Cùng Trời Với Thú

Chương 604: Thức tỉnh lực lượng Tư Túc.




Trong không gian tối tăm, chỉ có hai người.

Phong Chiếu gắt gao ôm người trong lòng, lo lắng nhìn nàng.

Từ sau khi rời khỏi ảo cảnh vừa rồi, nàng liền hôn mê, hắn kiểm tra cho nàng, phát hiện trong cơ thể nàng có một cổ lực lượng cường đại, đang không an phận nhảy loạn cả lên, giống như tu vi vốn bởi vì thời gian nguyền rủa mà biến mất cũng đang khôi phục, nhưng mà chúng nó cũng không cố kỵ ý nguyện của chủ nhân, lấy thân thể của nàng làm vật chứa, nhảy loạn lên ở trong cơ thể nàng.

Còn như thế nữa, lực lượng không biết tên này, sớm hay muộn cũng sẽ hủy hoại thân thể của nàng.

Phong Chiếu không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Tuy rằng hắn muốn thay nàng vuốt thuận lực lượng trong cơ thể nàng, dẫn đường chúng nó trở về chính đạo, giảm bớt gánh nặng cho nàng. Nhưng mà lực lượng này lại vô cùng cổ quái, đang tùy ý hoành hành ở trong cơ thể nàng, thậm chí ngay cả hắn cũng không có biện pháp đụng chạm nó, ngược lại sẽ khiến cho nó bắn ngược. Hơn nữa hắn cũng lo lắng, nếu như mình cưỡng chế áp chế cho nàng, ngược lại tăng thêm gánh nặng cho nàng thì làm sao bây giờ?

Phong Chiếu hiếm khi phải khoanh tay không biện pháp.

Hắn nóng lòng không thôi, nhưng Sở Chước hôn mê bất tỉnh, lại không thể làm cái gì, chỉ có thể nhìn nàng cho dù ở trong hôn mê, thần sắc vẫn thống khổ, hận không thể lấy thân chịu thay.

Không biết qua bao lâu, Sở Chước rốt cục mở mắt ra.

"Chước Chước, nàng tỉnh rồi!" Phong Chiếu kinh hỉ nói.

Nhưng mà lập tức, hắn liền phát hiện mình cao hứng được quá sớm, nàng tuy rằng mở mắt, nhưng chỗ sâu trong đôi mắt cũng là hiện ra trạng thái ngôi sao biến ảo, cặp mắt kia đã không phải là người bình thường, tinh lực ở trong đôi mắt nàng hình thành từng đường từng đường hư tuyến hư vô, mở ra phóng xạ, hai mắt nàng không có tiêu cự, cả người cũng giống như một con rối.

Phong Chiếu khẩn trương trong lòng, dùng sức khóa chặt bả vai nàng, muốn nàng tỉnh lại.

"Chước Chước..." Hắn vừa đau lòng lại vô lực.

May mắn, khi tinh lực trong mắt nàng dần dần biến mất, ánh mắt của nàng dần dần ngưng tụ, rốt cục tỉnh táo lại.

"Chước Chước!" Hắn vừa mừng vừa sợ nhìn nàng, hỏi: "Nàng cảm thấy thế nào?"

"A Chiếu, ta..."

Nàng vừa mới mở miệng, liền cảm giác được loại đau đớn xé rách trong cơ thể, thân thể sắp bị lực lượng nhảy loạn lên đó căng bạo, thống khổ không chịu nổi, nhịn không được mà phun ra ngụm máu tươi.

Phong Chiếu nắm lấy tay nàng, cẩn thận chuyển linh lực của mình vào, thừa dịp nàng thanh tỉnh, muốn thay nàng chải vuốt lực lượng nhảy loạn lên đó, dẫn đường đến chính đạo.

Lực lượng này vô cùng cường đại, ngay cả hắn đều có chút kinh hồn tán đảm, không dám tới đối kháng với nó, hiển nhiên cũng không phải Sở Chước hiện tại có thể có được. Nếu nàng có thể thuần phục lấy nó mà dùng, nàng sẽ được lợi vô cùng, tu vi cũng sẽ bay lên một giai đoạn, nếu nàng không thể thu phục, chỉ sợ sẽ nổ tan xác mà chết.

Nhưng mà, lực lượng này không chỉ không chịu hắn dẫn đường, thậm chí ngay cả chủ nhân Sở Chước này, cũng không cách nào khống chế.

Nàng thống khổ không chịu nổi, lại không thể không đau khổ cắn răng chống đỡ.

Ầm một tiếng, lực lượng trong cơ thể nàng rốt cục bạo phát lao ra, Phong Chiếu khoảng cách gần nàng nhất bị lực lượng này quét ngang đi ra ngoài, toàn bộ không gian cũng bởi vì lực lượng này mà chấn động không ngớt.

Ngoài Huyễn Tâm Kính, hai tiểu động vật đang canh giữ ở nơi này, thấy thời gian cnah chừng có chút lâu, hai đứa đều có chút nhàm chán.

Đột nhiên, mặt kính Huyễn Tâm Kính phụt ra một luồng ánh sáng trắng rực rỡ, mang theo một cỗ lực lượng hào hùng đáng sợ, quét ngang hết thảy, trước gương hai tiểu động vật đều bị hất bay ra ngoài.

Một màn này làm hai đứa đều sợ ngây người.

Huyền Uyên đứng lên từ trên đất, mặt bánh bao ngốc hồ đồ, hỏi: "Phát sinh chuyện gì? Chủ nhân cùng lão đại muốn bước ra sao?"

Huyễn Ngu đồng dạng rất ngốc, nàng bấm hai tay niệm thần chú, cố gắng ổn định Huyễn Tâm Kính đong đưa không ngớt, lo lắng nói: "Ta, ta không biết nữa, ta không cảm giác được hơi thở của chủ nhân cùng lão đại."

Nàng tuy là chủ nhân của Huyễn Tâm Kính, nhưng thế giới trong Huyễn Tâm Kính huyền ảo vô cùng, lấy tu vi hiện tại của nàng, căn bản không thể đụng chạm. Hai người vừa đi vào, liền mất đi liên hệ cùng nàng, Huyễn Ngu cũng không rõ ràng lắm tình huống của hai người ở trong Huyễn Tâm Kính.

Đây mới là làm cho người lo lắng.

"Vậy tỷ mau nghĩ biện pháp." Huyền Uyên nói, nắm chặt nắm đấm: "Nếu chủ nhân bọn họ gặp chuyện không may, oa liền đánh tỷ nga."

Đứa trẻ nít giương lên nắm đấm nõn nà non nớt, thoạt nhìn không có lực lượng gì, nhưng khi đánh người thì đau lắm.

Huyễn Ngu thiếu chút nữa thì khóc ra ư ư, nàng cũng không muốn chủ nhân bọn họ gặp chuyện không may mà, nhưng nàng có biện pháp nào chứ?

Huyễn Tâm Kính căn bản không cảm giác được tâm tình cùng khó xử của chủ nhân, lực lượng hào hùng phụt ra, hai đứa tiểu động vật không thể tới gần, cuối cùng ở dưới uy hiếp của Tiểu Huyền Vũ x, Huyễn Ngu đành phải hàm chứa nước mắt, hai tay bay nhanh bấm tay niệm thần chú, ý đồ khống chế nó, dưới cơn nóng vội, cũng không biết làm cái gì, chỉ có thể cố đấm ăn xôi rồi.

Trong Huyễn Tâm Kính, bởi vì lực lượng trong cơ thể Sở Chước bảo nổ ra, không gian chấn động không ngớt.

Cố tình ở lúc này, một cỗ hấp lực truyền đến, hút hai người vào bên trong chỗ ảo cảnh khác.

Phong Chiếu mặc kệ bị lực lượng trên người nàng gây thương tích, nhào qua gắt gao ôm chặt lấy nàng, tùy ý hấp lực đó hút hai người qua.

Khi Sở Chước lại mở mắt ra lần nữa, nhìn đến trời xanh mây trắng phía trên, phát hiện bọn họ thân ở trong một sơn cốc vô cùng yên tĩnh, chung quanh rất an tĩnh, không có hơi thở sinh linh khác, trong cốc kỳ hoa dị thảo khắp nơi, đẹp không sao tả xiết.

Lại không biết đây là nơi nào.

Ảo cảnh dời đi, vốn coi như lấy việc của nàng làm chủ, nhưng hiện tại cũng đã không chịu bọn họ khống chế.

Nàng ngửi được mùi hoa thơm trong không khí, còn có mùi huyết tinh dày đặc.

Sở Chước vươn tay, mềm mại khoác lên trên lưng nam nhân đè ở trên người nàng, đụng đến một mảnh chất lỏng dính ngấy, trong lòng không khỏi đau nhói.

Thần thú da dày thịt béo, ít có thể bị thương, mỗi một giọt máu thần thú đều trân quý vô cùng, là vật hiếm lạ của người tu luyện, nhưng lúc này vết thương trên người hắn lại vô cùng nghiêm trọng, không biết chảy bao nhiêu máu.

Sở Chước nằm ở nơi này trong chốc lát, thẳng đến khi thân thể khôi phục lực lượng, miễn cưỡng nâng đỡ người dậy, ôm nam nhân áp ở trên người, không ngoài ý muốn phát hiện hắn đã mất đi ý thức.

Lực lượng trong thân thể nàng bạo nổ lao ra, tuy rằng cũng làm cho thân thể của nàng xuất hiện một ít thương thế, nhưng rốt cuộc không còn thống khổ như lúc trước, cũng làm cho nàng tạm thời có thể hòa hoãn lại. Nhưng mà nàng hiểu rõ, còn có lực lượng nhiều hơn tạm thời ngủ đông, chờ đợi cơ hội nào đó, sẽ lại không chịu khống chế mà bạo mở.

Nếu nàng không đoán sai, những lực lượng đó, là Tư Túc Phất Chước.

Tư Túc Phất Chước lấy thân tế trời, có ân tại thiên địa, là thiện duyên rất lớn, mới có thể chuyển thế trùng tu, lực lượng phong ấn ở trong thân thể sau chuyển thế.

Lúc trước ở ảo cảnh, nàng đã bị Phất Chước ảnh hưởng, lực lượng của bộ tộc Tư Túc thức tỉnh ở trong cơ thể nàng, tính cả lực lượng của Phất Chước cộng lại, mới sẽ làm cho nàng không thể nào gánh vác.

Lấy tu vi hiện tại của nàng, không thể gánh vác nổi lực lượng của Phất Chước.

Sở Chước vừa nghĩ, chờ lực lượng khôi phục một chút, liền đứng lên, một phen ôm lấy nam nhân cả người đẫm máu, đi qua một cái sơn động cách đó không xa.

Mặc dù không biết đây là nơi nào, nhưng giai đoạn hiện tại, bọn họ cần dưỡng thương trước.

Ngay cả Phong Chiếu chỉ nửa bước Bán Thần chi cảnh cũng có thể bị nàng đả thương đến nỗi này, có thể thấy được lực lượng của Phất Chước cường đại đến cỡ nào.

Sơn động cũng không âm u, chỉ là hết sức khô ráp, ánh mặt trời nhợt nhạt chiếu vào trước cửa động, có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong động.

Sở Chước vẫy tay lấy ra một khối thảm lông dày êm trải ở trên một tảng đá trong động, đặt Phong Chiếu lên, sau đó nàng ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nhìn kỹ hắn.

Khuôn mặt nam nhân tái nhợt, khuôn mặt nhiễm máu thêm vài phần tà dị tuấn mỹ, giống thuốc độc ngọt ngào mê hoặc nàng.

Sở Chước âm thầm nuốt nuốt nước miếng, cũng không biết là ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, mùi hoa rất mê người, hya là nam nhân này rất mê người, làm cho nàng thế nhưng cảm thấy hắn sắc đẹp có thể thay cơm.

Sở Chước theo tâm ý của mình, cúi người xuống, hôn một cái ở trên môi nhuốm máu của hắn.

Nhưng mà còn chưa đứng dậy, một đôi cánh tay dùng lực ôm lưng nàng, chế trụ ót nàng, dùng sức hôn qua.

Sở Chước: "... ..."

Sau một lúc lâu, hắn buông nàng ra, trên mặt lộ ra tươi cười vui vẻ, lại có chút ngượng ngùng, tự kỷ nói: "Nàng hôn trộm ta, nàng quả nhiên cực kì thích ta."

Sở Chước: "... ..." Ngươi cao hứng là tốt rồi.

Sở Chước muốn đứng dậy, nhưng hai tay Phong Chiếu hơi dùng sức, đã vây khốn nàng vào trong ngực, làm cho nàng ngã ở trên giường đá, nằm trên ngực hắn, thân thể hai người dính chặt lấy nhau.

Phong Chiếu thỏa mãn ôm nàng, vỗ về lưng nàng, thanh âm khàn khàn: "Nàng khỏe lên chút nào chưa?"

Sở Chước vâng một tiếng, vươn tya sờ sờ gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, cười nói: "Tốt hơn nhiều, ngược lại là huynh, hiếm khi chật vật như thế."

"Đó cũng là vì nàng, giống đực bị thương vì nữ nhân của mình là đương nhiên thôi." Hắn cười nói, thanh âm như mật: "Đây là cha ta nói."

Hai người dựa vào nhau, hiếm khi nói lên lời thân mật.

Sở Chước nói cho hắn chi tiết tình huống trong thân thể, trải qua nhiều chuyện như vậy, lại nhìn đến hết thảy trong ảo cảnh, Sở Chước đối với hắn càng thêm tín nhiệm, không có chút giữ lại.

Phong Chiếu cũng đáng được nàng tín nhiệm.

Phong Chiếu vỗ về lưng nàng, trong lòng may mắn không thôi, may mắn bọn họ liền kết xuống duyên phận ở vạn năm trước, nếu không hắn phải đi đến nơi nào gặp lại được tiểu cô nương này đây?

Phong Chiếu lơ đãng lời dễ nghe làm cho trong lòng nàng phát ngọt, nhưng mỗi lần đều phải kèm thêm một câu "Cha ta nói ", làm cho nàng nhịn không được bật cười.

"Cha huynh biết nói nhiều lời dễ nghe như vậy, rõ ràng tuyệt đối không chất phác, sao huynh có thể nói ông ấy chất phác đây?" Sở Chước cả mặt khó hiểu.

"Là chất phác, ông ấy đều là lén mẹ ta vụng trộm nói với ta, ở mẹ trước mặt ta chỉ làm không nói." Phong Chiếu nói đúng lý hợp tình: "Ông ấy nói giống đực chỉ cần bảo vệ tốt nữ nhân của mình là được rồi, không cần dịu dàng."

Sở Chước đem mặt tựa vào trong ngực hắn buồn cười, cảm thấy vị cha chồng này cũng là người thú vị.

Nói một lát, hai người đều có chút mệt mỏi.

Trải qua vài cái ảo cảnh, tâm tình thay đổi rất nhanh, chưa từng nghỉ ngơi, cho dù là người tu luyện, cũng cảm giác được mỏi mệt trên tinh thần, lập tức nhịn không được ở trong mùi hoa ngọt ngào đó, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Thẳng cho đến nửa đêm, Sở Chước lại bị lực lượng bùng nổ trong cơ thể đau tỉnh.

Đầu óc nháy mắt vọ cùng thanh tỉnh, lực lượng ở trong thân thể của nàng nhảy loạn lên, dao động một tấc lại một tấc ở trong kinh mạch, thậm chí làm cho nàng sinh ra một loại ảo giác thân thể cũng sắp bị căng bạo.

Nàng căng cứng thân thể, làm cho hắn nháy mắt bừng tỉnh.

Phong Chiếu ôm nàng dậy, lo lắng hỏi: "Lực lượng lại không chịu khống chế?"

Sở Chước cắn môi, nói không ra lời, chỉ có thể dùng sức ôm thắt lưng hắn, giống như như vậy sẽ dễ chịu hơn chút.

Phong Chiếu ôn nhu mặc cho nàng coi mình trở thành tồn tại phát tiết, hận không thể nàng lại dùng lực một chút, cúi đầu hôn hôn ở trên trán ẩm ướt mồ hôi của nàng, nào biết đâu nàng vừa vặn ngẩng đầu, một nụ hôn rơi xuống trên môi mềm mại của nàng.

Hơi thở ngọt ngào ăn mòn lý trí hắn.

Bên ngoài mùi hoa ngọt ngào ở khắp mọi nơi, dần dần biến thành một loại hương vị ngọt ngấy.

Phong Chiếu cảm giác được có chút không đúng, nháy mắt cảnh giác lên.

Nhưng mà không chờ hắn cảnh giác, người trong lòng đã vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu hôn lên, hôn môi hắn, môi ngọt ngào mềm mại kề dính lấy hắn, làm cho lý trí của hắn nháy mắt bị tiêu diệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.