*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Muốn luyện chế một khối thân thể hoàn toàn mới có thể cất chứa một khối thần hồn yêu cầu thời gian không ngắn.
Cho dù là cấp bậc cường giả như Phong Chiếu, cũng yêu cầu tiêu hao không ít thời gian cùng tinh lực. Vì thế, ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không dám đi quấy rầy hắn, chỉ có thể ngẫu nhiên tiến đến cửa sổ xem vài lần, lại thật cẩn thận mà rời đi.
Sở Chước vẫn ngồi ở trên tảng đá dưới cây phàn lê tự hỏi đại sự nhân sinh.
Sở Nguyên Thương làm hết phận sự mà bên cạnh khuê nữ của hắn.
Chỉ có Kính cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ ăn không ngồi rồi.
Vì thế Mặc Sĩ Thiên Kỳ đành phải tìm Kính tán gẫu nói chuyện phiếm.
“A Kính, huynh lo lắng không?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi: “Nếu như thân thể huynh không luyện chế thành công, thì huynh phải giống như một cô hồn dã quỷ, chỉ có thể tiếp tục phiêu bạc ở bí cảnh.”
Kính vẫn luôn hướng tới thế giới bên ngoài, đáng tiếc bởi vì thần hồn không thể ngưng tụ, chỉ có thể vẫn luôn canh giữ ở bí cảnh. Hiện giờ hy vọng ở ngay trước mắt, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy, nếu như mình gặp phải tình huống hiện tại, như Kính nhất định sẽ lo lắng, căn bản không cách nào giống như Kính, tâm bình khí hòa chờ đợi.
【Không có gì để lo lắng.】Kính vẫn thực bình tĩnh như cũ.
“Thật sự?”
【Lấy thực lực của Phong tiền bối, luyện tạo một khối thân thể với hắn mà nói, chẳng qua là một việc dễ như trở bàn tay.】Kính nói.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: “Huynh có thể tin tưởng lão đại như vậy, ta thật là cao hứng, lão đại xác thật lợi hại, chỉ là tính tình không tốt lắm.”
Kính: 【…………】
“Đúng rồi, Kính, vì sao đột nhiên huynh nói cho chúng ta biết về chuyện của thời kỳ thượng cổ?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiếp tục tò mò hỏi: “Việc thượng cổ, chỉ là đấu tranh giữa Bách tộc cùng Thần tộc, Nhân tộc độc lập với bên ngòai……”
【Ngươi sai rồi. 】Kính đánh gãy hắn:【Không có sinh linh nào có thể độc lập với bên ngoài.】
Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình mà nhìn hắn.
【Chỉ cần là sinh linh trên phiến đại lục này, không có ai có thể độc lập với bên ngoài, mặc kệ là Thần tộc, Bách tộc, Nhân tộc, thần thú, yêu thú…… Phàm là sinh linh sinh sống trên phiến đại lục này, toàn bộ sẽ bị cuốn vào trong trận chiến hạo kiếp này. Thẳng cho đến hàng tỉ vạn năm sau, lịch sử lại tái diễn lần nữa.】
Kính nói rất chậm, ngữ điệu là nhất quán bình tĩnh, phảng phất chỉ là đang tự thuật một sự kiện râu ria.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngây người.
Lúc này, giọng của Sở Chước vang lên: “Huynh nói, lịch sử sẽ lại tái diễn lần nữa? Như đại chiến thời kì thượng cổ, cũng sẽ lại bùng nổ lần nữa?”
Kính chuyển ánh mắt sang nàng, đối diện với ánh mắt thanh triệt như nước của nàng, hắn đáp nhẹ một tiếng, bay tới trên cây phàn lê, vuốt ve cánh hoa lê trắng tinh rơi rụng không ngừng, thanh âm truyền đến từ trong gió.
【Đúng, ở lúc ngài thức tỉnh, cũng là lúc đại chiến.】
Sở Chước tức khắc trầm mặc.
“Không có khả năng!” Sở Nguyên Thương nói dồn dập, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm hắn: “Khuê nữ của ta thức tỉnh, là vì thoát khỏi Thần tộc nguyền rủa, cũng không phải là mang đến hạo kiếp cho thiên hạ thương sinh.” Sau đó lại nói với Sở Chước: “Khuê nữ, con đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, hắn là một thần niệm đóng cửa không ra ngoài, có thể biết cái gì?”
Sở Chước không nói chuyện.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hiếm khi phụ họa cha Sở: “Đúng vậy, A Kính, huynh không thể nói chuyện giật gân, thực dọa người. Giống như ta luyện đan sư nhược kê, nếu thực sự có đại chiến, người đầu tiên ngã xuống phỏng chừng chính là ta, chẳng lẽ huynh nhẫn tâm sao?” ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Kính liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ cái này không phải là vấn đề nhẫn tâm hay không, mà là một sự thật?
Hắn tuy rằng không hiểu cảm tình của nhân loại, nhưng mà cũng biết mình nói lời này dẫn tới hai người bất mãn.
【Cũng không phải là khó giải.】Kính lại nói.
“Giải như thế nào?” Ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Sở Nguyên Thương sáng quắc nhìn hắn.
【Ngô không biết.】
Hai người: “…………”
Nếu hiện tại Kính có thật thể, có lẽ Sở Nguyên Thương thật sự nhịn không được mà ấn hắn trên mặt đất cọ xát một trận.
Thật ra Sở Chước lại nhịn không được cười, cười đến thanh uyển mỹ lệ, gương mặt tươi cười dịu dàng, phá lệ thân thiết.
Kính đối mặt ánh mắt bức bách của hai nam nhân, vẫn bình tĩnh như cũ:【Đến lúc đó, phải xem nàng lựa chọn.】
Hai người nhìn về phía Sở Chước, chỉ thấy Sở Chước cười cười với bọn họ, không nói gì thêm. Hai người tự nhiên không dám bức nàng, vì thế lại lần nữa dùng ánh mắt đi bức Kính.
Kính cũng không nói.
Bên hồ lại lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Đương nhiên bình tĩnh này chỉ duy trì trong chốc lát, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại tán gẫu lần nữa cùng Kính.
“A Kính, huynh nói năm đó những Thần tộc đó là nghĩ như thế nào, vì bọn họ sao phải cùng Bách tộc sinh ra tội yêu? Nếu không có sinh hạ tội yêu, vậy thì hết thảy sẽ không phát sinh……”
【Chiến tranh vẫn sẽ phát sinh như cũ.】Kính bổ sung.
“Ta biết.” Mặc Sĩ Thiên Kỳ xua xua tay: “Nhưng không có tội yêu âm