Cung Tường Vãn Tâm

Chương 112: Phu quân




Tiêu Sát mở thư nhà Triệu Thanh Uyển ra đọc.

Trong thư nàng báo cho cha mẹ biết chuyện sinh An Ninh, ngoài ra những việc khác đều giống như trước kia, chỉ là hỏi thăm họ.

Nhưng trong những lời hỏi thăm bình thường nàng, nàng vẫn như ngày xưa viết một câu: Không biết gia đình Yến phu tử khỏe không?

Đọc đến câu này, Tiêu Sát kích động thở dốc, ánh mắt tối sầm.

Không biết gia đình Yến phu tử khỏe không?

Nàng nào phải muốn hỏi cả nhà Yến phu tử chứ, nàng chẳng qua muốn hỏi Yến Tử Huân có khỏe không mà thôi.

Nữ nhân này vừa rồi còn nói ghen vì hắn, sau lưng viết thư cho người nhà hỏi thăm nam nhân khác có khỏe không!

Tiêu Sát tức giận cầm bút tô đen câu "Không biết gia đình Yến phu tử khỏe không?", sau đó lạnh lùng giao cho Tiểu Mục Tử: "Xóa câu bị gạch, tìm người chép lại rồi đưa ra ngoài cung."

"Vâng."

Tiểu Mục Tử cẩn thận nhận lấy bức thư, lập tức rời khỏi Tuyên Thất Điện, vẫn như trước đây tìm cung nhân phụ trách công văn sao chép chữ của Triệu Thanh Uyển. Xong xuôi, gã lại giao cho người đưa thư trong cung, bảo họ đưa ra ngoài.

Việc này xưa nay đều thần không biết quỷ không hay.

Những kẻ biết cũng hiểu rõ quy tắc sinh tồn trong cung, không ai dám tiết lộ.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Vì chuyện thư nhà, Tiêu Sát vô cùng phẫn nộ, chạng vạng không đến Phượng Nghi Điện ăn tối, một mình ăn ở Tuyên Thất Điện.

Có điều, hắn vẫn lệnh Tiểu Mục Tử đến Phượng Nghi Điện báo bữa tối hắn không về Phượng Nghi Điện ăn, muốn có thêm thời gian ở Tuyên Thất Điện xem tấu chương, bảo Triệu Thanh Uyển tự ăn, không cần chờ hắn.

Triệu Thanh Uyển không nghĩ nhiều.

Gần đến giờ Hợi, thấy hắn vẫn chưa đến, nàng lại xuống bếp đích thân hầm tổ yến rồi lệnh Tiểu Toàn Tử mang đến Tuyên Thất Điện.

Nàng sợ mình đi lại ảnh hưởng đến công việc của Tiêu Sát.

Thấy người đưa tổ yến tới lần này là Tiểu Toàn Tử, tâm trạng Tiêu Sát vốn không tốt nay càng thấy bất mãn.

Ở Tuyên Thất Điện đến cuối giờ Hợi, hắn do dự, cuối cùng vân về Phượng Nghi Điện.

Bước vào tẩm điện bước chân của Tiêu Sát rất nặng nề, Triệu Thanh Uyển lập tức bị đánh thức, quan tâm hỏi thăm: "Hôm nay hoàng thượng xử lý tấu chương muộn vậy à?"

"Xin lỗi, đánh thức hoàng hậu rồi."

"Không sao, hoàng thượng vất vả, thần thiếp cởi áo cho ngài."

"Không cần đâu, tự trẫm làm là được."

"Không, ngài vất vả như vậy, cứ để thần thiếp làm đi."

Triệu Thanh Uyển khăng khăng xuống giường giúp Tiêu Sát cởi áo.

Thấy nàng quan tâm mình như thế, tâm trạng Tiêu Sát cũng tốt lên một chút.

Cởi áo xong, hắn lập tức ôm Triệu Thanh Uyển, hôn thật sâu, tay cũng vội vàng cởi áo ngủ của nàng.

Triệu Thanh Uyển có cảm giác đêm nay hắn có hơi gấp, nói chuyện cũng ít hơn, có điều nàng vẫn nhắm mắt phối hợp, cùng hắn triền miên.

Xong việc, Tiêu Sát vẫn ôm chặt Triệu Thanh Uyển không buông, còn hôn lên trán nàng, cứ như sợ vừa buông ra, nàng sẽ không còn thuộc về hắn.

Triệu Thanh Uyển dò hỏi: "Hôm nay có phải hoàng thượng ở Tuyên Thất Điện phê duyệt tấu chương nào đó khiến mình không vui không?"

"Tấu chương khiến trẫm không vui ngày nào cũng có, trẫm sớm quen rồi."

"Vậy sao đêm nay trông hoàng thượng như có tâm sự vậy? Có thể nói cho thần thiếp nghe không? Biết đâu thần thiếp có thể chia sẻ với ngài."

"Hoàng thượng thật sự chịu chia sẻ với trẫm sao?"

"Đương nhiên, thần thiếp là hoàng hậu của ngài, chia sẻ với ngài là chức trách của thần thiếp. Thần thiếp chỉ lo mình không biết nhiều, không thể chia sẻ với ngài bao nhiêu."

"Ha ha, ít nhiều không quan trọng. Quan trọng là nếu không có chức trách, hoàng hậu còn tình nguyện chia sẻ với trẫm không?"

Triệu Thanh Uyển khẽ cười, dịu dàng đáp: "Thần thiếp đương nhiên tình nguyện. Hoàng thượng là phu quân của thần thiếp, thần thiếp chỉ mong phu quân của mình mỗi ngày có thể bớt ưu phiền, bớt áp lực, có thể làm một hoàng đế thoải mái hơn một chút. Như vậy người làm thê tử như thần thiếp cũng có thể yên tâm, không cần phải ngày nào cũng lo lắng cho sức khỏe phu quân của mình."

"Ái thê đang uyển chuyển nói rằng sức khỏe của phu quân chưa làm ái thê vừa lòng sao?"

"Hoàng thượng, thần thiếp nào có ý đó!"

"Giờ phút này ái thê nên gọi ta mới đúng nhỉ?"

"Phu quân... Thiếp không có ý đó..."

"Ái thê ngoan quá, phu quân bảo nàng đổi cách xưng hô, nàng liền đổi ngay. Đêm nay phu quân rất vừa lòng với ái thê."

"Ưm.."

Ánh mắt Tiêu Sát ái muội, liên tục gọi nàng là "ái thê".

Triệu Thanh Uyển mắc cỡ đỏ mặt, còn chưa đáp lại đã bị Tiêu Sát chặn môi.

Lần này hắn dịu dàng hơn rất nhiều.

Bởi vì mỗi tiếng gọi "phu quân" của nàng khiến nam nhân vô cùng hạnh phúc.

Bực tức buổi chiều xem bức thư nhà của nàng cũng lập tức biến mất.

Lúc này nàng chỉ muốn tiếp tục triền miên với ái the.e

Không cô phụ đêm đẹp.

Phong ba do thư nhà gây ra là vai diễn của một mình Tiêu Sát nhưng cuối cùng lại được Triệu Thanh Uyển dễ dàng hóa giải.

Mấy ngày sau đó, đêm nào cả hai cũng ngọt ngào như đường mật ở Phượng Nghi Điện.

Triệu Thanh Uyển sắp không chịu nổi.

Có điều hoàng ân khó làm trái.

Nàng không muốn như lần trước hai người mới ân ái hai ngày đã chiến tranh lạnh hai ngày, khiến đôi bên đều khó chịu.

Lần này nàng quyết định nhân nhượng Tiêu Sát nhiều hơn, cho hắn vui vẻ mấy ngày.

Nhưng nàng dù sao vẫn là hoàng hậu.

Như Thuần thái phi đã nói, hoàng hậu làm gì phải có mức độ phù hợp.

Mỗi ngày các phi tần khác đến thỉnh an, chịu đựng ánh mắt ghen ghét của họ, sau bảy ngày triền miên với Tiêu Sát, đến ngày thứ tám, khi hai người kết thúc trên giường phượng, Triệu Thanh Uyển nằm trong lòng hắn, cẩn thận mở lời.

"Hoàng thượng, đêm mai hay là ngài đừng ở Phượng Nghi Điện nữa được không?"

"Được."

"Lần này sao ngài lại đồng ý nhanh như vậy?"

"Đương nhiên là không để hoàng hậu khó xử rồi. Lần này nàng có thể hào phóng giữ trẫm tám ngày, trẫm đã biết tâm ý của nàng, trẫm đương nhiên phải suy nghĩ cho nàng một chút."

"Tạ hoàng thượng, thần thiếp cứ sợ ngài không vui."

"Đồ ngốc, trẫm càng sợ nàng không vui hơn."

Lần này hai người nói chuyện vô cùng thuận lợi.

Triệu Thanh Uyển rất vui, nhưng đồng thời cũng thoáng cảm thấy mất mát.

Hôm sau từ chạng vạng đến đêm khuya, thấy Tiêu Sát thật sự không tới, một mình nàng nằm trong tẩm điện bỗng cảm thấy Phượng Nghi Điện thật vắng vẻ, trái tim của mình cũng trống rỗng.

Có điều nàng biết sau này nàng phải thích ứng với đêm dài vắng vẻ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.