Cùng Trời Với Thú

Chương 612: Đám nam thanh niên Bạch Hổ hung tàn.




Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Trở lại Đông Đô Phong Vân Lâm Hải chỉ mới mấy ngày, Sở Nguyên Thương từ chỗ bằng hữu thu được tin tức về mấy người Tuyết Vụ Đảo.

"Trần Dao tộc Dao Quang còn tại Tây Kính, núp trong một trấn nhỏ ở Tây Cảnh, nghe nói trấn nhỏ đó có chút đặc thù." Sở Nguyên Thương nói cùng Sở Chước bọn họ tin tức thu được: "Ẩn Đăng tộc Ẩn Linh bị nhốt ở trong ổ Thiên Thủy, ở cùng với hắn còn có hai người Tuyết Thần Cung, một người thừa lại... đã ngã xuống."

Hộ tống Sở Chước bọn họ cùng nhau tiến vào Hồng Mông chi cảnh có tất cả năm người, hai người là người Bách tộc, ba người là đệ tử Tuyết Thần Cung, nay bốn người bình an, chỉ có một người ngã xuống, tỉ lệ tổn hại này, đặt ở thế lực khác xem như không tệ rồi.

Nhưng mà Sở Nguyên Thương vẫn nhịn không được mà than thở.

Mặc kệ là Tuyết Vụ Đảo hay là Tuyết Thần Cung, đều là một tay hắn thành lập lên, Tuyết Thần Cung không nhiều đệ tử lắm, mỗi một người đều là tinh anh tinh chọn vạn tuyển, cũng là bằng hữu hậu nhân Bách tộc nhận thức quen biết, vui buồn tương quan cùng hậu nhân Bách tộc, tổn thất mỗi một người đều làm cho người ta đau lòng.

Sở Chước không biết an ủi hắn thế nào, nói: "Chúng ta đây có cần đi đón bọn họ tới đây hay không?"

Sở Nguyên Thương gật đầu: "Đã biết chỗ bọn họ đang ở, thì phải đón tới đây." Nói xong, hắn nhìn về phía Phong Chiếu, mặc dù có chút không đáng tin, nhưng hắn cũng hiểu rõ nơi này là Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, địa bàn tộc Bạch Hổ, dù sao cũng phải hỏi qua chủ nhân mới được.

Phong Chiếu vô cùng sảng khoái nói: "Nhạc phụ cứ đón bọn họ tới đây."

Sở Nguyên Thương rất vui vẻ, lập tức nói: "Như thế, ta lập tức xuất phát..."

"Việc này giao cho ta thôi." Sở Khai Hà đột nhiên nói, đánh gãy lời tôn tử nói, rồi nói với bọn họ: "Ta tiến vào Thời Chi Hạp hồi lâu, chưa từng làm cái gì cho bọn họ, mặc kệ là Bách tộc hay là A Chước, cho tới nay đều là từ Nguyên Thương bận rộn bôn ba, lão gia hỏa ta đây cũng nên ra chút lực rồi."

Sở Khai Hà không sôi nổi như Sở Nguyên Thương, ở trong lòng mọi người, ông càng giống như một trưởng bối nhân hậu ôn hòa, một lòng vùi đầu tu hành.

Đây cũng có liên quan cùng với những gì ông trải qua, Sở Khai Hà tuy là bộ tộc Tinh Diệu, nhưng tư chất của ông kỳ thực không tốt như Sở Nguyên Thương, kế thừa được lực Tinh Diệu cũng không nhiều, lại trải qua chuyện đạo lữ, nhi tử cùng con dâu đều chết thảm, làm cho ông càng coi trọng đối với thực lực.

Khi phát hiện tôn tử mang tộc trưởng Bách tộc sau chuyển thế về đến, thậm chí dùng lực Tinh Diệu cứu sống nàng, Sở Khai Hà liền biết thực lực của tôn tử. Vì thế liền buông tay để cho hắn đi lăn lộn, vì cam đoan đừng để ngày nào đó tôn tử tự ép buộc chính mình đến chết, ông chỉ có thể không ngừng mà tu hành, làm cho mình cường đại đến có thể thành hậu thuẫn cho bọn họ, khiến người khác không thể bắt nạt bọn họ.

Cho nên năm đó ông lựa chọn đến Hồng Mông, tiến vào Thời Cho Hạp tu hành, cũng là nguyên nhân này.

Sở Nguyên Thương kỳ thực cũng không nỡ rời khỏi khuê nữ của hắn, nghe xong thì lập tức nói: "Tổ phụ, việc này liền giao cho ông, con còn phải đi chơi cùng với khuê nữ của con nữa."

Sở Khai Hà: "... ..." Tôn tử này quả nhiên không tiền đồ.

Sở Nguyên Thương vui tươi hớn hở quăng chuyện này cho tổ phụ, sau đó cũng dứt bỏ luôn. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Sở Khai Hà cũng không nói cái gì, lập tức cáo từ tộc Bạch Hổ rời khỏi, chuẩn bị đi tới Tây Cảnh, đi tìm Trần Dao tộc Dao Quang trước.

Tộc Bạch Hổ từ lúc biết được thân phận của Sở Khai Hà cùng Sở Nguyên Thương —— thân nhân đời này của Sở Chước, cực kì thân thiện với bọn họ.

Nghe nói ông muốn đi làm việc, Bạch Vận thậm chí tự mình đưa ông đi.

Hành vi khác thường này, làm cho một đám Bạch Hổ con không biết chuyện nhìn xem mà sững sờ, còn bí mật bàn luận.

"Bạch Vận đại nhân thật là nhiệt tình, mọi người nói xem có phải nàng hồng loan tinh động hay không?" Bạch Sơ thích bát quái nói.

"Tu vi của ông cố Chước đại nhân thấp hơn Bạch Vận đại nhân vài cái tiểu cảnh giới, nhưng mà tu vi này đặt ở trong nhân tu cũng coi như không tệ, có thể xứng đôi với Bạch Vận đại nhân."

"Nhưng ông cố của Chước đại nhân tuổi quá nhỏ, cũng không đến ngàn tuổi, Bạch Vận đại nhân chính là mấy vạn tuổi rồi."

"Bạch Vận đại nhân quả thật hơi già chút, nhưng mà già thì có hương vị người già, các ngươi biết cái gì?"

... ...

... ...

Một đám Bạch Hổ con tụ cùng một chỗ hóng hớt nhiều chuyện càng nói càng kịch liệt, đám người Sở Chước đi ngang qua cũng nghe được mà đen cả mặt.

Bọn họ chưa bao giờ biết, đàn cọp con này thì ra là hoạt bát như thế, ham thích đối với bát quái các trưởng bối như thế.

Sở Nguyên Thương thì lại nghe được hưng trí bừng bừng, sáp qua nói: "Nếu Bạch Vận đại nhân coi trọng tổ phụ, bản thân ta không phản đối rồi."

Một đám Bạch Hổ con đồng loạt vèo vèo nhìn hắn.

Một màn đó phi thường đẹp mắt, một đám nam thần nữ thần áo trắng phiêu phiêu nhìn qua, rất làm cho lòng người ta nhộn nhạo.

Sở Chước càng đen mặt, nói thầm cha à người không cần đi qua tham gia náo nhiệt này.

Sở Chước không hiểu lầm Bạch Vận và ông cố nàng có cái gì, càng có khuynh hướng Bạch Vận có việc tìm ông cố, nhưng lại không muốn nói ngay trước mặt bọn họ, mới có thể tự mình đi tiễn đưa.

Bạch Vận một đường đưa đến rìa Phong Vân Lâm Hải, Sở Khai Hà có trì độn đi nữa, cũng biết nàng có lời muốn nói, liền nói với nàng: "Bạch đạo hữu thỉnh dừng lại, không biết có chuyện gì cần tại hạ hỗ trợ?"

Bởi vì là Sở Chước, tộc Bạch Hổ và hai ông cháu Sở Khai Hà đều phóng thích thiện ý lớn nhất dành cho lẫn nhau, ở chung hòa thuận.

Bạch Vận do dự một lát, nói: "Ta nghe nói, Chước đại nhân là hậu nhân Bách tộc?"

Sở Khai Hà ừ một tiếng, trong lòng cũng đã hiểu rõ nàng muốn hỏi cái gì.

"Chước đại nhân vẫn là Tư Túc sao?" Bạch Vận chớp cũng không chớp nhìn ông: "Nàng còn cần lại vì vận mệnh Tư Túc mà... hi sinh sao?"

Sở Khai Hà trầm mặc không nói gì.

Nhưng mà trầm mặc này lại làm cho hốc mắt Bạch Vận trở nên ẩm ướt.

Nàng run giọng nói: "Bộ tộc Bạch Hổ chúng ta vẫn luôn cao ngạo, cực ít quan hệ thân thiết cùng nhân tộc, nhưng Tư Túc cũng là một ngoại lệ. Năm đó Tư Túc có ân với tộc Bạch Hổ chúng ta, nếu không có nàng, Bạch Ly có khả năng không thể bình an sinh hạ Tiểu Chiếu, tộc Bạch Hổ chúng ta cũng sẽ tổn thất thảm trọng, nàng là ân nhân của tộc Bạch Hổ chúng ta..."

Cũng là người mà nàng áy náy nhất.

Năm đó Bạch Vận trẻ tuổi khí thịnh, bởi vì gặp phải người không tốt lành, vô ý đưa tới mầm tai vạ cho tộc Bạch Hổ, tuy rằng cuối cùng vì Tư Túc Phất Chước ra tay, mà bình ổn trận mầm tai vạ này, tộc Bạch Hổ không gặp phải tổn thất quá lớn. Nhưng cũng làm cho kẻ hủy diệt nhìn chòng chọc vào bộ tộc Tư Túc, thậm chí vì thế mà không tiếc mở ra thông đạo không gian thông Hồng Mông tới ma địa, cũng muốn bị phá huỷ tộc nhân cuối cùng của bộ tộc Tư Túc.

Nàng rất có lỗi với Tư Túc Phất Chước.

Tuy rằng Phất Chước chưa từng trách nàng, nhưng Phất Chước cuối cùng vẫn hi sinh, cho dù Phất Chước đã chuyển thế trùng tu, nhưng ở trong lòng nàng, nàng nợ Phất Chước, vĩnh viễn không thể bù lại.

Phất Chước có thể lấy thân phận chuyển thế, một lần nữa trở lại Hồng Mông, nàng vô cùng cao hứng.

Nàng cũng chân thành hy vọng, đời này Phất Chước cứ lấy thân phận người tu luyện phổ thông, không cần nhận trách nhiệm thủ hộ nào nữa, có thể thuận thuận lợi lợi thành thần phi thăng.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy ngạch ấn Tư Túc hiện ra chỗ giữa trán của Sở Chước, nàng hiểu rõ, Sở Chước khả năng vẫn trốn không khỏi vận mệnh Tư Túc.

Tuy rằng đám Bạch Hổ con bát quái rất vui thích, nhưng Bạch Vận tiễn người đi xong, trực tiếp trở về cấm địa tộc Bạch Hổ bế quan tu hành, vẫn luôn không thấy người, thế cho nên bọn họ cũng không biết giữa Bạch Vận cùng Sở Khai Hà là thế nào rồi.

Bạch Húc từ chỗ một đôi tể nhi của hắn mà biết được đám tiểu bối bát quái, quả thực dở khóc dở cười.

Hắn đi đến nơi Bạch Vận bế quan, chỉ nhìn thấy Bạch Vận cô độc ngồi lặng ở đằng kia.

Hắn than thở một tiếng, nói: "Muội đây lại là tội gì?"

Bạch Vận trầm mặc không lên tiếng.

"Đám nhóc con đều tưởng rằng muội có niệm tưởng gì đó với ông cố của Chước đại nhân, vẫn luôn châu đầu cùng nhau nói không ngừng, muội không đi giáo huấn tụi nó một chút?"

Bạch Vận cười khổ nói: "Tụi nhóc con hoạt bát chút là chuyện tốt, mặc kệ tụi nó nói đi." Nàng cụp mí mắt xuống: "Năm đó, nếu không phải muội tin lầm kẻ hủy diệt, kết giao chân tình nhầm lẫn, cũng sẽ không đưa tới mầm tai vạ cho tộc Bạch Hổ. Khi Phất Chước đại nhân lấy thân tế thiên địa, muội đã thề, đời này kiếp này, muội nguyện cô độc sống quãng đời còn lại, mai táng tại Hồng Mông, cuối cùng không thành thần phi thăng."

Bạch Húc nghe xong, lại là thở dài, nói câu bé ngốc, rồi không khuyên nàng nữa.

Nếu như có thể khuyên, lấy tư chất của Bạch Vận, đã sớm có thể thành thần phi thăng, cũng không đến mức để Bạch Ly người sau vượt người trước.

Sau đoạn thời gian ở Phong Vân Lâm Hải, tiếp theo Sở Chước cũng cáo từ.

"Chước đại nhân muốn đi nơi đâu?" Bạch Hiên hỏi.

Mấy con hổ con đi theo Bạch Hiên tới đây cũng nâng đầu lông xù lên, trừng trừng mắt vàng tròn vo nhìn nhìn nàng, ở khi nàng nhìn qua, thì kêu ngao ô một tiếng.

Nhưng mà đám Bạch Hổ có manh đi nữa, đều so ra kém manh hơn cục bông đen oa ở trong lòng Sở Chước, cục bông đen vì không cho Sở Chước bị đám cục bông trắng thông đồng đi mất, gần đây không tiếc ác ý bán manh, vất vả chiếm lấy nàng, xua đuổi hết thảy đám cục bông trắng muốn cướp người cùng hắn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh

"Ta muốn đi Long đảo Không Quy Hải một chuyến." Sở Chước nói.

Nghe xong, Bạch Hiên liền hiểu rõ vì sao nàng đi Long đảo, dù sao tin tức về Hỏa Lân lúc trước lại là hắn nói cho nàng, nàng đi Long đảo, hẳn là đi tìm Hỏa Lân.

Bạch Hiên lập tức nói: "Một khi đã như vậy, ta đi cùng với ngài thôi."

Đám Bạch Hổ khác nghe tin tức như thế, đều đã chạy tới, tỏ vẻ cùng đi Long đảo với Sở Chước, hơn nữa bọn họ có lý do phi thường đầy đủ.

"Đám Long tộc kia rất có tính bài ngoại, không chào đón chủng tộc khác bước lên biển Không Quy Hải, nếu không sẽ giết không tha, ngay cả thần thú đi vào trong đó cũng sẽ bị bọn nó vây ẩu đánh xong quăng ra ngoài."

"Nếu mọi người đi tiếp vài bước, bọn nó nhất định sẽ không để mọi người vào mắt."

"Không bằng chúng ta cùng nhau đánh đi vào."

"Đúng vậy, nghe nói năm đó tộc Bạch Hổ chúng ta cũng là trực tiếp đánh đi vào."

"Đánh một trận, tụi nó sẽ không sẽ cự tuyệt nữa."

"Đúng, đến lúc đó muốn làm cái gì cũng thuận tiện."

"Vậy đánh vào đi thôi."

Sở Chước: "... ..."

Mấy người Mặc Sĩ Thiên Kỳ mê mang nhìn đám Bạch Hổ đang xoa tay, chuẩn bị đánh tiến vào Long đảo này, bọn họ rõ ràng áo trắng bay bay, đặt ở bên ngoài mỗi người đều là nam thần nữ thần, dẫn tới vô số người tu luyện trẻ tuổi chạy theo như vịt, hận không thể kết thành đạo lữ, nào biết đâu trong lúc riêng tư sẽ hung tàn hiếu chiến như vậy.

Hoặc đây là thuộc tính đùa vui tộc Bạch Hổ đặc biệt có?

Phong Chiếu nhìn bọn họ không ưa nổi, từ trong lòng Sở Chước nhảy ra, hóa thành hình người, kiêu ngạo nói: "Tụi bây một đám nhóc con thì có thể làm gì? Phỏng chừng còn chưa kịp đấu võ, tụi bây đã bị đánh bay về rồi, đám rồng kia cũng không phải là ngồi không."

Bạch Táp bất bình nói: "Tộc Bạch Hổ chúng ta cũng không phải ngồi không!"

"Đúng, chúng ta có thể giúp Chước đại nhân đánh nhau!" Bạch Sơ cũng hầm hừ nói.

Bạch Hiên tuy rằng không nói chuyện, nhưng biểu tình này cũng không khác lắm.

Phong Chiếu khinh bỉ đám cọp con cùng tuổi từ đầu đến chân, liền vung tay áo đá bọn họ đến trong mây cách xa ngoài vạn dặm, quay đầu nói với Sở Chước: "Mặc kệ tụi nó, khi nào thì xuất phát?"

Sở Chước nhìn xem chỗ sâu trong biển mây, không khỏi cười nói: "Lúc nào cũng có thể, nhưng mà cần tìm một người dẫn đường hiểu biết Không Quy Hải."

Không Quy Hải ở nơi cực Bắc, xa hơn cả Bắc Minh U Hà, nghe nói nơi đó rất là thần bí, nếu không tìm được đường, thì rất dễ bị lạc đường.

"Cái này đơn giản, dẫn theo Bạch Hiên là được, năm đó khi tộc Bạch Hổ đánh vào Long đảo, nghe nói tiểu tử Bạch Hiên bị mẹ hắn mang đi mở mang kiến thức, quen thuộc nơi đó."

Hết chương 612.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.