Cùng Trời Với Thú

Chương 59: Rời Thiên Thượng Hải




Editor: ChieuNinh

Bích Tầm Châu và Sở Chước cùng nhìn về phía hắn.

Bị hai người nhìn chằm chằm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được sờ sờ đầu, cho rằng mình làm không đúng chỗ nào đó.

"Đây là Mộc Linh chi tâm, ngươi hẳn là biết được tác dụng của nó, ngươi thật sự muốn trả trở về?" Bích Tầm Châu hỏi, thần sắc thản nhiên, một đôi mắt đen như mực ngưng tụ một tầng băng sương nhàn nhạt, người cũng càng phát ra thanh đạm như sương.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cởi mở cười nói: "Đúng vậy, lúc ấy là vì bản thân Nguyệt Thụ không sống được, mới có thể tặng Mộc Linh chi tâm cho ta, hiện tại hắn không có việc gì, trả lại cho hắn không phải đương nhiên sao?"

Khi nói như vậy, hắn lại có chút không nỡ, nhưng lý trí đè áp không muốn này, cảm thấy vật quy nguyên chủ là đương nhiên.

Sau một lúc lâu chăm chú nhìn hắn, Sở Chước lại nhịn không được mà nghĩ, rốt cuộc đời trước luyện đan sư Mặc Sĩ Thiên Kỳ bản hắc hóa biến thái là trưởng thành như thế nào mà như vậy? Thật sự là làm cho người ta khó hiểu. Chẳng lẽ thật sự trong chuyện đảo Thiên Diệp lần này hắn ăn rất nhiều khổ, rốt cuộc mới hắc hóa biến thái?

Bích Tầm Châu đánh giá hắn trong chốc lát, mới nói: "Nguyệt Thụ nói, Mộc Linh chi tâm đã tặng cho ngươi, sẽ không sẽ thu hồi lại, coi như làm tạ lễ lần này chúng ta giúp hắn."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đầu tiên là cao hứng, đợi nghe được cuối cùng, hắn lại buồn bực, nói: "Ta không giúp hắn, giúp hắn là các huynh. Nếu không, Mộc Linh chi tâm này cho các huynh đi."

Bích Tầm Châu gật đầu nói: "Quả thật! Theo lý, thứ này hẳn là tặng cho chúng ta mới đúng." Tuy rằng bọn họ và Mặc Sĩ Thiên Kỳ hành động cùng nhau, nhưng kỳ thực cũng không xem như đồng bạn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "......"

Nhận nhanh như vậy, làm cho hắn không biết phải nói cái gì.

"Nhưng chúng ta không phải người tu luyện thuộc tính mộc, cũng không phải đan sư, Mộc Linh chi tâm vô dụng với chúng ta." Sở Chước nói theo.

"Vậy..." Mặc Sĩ Thiên Kỳ một lòng đều đã nhấc lên, khẩn trương nhìn bọn họ.

Nếu vô dụng với bọn họ, vậy đưa cho hắn đi!

"Cho nên, thứ này vẫn là cho huynh đi, chẳng qua về sau chúng ta cần linh đan phải nhờ vào huynh tới luyện chế, tương đương với chúng ta đầu tư vào huynh. Hy vọng có Mộc Linh chi tâm phụ trợ, tương lai huynh có thể trưởng thành làm luyện đan sư Hoàng cấp, đến lúc đó chúng ta cần Thần hoàng đan phải dựa vào huynh." Sở Chước tổng kết nói.

Bích Tầm Châu không nói chuyện, nhưng biểu tình này đã thuyết minh hết thảy.

A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước vung vẫy đuôi, có một luyện đan sư tiềm lực thật lớn làm tiểu đệ cũng không tệ.

Huyền Uyên, đang vội vàng ăn đan dược, không rảnh suy xét việc này.

Dù sao chỉ cần chuyện chủ nhân và lão đại quyết định, nó sẽ không ý kiến.

"Đây là tự nhiên! Trước kia mọi người đã cứu ta, không phải ta đã đáp ứng qua luyện đan miễn phí cho mọi người sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ không chút nghĩ ngợi trả lời, đợi sau khi hiểu rõ ràng ý tứ lời nói của Sở Chước, thì không khỏi ngượng ngùng nói: "Sở cô nương, cô cảm thấy ta có thể trở thành luyện đan sư Hoàng cấp trong truyền thuyết sao?"

Hắn không nghĩ tới Sở Chước bọn họ kỳ vọng đối với hắn lớn như vậy, ngẫm lại thì kích động lại hưng phấn.

Luyện đan sư Hoàng cấp, truyền thuyết mà bao nhiêu luyện đan sư hướng tới, nghe nói ngay cả Đại Hoang giới cũng hiếm thấy kìa, hiện tại hắn chỉ là một luyện đan sư cấp sáu, thật sự có thể làm được sao? Đừng nhìn hắn hiện tại luyện đan dễ dàng như vậy, chuyện luyện đan này thì cũng giống như người tu luyện, càng đến cuối cùng càng thêm khó khăn, rất nhiều luyện đan sư chính là dừng lại tại cấp mười tới cấp mười hai.

Sở Chước nhìn hắn ngượng ngùng ngây ngô cười, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười: "Ta tin tưởng huynh, dù sao tiềm lực của huynh rất lớn, hiện tại lại có Mộc Linh chi tâm phụ trợ, hẳn là không thành vấn đề. Nhưng mà, cảnh cáo trước, chuyện đảo Thiên Diệp lần này, chúng ta coi như là buộc cùng một chỗ, phúc họa cùng nhau, hy vọng huynh có thể bảo vệ bí mật Mộc Linh chi tâm, ngay cả sư môn cũng không thể lộ ra."

Nhìn vẻ mặt bộ dạng nghiêm túc của Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật nảy mình. Diendanlequydon~ChieuNinh

"Cũng không thể nói cho sư phụ ta sao?" Hắn chần chờ hỏi.

"Đúng."

Sở Chước muốn dự phòng nhất chính là việc này, cũng không biết đời trước Mặc Sĩ Thiên Kỳ có phải nói cho người khác, cuối cùng đưa tới mầm tai vạ, làm cho hắn biến thành như vậy hay không.

Không cần hoài nghi dụ hoặc của Mộc Linh chi tâm đối với người tu luyện, cho dù là trưởng bối sư môn cũng giống nhau.

Cuối cùng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đồng ý, thề ngay trước mặt bọn họ.

Đợi Mặc Sĩ Thiên Kỳ thề xong, hắn lại hỏi: "Mộc Linh chi tâm này là lực lượng kết tinh của Nguyệt Thụ, hắn không thu trở về thật sự không có việc gì sao?"

"Ta đã hỏi qua hắn, hắn nói sẽ suy yếu một đoạn thời gian, đợi thích ứng xong là tốt rồi, tiếp qua mấy trăm vạn năm, hắn lại ngưng tụ lực lượng một lần nữa, có thể lại ngưng tụ ra một cái khác."

Cho nên, Mộc Linh chi tâm này vẫn có thể tái sinh? Giống như tái sinh nhiều đứa nhỏ?

Nghe đến đó, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều có chút không nói gì, khi Tuyết Y lâu giết hại Nguyệt Nữ tộc lấy Mộc Linh chi tâm, bọn họ biết không?

"Có lẽ là biết được, chẳng qua cần mấy trăm vạn năm thời gian, đối với nhân loại mà nói, quá mức dài lâu, ai sẽ đợi mấy trăm vạn năm đó? Còn không bằng muốn có sẵn." Sở Chước phân tích nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy cũng là như thế này, nhất thời có chút rầu rĩ.

Bản tính của hắn thuần lương, hành vi Tuyết Y lâu giết hại Nguyệt Nữ tộc làm cho hắn cực kì chán ghét, cho dù Nguyệt Nữ tộc và nhân tộc bất đồng, nhưng mà là một loại sinh mệnh có trí tuệ, kỳ thực không có gì khác với nhân loại, tàn sát giết bọn hắn sẽ không sợ bị trời phạt sao?

Người tu luyện chú ý nhân quả tuần hoàn, cho dù có thể ẩn náu qua tai hoạ con người gây ra, cũng tránh không khỏi quy tắc thiên đạo. Chẳng qua rất nhiều người tu luyện đều có một loại tâm lý may mắn, thậm chí càng nhiều người tu luyện tư chất bình phàm cảm thấy rằng, bọn họ không thể theo đuổi suốt đời, không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt, cho nên tự nhiên không sợ cái gì là nhân quả báo ứng.

Nói xong việc này rồi, Bích Tầm Châu biến thành một con Ngọc Bích Băng Nhện lớn cỡ đầu nắm tay một lần nữa, trở về trong túi linh thú nghỉ ngơi.

Thương thế của hắn vốn đã chưa khỏi, lần này lại chiến đấu cùng một người tu luyện Nhân Vương cảnh, tuy nói không có tăng thêm thương thế, nhưng cũng làm cho hắn mệt đến ngất ngư, trở về túi linh thú tĩnh dưỡng là tốt nhất.

Trừ lần đó ra, người đại lục Thiên Thượng Hải còn không có ai biết hắn chính là Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai đó, Bích Tầm Châu cũng không muốn bại lộ thân phận, cho nên tạm thời ẩn giấu đi là bình thường.

Khiến cho những người đó cho rằng "Bích Tầm Châu" còn ở trong biển.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vốn chưa kịp căm giận vì Tuyết Y lâu làm việc thì khi nhìn thấy Bích Tầm Châu lại biến thành một con nhện, biểu tình đơ.

Thẳng đến khi Bích Tầm Châu trở lại túi linh thú, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới lắp bắp nói: "Sở, Sở cô nương, Bích công tử chính là Ngọc Bích Băng Nhện?"

Sở Chước liếc nhìn hắn một cái, rốt cuộc đứa nhỏ không hay ho này có bao nhiêu trì độn hả? Vừa rồi rõ ràng đều thấy được, hiện tại mới phản ứng kịp.

"Không phải huynh thấy được sao?" Sở Chước tùy ý nói.

Bình thường sau khi yêu thú biến hóa, nếu không tự động bại lộ ở trước mặt người khác, có rất ít người có thể cảm giác được đối phương là yêu thú, tưởng là nhân loại bình thường. Đương nhiên, nếu người tu luyện có tu vi cao hơn yêu thú biến hóa, thì tự nhiên có thể cảm giác được.

Đây cũng là nguyên nhân Bích Tầm Châu một đường đến đây, cũng không ai hoài nghi thân phận của hắn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật sự không nghĩ tới Bích công tử xinh đẹp như hoa thế nhưng là một con yêu thú biến hóa, làm cho hắn rối rắm một trận, càng rối rắm là, rõ ràng là con yêu thú, vì sao bộ dạng xinh đẹp như vậy, ngay cả nữ tu cực kỳ có khí chất hắn từng nhìn thấy qua cũng không bằng y.

Huyền Uyên ăn xong linh đan, cũng trở lại linh thú túi đi theo Bích Tầm Châu.

Sở Chước ôm A Chiếu đến trong lòng, chải vuốt lông trên lưng cho nó, ba con yêu thú đều bình an trở về, làm cho nàng không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Tuy rằng nàng biết A Chiếu và Bích Tầm Châu đều là rất lợi hại, nhưng vẫn lo lắng mạch nước ngầm dưới biển có thể mang đến nguy hiểm cho bọn hắn hay không. Dù sao một đứa là thuộc tính hỏa, một đứa là yêu thú thuộc tính băng, đều không quan hệ với nước.

A Chiếu làm tổ ở trong lòng nàng, phát hiện móng vuốt của mình bất tri bất giác bị người nắm, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người nắm bắt móng vuốt của nó một cái, dùng cái đuôi quét quét tay nàng.

Lúc này, rốt cuộc Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu thập cảm xúc xong, chuẩn bị ngủ.

Khoang trong chỉ có một cái giường đơn, cho nên mấy ngày nay Mặc Sĩ Thiên Kỳ là nằn nghỉ dưới đất. Làm một trạch nam luyện đan sư trầm mê luyện đan, hắn đối với ăn, mặc, ở, đi lại cũng không coi trọng, nằm dưới đất nghỉ ngơi cũng có thể ngủ được cực ngon. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Nhưng một màn này trong mắt A Chiếu, lông đều muốn xù lên.

Thời điểm nó không ở đây, hai người này thế nhưng là cùng ăn cùng ở.

Không thể tha thứ!

"Ôi chao!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm mắt té trên mặt đất.

Sở Chước hoảng sợ, đợi A Chiếu nhảy đến trên giường, trên cao nhìn xuống nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ trên đất, dáng vẻ vênh váo rầm rầm, lại nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ một con mắt bầm đen vẫn đang hít hà, yên lặng nhìn trời.

Giống như trong lúc nàng không biết, A Chiếu lại phát giận.

Chẳng lẽ nó cảm thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ uy hiếp đến địa vị của nó?

Ở khi Sở Chước suy đoán lung tung, Mặc Sĩ Thiên Kỳ khổ bức hề hề hỏi: "Vì sao nó lại đánh ta?"

"Ừm, đại khái là muốn xác định địa vị lão đại của nó." Sở Chước nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "......"

***

Bích Tầm Châu bọn họ bình an trở về, chuyện đảo Thiên Diệp coi như là giải quyết viên mãn, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền thương lượng hành trình kế tiếp.

"Bình thường người đến Thiên Thượng Hải, đều đã nán lại vài năm mới trở về, lần này ta tới còn chưa được nửa năm đâu." Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút buồn bực nói.

"Chẳng lẽ huynh còn muốn đi tìm linh thảo?" Sở Chước nhíu mày hỏi.

"Là rất muốn." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghĩ đến Tuyết Y lâu, lại nói: "Vẫn là quên đi, đi về tu luyện trước, chờ tu vi của ta tăng lên lại nói tiếp."

Trước kia hắn chỉ chú trọng luyện đan, dù sao luyện đan cũng là một loại tu luyện, chỉ là tốc độ tu hành không thể so với thuần võ giả. Đương nhiên, trải qua chuyện lần này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy hắn vẫn là quá yếu, rõ ràng hắn là người tu luyện Không Minh cảnh, nhưng nếu gặp chuyện, còn không bằng Sở Chước là người tu luyện Vũ Hóa cảnh, dọc theo đường đi còn phải dựa vào nàng bảo vệ.

Điều này làm cho hắn rất khó xử.

Sở Chước cũng không phản đối, nói: "Vừa vặn, ta cũng muốn đi đại lục Thiên Thượng Hải nhìn xem, vậy lần này liền thuận tiện ngồi thuyền trở về đi, dù sao đều giao nhiều linh thạch như vậy." Nói tới đây, Sở Chước nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Đầu tiên ta trả giúp huynh một ngàn linh thạch trước, còn có khoang này, liền tính huynh một nửa, một ngàn hai trăm năm mươi khối linh thạch, huynh sẽ trả cho ta chứ?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt mê mang nhìn nàng.

Sở Chước nheo ánh mắt lại: "Thế nào, chẳng lẽ huynh lấy không được? Không phải luyện đan sư rất nhiều tiền sao?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đỏ mặt, ấp a ấp úng, rồi mới nói: "Ta, ta là không có linh thạch gì, trên người ta tổng cộng chỉ có hai trăm linh thạch... luyện đan sư khác có tiền hay không thì ta không biết, linh thạch trên người ta chưa từng có vượt qua một ngàn khối, bởi vì ta đều dùng để mua linh thảo."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có một thói quen xấu, chỉ cần nhìn thấy linh thảo hợp ý, hắn liền nhịn không được mà mua vào, mua đến cuối cùng, ngay cả linh thạch ăn cơm cũng không còn, biến thành một tên khố rách áo ôm. Cho nên, lần này lên thuyền, cũng là Sở Chước ra thuyền phí, một ngày ba bữa cũng vậy, hắn thoạt nhìn tựa như trai bao Sở Chước nuôi.

Sở Chước âm âm liếc hắn một cái, nói: "Lần này thì thôi, nếu hiện tại chúng ta là cùng ngồi trên một con thuyền, ở trên mặt sử dụng vật tư, phải phân phối hợp lý một chút."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng gật đầu, hết thảy do nàng quyết định.

Đợi khi Sở Chước không biết đi cân nhắc cái gì đó, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng lấy ra linh đan để hối lộ A Chiếu.

Tuy rằng không có ai nói rõ, nhưng trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ chính là có một loại trực giác, biết con tiểu yêu thú này không dễ chọc. Hơn nữa địa vị ở trong đoàn người Sở Chước cũng không giống, lấy lòng nó là chính xác.

"Lần này ít nhiều nhờ các ngươi, ta không có gì có thể báo đáp, thật ra trên người có rất nhiều linh đan, ngươi muốn ăn cái gì thì nói với ta, chỉ cần ta có thể luyện ra được đều cho ngươi. Còn có, về sau Sở cô nương chính là lão đại của ta, ta sẽ cung kính với nàng, chỉ cần nàng phân phó một tiếng, ta tuyệt đối không nói hai lời."

A Chiếu liếc mắt nhìn bình linh đan đó một cái, lại ngó ngó nam nhân vẻ mặt thành khẩn, rốt cuộc nâng móng cao quý, một móng vuốt đặt ở trên cái chai.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy thế, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, biết về sau con yêu thú này sẽ không lại tùy tùy tiện mà đánh hắn.

Đợi khi Bích Tầm Châu rốt cuộc từ trong túi linh thú bước ra thông khí, chợt nghe được Mặc Sĩ Thiên Kỳ đối với Sở Chước mở miệng là một tiếng Sở lão đại, không khỏi im lặng.

"Bích công tử, huynh ra rồi, đây là Thanh Sương đan ngũ phẩm gần đây ta vừa luyện, thích hợp người tu luyện băng hệ, huynh nếm thử." Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa cho hắn một lọ đan dược. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Bích Tầm Châu ừm một tiếng, nhìn hắn khoái lạc vui vẻ đi luyện đan, không khỏi nhìn về phía Sở Chước.

Sở Chước đang lau Toái Tinh kiếm, hỏi: "Tầm Châu, huynh khá hơn chưa?"

Bích Tầm Châu lại ừm một tiếng: "Như cũ." Sau đó nâng cằm, nhìn xem Mặc Sĩ Thiên Kỳ, lại hỏi: "Sao lại thế này?"

Sở Chước chỉ vào A Chiếu nằm ở trên giường, nói: "Bị A Chiếu đánh."

Bích Tầm Châu vẻ mặt đã hiểu, chỉ cần A Chiếu lão đại ra tay, mặc kệ là người hay là yêu thú, đều phục phục thiếp thiếp (phục tùng). Không có biện pháp không phục tùng, bởi vì nó sẽ đánh tới khi ngươi phục tùng mới thôi, bản thân hắn chính là một ví dụ.

Thuyền đi một tháng sau, rốt cuộc đến giao giới tận cùng của Thiên Thượng Hải và đại lục.

Sở Chước cảm thấy vô cùng hứng thú đối với Thiên Thượng Hải hình thành, nay biết Thiên Thượng Hải là vì có kết giới Nguyệt Nữ tộc mới có thể biến thành hải dương vắt ngang ở trên trời. Nhưng lại không biết làm sao người từ Thiên Thượng Hải trở về đại lục, mà người đại lục lại làm sao tiến vào Thiên Thượng Hải, mấu chốt trong này đó là tận cùng đại lục.

Ở kiếp trước Sở Chước biết rõ, đại lục là không có cuối cùng, bởi vì đại lục trước kia của nàng là hình quả cầu, là tròn hình.

Mãi cho đến đời trước sau khi đầu thai đến Tấn Thiên đại lục, nàng mới biết được, thì ra đại lục không chỉ là hình cầu, còn có tận cùng. Có vài đại lục tận cùng là kết giới, nơi đó là một mảnh hỗn độn, khắp nơi tràn ngập khí thể hỗn độn nguy hiểm.

Sở Chước đặc biệt chạy đến chỗ cửa khoang thuyền, chỉ thấy là La Phong Vũ một thân váy đỏ đứng ở đầu thuyền chỉ huy như cũ.

Lúc này đã mở ra lồng phòng ngự trên thuyền, chung quanh có hơn mười người tu luyện đi tới tới lui lui, bọn họ đứng ở cạnh lan can, trên tay nắm pháp khí để xuống biển, dài mười trượng, hai phần ba bộ phận thò ra ngoài thuyền.

A Chiếu ngồi xổm ở bả vai Sở Chước quan sát, không chút để ý vung đuôi.

"Lên!" La Phong Vũ mở miệng, giọng nói giống như xuyên thấu không gian, hùng hậu có lực, khó mà tưởng tượng giọng nói như vậy là thốt ra từ trong miệng một nữ tử.

Sở Chước cảm giác được trong thanh âm này ẩn chứa lực lượng nào đó, hẳn là La Phong Vũ tu luyện một loại phương pháp thần thông.

Tuy nói nhân tộc không phải thượng cổ bách tộc, không thể có được thần thông thần bí, nhưng nhân tộc có thể ở trong cơ duyên xảo hợp mà có được truyền thừa thần thông nào đó. Sau đó thông qua cố gắng tu luyện, có thể hóa thành sở hữu của mình, chỉ là thần thông không thuần, không tính là quá lợi hại.

Theo giọng nói La Phong Vũ vang lên, buồm giương lên, đón gió biển, tốc độ thuyền cũng trở nên cực nhanh.

"Xuống!" La Phong Vũ lại mở miệng.

Người tu luyện cầm pháp khí trong tay khẽ quát một tiếng, thứ trong tay đó quấy trong nước biển.

Cũng không biết pháp khí này là cái gì, theo chúng nó quấy, địa hình mặt biển vốn đang bình tĩnh dần dần thành một vòng xoáy lớn, mà thuyền thì tiến lên hướng tới vòng xoáy lớn đó. Hấp lực cực đại làm cho thuyền xóc nảy, nếu không có lồng phòng ngự, chỉ sợ thuyền này chịu không nổi hấp lực đáng sợ như vậy.

Kỳ thực chấn động trong thuyền cũng không lớn.

Sở Chước thân ở trong thuyền, có thể nhìn thấy người tu luyện ở đại sảnh cực kì bình tĩnh, đối với một màn này thấy nhưng không thể trách.

Lúc này, thuyền đã vọt vào trong một vòng xoáy lớn cuồng nộ, sau đó bị vòng xoáy cắn nuốt...

Hết chương 59.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.