Cùng Trời Với Thú

Chương 637: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Bọn họ nán lại ở bí cảnh Cổ Đàm hai tháng, mới chuẩn bị rời đi.

Làm chủ nhân bí cảnh, Kính phải rời khỏi đại lục Nghiễm Nguyên, khả năng về sau cũng sẽ không trở về nữa, tự nhiên muốn để bí cảnh làm động phủ tùy thân mang đi. Muốn mang bí cảnh đi, cũng rất đơn giản, chỉ cần luyện hóa cây phàn lê trước nhà gỗ nơi truyền thừa là được.

Tiếp theo Kính lại tốn chút thời gian, luyện hóa cây phàn lê.

Trong lúc Kính luyện hóa cây phàn lê, đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng ở bên cạnh nhìn.

Nhìn một lát, Sở Nguyên Thương đột nhiên kéo Sở Chước đến một bên, nói: “Khuê nữ, động phủ của tội yêu Bi Nguyệt, cha suy nghĩ một chút, vẫn là cho con đi.”

Sở Chước nhìn về phía hắn: “Tự cha thu không tốt sao?”

Sở Nguyên Thương thần sắc trầm trầm: “Cha không muốn đồ vật của tội yêu.”

Tuy rằng Bi Nguyệt là tội yêu chủ trương tẩy đi một nửa huyết mạch, trở thành bộ phận Thần tộc, không có tham dự việc âm mưu hãm hại tộc trưởng Bách tộc lúc trước. Nhưng làm một người cha bênh vực người của mình lại không nói lý, Sở Nguyên Thương đối với tất cả tội yêu đều nhịn không được giận chó đánh mèo lên, giận chó đánh mèo đến không hề lý trí.

Tội yêu Bi Nguyệt lưu lại, đồ vật có giá nhất trị kỳ thật là Hồng Mông Kim Kiếm, bán thần khí có thể phá vỡ không gian.

Trong Hồng Mông Kim Kiếm có phong ấn động phủ tội yêu, ở lúc nguy hiểm, có thể cho người tránh thoát một kiếp, là một kiện pháp bảo công phòng toàn vẹn, cũng là đồ vật lúc trước Yến Nhã Chính không tiếc cướp đoạt cùng bọn họ. Đáng tiếc Sở Nguyên Thương không thích tội yêu, đối với nó tự nhiên cũng không hề thích chút nào, hơn nữa hắn cảm thấy, so với chính mình, thì tình cảnh của khuê nữ là nguy hiểm nhất, Hồng Mông Kim Kiếm cho nàng càng tốt.

Sở Chước thấy hắn ghét bỏ cùng chờ đợi, chỉ phải tiếp nhận.

Sau khi đưa Hồng Mông Kim Kiếm cho Sở Chước, Sở Nguyên Thương rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại nhịn không được hỏi hắn: “Cha Sở, đây chính là động phủ thượng cổ, còn là một loại không gian tùy thân, ngài cứ đưa ra ngoài như vậy, không đau lòng sao?”

Sở Nguyên Thương mặt không biểu tình nói: “Đưa ngươi ngươi có muốn hay không?”

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng lắc đầu: “Đây là đồ vật của tội yêu, vốn chính là muốn đưa cho tộc trưởng Bách tộc, ta không thể lấy.”

“Sao lại không được?” Sở Nguyên Thương buông tay.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngây người, sau đó như suy tư gì, không hề nói gì nữa.

Luyện hóa xong cây phàn lê, một đám người rời đi bí cảnh Hồ Cổ Đàm.

Nháy mắt tiếp theo, bọn họ liền xuất hiện ở bên Hồ Cổ Đàm yên lặng.

Đón gió thổi tới từ trong thiên địa tự nhiên, hai tròng mắt Kính nhiều thêm vài phần dao động, hơi hơi tỏa sáng, hắn vươn tay, phảng phất như bắt được một sợi gió, lại phảng phất như bắt được cái gì đó.

Cuối cùng, hết thảy quy về bình tĩnh.

Mục đích đi vào đại lục Nghiễm Nguyên đã hoàn thành, kế tiếp bọn họ quyết định đi đại lục Thiên Thượng Hải một chuyến.

Cũng giống như khi họ tới, khi bọn họ rời đi cũng không đi thông đạo không gian chính quy, mà là xuyên qua một chỗ không gian hơi bạc nhược, trực tiếp tiến vào thông đạo không gian, đi đến đại lục Thiên Thượng Hải.

Một đường không gặp được trở ngại gì, bọn họ thực thuận lợi mà tiến vào đại lục Thiên Thượng Hải.

Tiếp theo, bọn họ trực tiếp tiến vào Thiên Thượng Hải.

“Đã lâu không thấy Nguyệt Thụ bọn họ, Nguyệt Thụ bọn họ nhất định sẽ thực kinh hỉ.” Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng cao hứng nói.

Đạt tới tu vi bực này như bọn họ, cấm chế Thiên Thượng Hải đối với bọn họ mà nói cũng không tính là cái gì, cũng không cần lại có người dẫn đường, khi mấy người tiến vào Thiên Thượng Hải phong bế, nháy mắt liền khiến cho chủ nhân Thiên Thượng Hải chú ý.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ la lên một tiếng với Nguyệt Nữ tộc sống ở ba tòa đảo nhỏ: “Nguyệt Thụ, Nguyệt Hưởng, Nguyệt Kiến, chúng ta đã về rồi.”

Ba Nguyệt Nữ tộc, cũng một nhân tộc nháy mắt xuất hiện ở phía trên đảo.

Vẫn như cũ là nam hài tử Nguyệt Thụ đỡ cây non run loạn trên đầu, kinh hỉ mà trừng lớn đôi mắt, ngay sau đó nhào tới bọn họ, giống như viên đạn pháo nhỏ, vọt tới trong lòng ngực Mặc Sĩ Thiên Kỳ, ôm lấy hắn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười ha ha.

Những người khác cũng nhịn không được lộ ra tươi cười, đặc biệt hai Nguyệt Nữ tộc khác cùng Cung Ngọa Vân phát hiện người tới là bạn không phải địch, cũng vui mừng cực kì.

Khi cách hơn một trăm năm, cố nhân gặp lại, thế sự như cũ.

Sở Nguyên Thương nhịn không được cảm khái mà nói với Sở Chước: “Năm đó đi ngang qua đại lục Thiên Thượng Hải, phát hiện nơi này là linh niệm chi giới của Nguyệt Nữ tộc, lúc ấy còn cảm khái, Nguyệt Nữ tộc chọn địa phương tốt, hẻo lánh lại yên tĩnh, hẳn là sẽ không khiến cho ngoại giới chú ý, nơi nào nghĩ đến……” Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@

Nơi nào nghĩ đến, nếu như không có Sở Chước đi ngang qua, tộc Nguyệt Nữ khả năng thật sự diệt tộc.

Nghe được hắn nói thần sắc Nguyệt Kiến cùng Nguyệt Hưởng có chút ảm đạm.

Sở Nguyên Thương năm đó một lòng muốn giúp khuê nữ gánh trách nhiệm vác tộc trưởng Bách tộc, nhưng trên người hắn quá nhiều chính sự, thấy tộc Nguyệt Nữ an phận ở một góc, tình huống tốt đẹp, nên không tiếp xúc cùng bọn họ.

Nhưng hiện tại biết hắn cũng là Bách tộc, ấn tượng của ba tộc nhân tộc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.