng thượng vẫn niệm tình cảm phu thê. Vậy nên chúng ta phải nghĩ cách để hoàng thượng biết tình cảnh của ngươi ở lãnh cung." Thuần thái phi dừng công việc thêu thùa, nghiêm túc nói.

Triệu Thanh Uyển khẽ cười: "Thái phi, giữa Thanh Uyển và hắn không có tình cảm gì cả."

"Có lẽ hoàng hậu không có tình cảm với hoàng thượng, nhưng ta tin ngài ấy chắc chắn có tình cảm với ngươi, hơn nữa còn rất sâu đậm, nếu không ban đầu ngài ấy đã không màng quần thần phản đối mà lập ngươi làm hậu."

"Nhưng chính hắn đã biếm Thanh Uyển vào lãnh cung, có thể thấy tình cảm đế vương chỉ biết làm người ta tổn thương, Thanh Uyển không nhận nổi."

"Đây cũng là bi ai của nữ nhân trong hậu cung." Thuần thái phi thở dài, "Có điều nếu đã vào hậu cung, chúng ta phải biết cách lợi dụng tình cảm đế vương dành cho mình, thậm chí phải lợi dụng triệt để, chỉ có thể mới tự bảo vệ bản thân, bảo vệ người mình quan tâm."

"Ý của thái phi là..."

Nửa câu sau Triệu Thanh không nói tiếp.

Nhưng Thuần thái phi vẫn hiểu, gật đầu khẳng định.

Triệu Thanh Uyển lẩm bẩm: "Được, thái phi để ta nghĩ lại đã.

"Không vội, hoàng hậu cứ suy nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi ta mới biết nên dùng cách gì giúp ngươi, đương nhiên cũng là tự giúp ta, ha ha ha..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.