Cùng Trời Với Thú

Chương 522: 522: Sở Chước Quyết Định




"Vì sao?" Một đám người đồng thanh hỏi.

Phong Chiếu nói:【Hồng Mông chi cảnh cũng không phải là ở ngoại vực chi cảnh, nó tồn tại, tựa như biển thời gian, là một chỗ không gian độc lập bị bỏ lại ở tất cả ngoại vực, phải có được lệnh bài Hồng Hoang do Huyết Lân Tinh luyện chế thành mới có thể đi vào, mà trong cuộc đời của mỗi một người tu luyện chỉ có thể đi vào một lần.】

Đám người Hỏa Lân, Huyền Ảnh, Huyễn Ngu nghe mà có chút nghi hoặc, nhưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu lại nhớ tới thứ từng có được ở đại lục Tinh Triệu.

"Ôi, nếu ta nhớ không lầm, Huyết Lân Tinh không phải là thứ lúc trước chúng ta thu lụm ở dưới Huyết sa mạc tại đại lục Tinh Triệu sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng vỗ tay hoan nghênh: "Lúc trước vẫn là lão đại huynh kêu chúng ta thu thập Huyết Lân Tinh nhiều chút, nói càng nhiều càng tốt, ngày sau ở Đại Hoang giới nhất định cần dùng tới.

Lão đại, chính là như thế?"

Những người theo Sở Chước từng đi qua Huyết sa mạc đại lục Tinh Triệu đều nhớ rõ.

Lúc ấy phát hiện Huyết Lân Tinh dưới Huyết sa mạc, bọn họ ở chỗ đó khai thác một thời gian, sau đó hỏi Phong Chiếu, Phong Chiếu không nói rõ nó sử dụng thế nào, chỉ nói bọn họ đến Đại Hoang giới thì biết.

Bởi vì lúc ấy thực lực của bọn họ cũng không ra sao, cũng không biết khi nào mới có thể đi Đại Hoang giới, chuyện này đối với bọn họ mà nói quá mức xa xôi, nên không có hỏi nhiều.

Cho tới bây giờ mới biết được, theo như lời lúc ấy của Phong Chiếu, Huyết Lân Tinh đại đa số dùng ở phương diện khác, là ý tứ này.

Mấy năm nay bọn họ đi không ít địa phương, thu được thứ tốt cũng không ít, đối với Huyết Lân Tinh sử dụng, vẫn luôn không đi cố ý tìm hiểu, quăng nó ở đó không thèm để ý nữa.

Nghĩ đến Huyết Lân Tinh chồng chất như núi trong túi càn khôn của bọn họ, một đám người đều rất hưng phấn.

"Ấn theo số lượng Huyết Lân Tinh trong tay chúng ta, có thể luyện chế bao nhiêu Hồng Mông lệnh?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng hỏi.

Phong Chiếu suy tư một lát, cho ra con số:【Ước chừng có thể luyện chế một ngàn cái Hồng Mông lệnh.】

Nghe đáp án này, mọi người vô cùng thất vọng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được hỏi: "Không thể nào, lúc trước chúng ta đào nhiều Huyết Lân Tinh như vậy, lại chỉ có thể luyện chế một ngàn cái Hồng Mông lệnh? Lão đại, chẳng lẽ luyện chế Hồng Mông lệnh tỉ lệ thất bại rất cao?"

Giống như luyện đan, tỉ lệ thất bại rất cao, bao nhiêu linh thảo cũng không đủ dùng.

Lúc ấy nghe Phong Chiếu nói, dùng Huyết Lân Tinh luyện chế hồn khí vô cùng khó khăn, cho dù là luyện khí tông sư của Đại Hoang giới, thực sự khó làm được, chẳng lẽ chính là đạo lý này?

【Cũng không phải là như thế, mà là Hồng Mông lệnh cần lực lượng quá mức khổng lồ, dẫn tới mỗi một cái Hồng Mông lệnh cần số lượng Huyết Lân Tinh rất nhiều để luyện chế thành, tài liệu cần tiêu hao quá lớn.】 Phong Chiếu lộ ra ánh mắt nhìn ngu xuẩn mà nhìn bọn hắn:【Hồng Mông lệnh ở Đại Hoang giới cung không đủ cầu, một cái Hồng Mông lệnh ở bên ngoài có thể bán ra giá trên trời, thế lực giống như Bát Thần Cung, mỗi lần có thể lấy ra được ba miếng Hồng Mông lệnh đã thuộc loại không tệ rồi.】

Một đám nhà quê mít đặc nghe mà sững sờ luôn.

Sở Chước mỉm cười nhìn mọi người, vẫn chưa phát biểu ý kiến, thấy hắn kiêu ngạo mà nâng đầu lông lên, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được mà xoa bóp cái móng vuốt lông của hắn đang khoác lên trên cánh tay của mình, sau đó bị hắn liếc liếc mắt một cái, dường như không có việc gì mà đặt móng vuốt ở trong lòng bàn tay nàng, mặc cho nàng xoa bóp.

【Nhưng mà, lần này Hồng Mông lệnh ở chợ hẳn là không phải ít, giá cả Hồng Mông lệnh tương đối sẽ thấp một chút.】 Phong Chiếu lại nói.

"Ồ, vì sao?" Hỏa Lân hỏi.

Bích Tầm Châu khẽ động tâm tư, nói: "Là vì quặng Huyết Lân Tinh ở đại lục Tinh Triệu đi?"

Phong Chiếu quăng cho tiểu đệ có đầu óc xoay chuyển mau một cái liếc mắt tán thưởng, nói:【Rất nhiều thế lực của Đại Hoang giới cùng đại lục ở Linh thế giới có liên hệ, năm đó việc quặng Huyết Lân Tinh ở đại lục Tinh Triệu bị phát hiện, đại lục Tinh Triệu vì tự bảo vệ mình, chắc chắn sẽ liên hệ tiền bối ở Đại Hoang giới.】

Đại lục Tinh Triệu chính là một trong bốn đại lục đỉnh cấp của Linh thế giới, người tài giỏi xuất hiện lớp lớp, người tu luyện rời khỏi đại lục đi đến Đại Hoang giới tu hành nhất định không phải ít, những người tu luyện đó tuy rằng phân tán ở các vực, nhưng bọn hắn nhất định còn có điều liên hệ cùng gia tộc ở Linh thế giới, coi như là một loại che chở, nhất định có thể sớm nhận được tin tức.

Không có một thế lực nào có thể cự tuyệt Huyết Lân Tinh.

Xuất phát từ các loại cân nhắc, cuối cùng tiếp nhận quặng Huyết Lân Tinh, chắc chắn là thế lực Đại Hoang giới.

Có một cái quặng Huyết Lân Tinh của đại lục Tinh Triệu làm chống đỡ, lần này luyện chế ra Hồng Mông lệnh tất nhiên không ít.

Nghe xong Phong Chiếu phân tích, một đám người vô cùng đáng tiếc: "Còn tưởng rằng có thể sử dụng Huyết Lân Tinh trên tay chúng ta phát cái tài, không nghĩ tới vật nhiều, thì sẽ không đáng giá nữa."

Đương nhiên, biết Hồng Mông lệnh đáng giá như thế, bọn họ cũng không nghĩ tới muốn bán nó, người một nhà dùng còn không kịp.

Lập tức mọi người liền thương lượng, Huyết Lân Tinh trên tay nên dùng như thế nào.

Thương lượng đến cuối cùng, tự nhiên xem ý kiến của Sở Chước.

"Có thể luyện chế một ngàn cái Hồng Mông lệnh mà nói, vậy đưa một nửa cho Bạch Ly Sơn, lại cho Bách tộc một ít đi." Sở Chước đề nghị, nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu bọn họ, dù sao lúc trước có thể đào được nhiều Huyết Lân Tinh như vậy, còn có công lao của bọn họ.

Bích Tầm Châu thản nhiên nói: "Có nhiều Hồng Mông lệnh đi nữa thì với ta cũng không có tác dụng gì, chủ nhân xử lý ra sao cũng được."

Mặc Sĩ cũng gật đầu đồng ý, nếu trong cuộc đời của mỗi người chỉ có thể vào Hồng Mông chi cảnh một lần, trong tay có được nhiều Hồng Mông lệnh đi nữa cũng vậy thôi, không bằng lưu cho người khác cần.

Bọn họ từng tu hành hồi lâu ở Bạch Ly Sơn, đối với Bạch Ly Sơn cũng rất có lòng trung thành, cho Bạch Ly Sơn cũng không đau lòng.

Còn Bách tộc, bọn họ cùng Bách tộc coi như là bằng hữu, nể tình mặt mũi của Sở Chước, cho Bách tộc cũng không sao.

Nói xong việc này, Bích Tầm Châu nhìn chằm chằm Sở Chước hỏi: "Chủ nhân, lần này Hồng Mông chi cảnh mở ra, cô quyết định đi không?"

Nghe xong, những người khác ở đây cũng nhìn về phía Sở Chước.

Lúc trước tầm mắt của Sở Thanh Sương cùng Vũ Bá Hiền, Bích Tầm Châu thận trọng đã sớm nhìn thấy ở trong mắt, nháy mắt liền hiểu rõ, Sở Thanh Sương cùng Vũ Bá Hiền đặc biệt nói ra việc này, kỳ thực cũng là vì nói cho Sở Chước.

Nhưng mà bọn họ chỉ là thông báo cho Sở Chước, để cho nàng biết có việc này, còn lựa chọn như thế nào, còn phải xem ý tứ của Sở Chước.

Bích Tầm Châu cảm thấy rằng thái độ của Sở Thanh Sương và Vũ Bá Hiền có chút quái dị, lại nói không nên lời kỳ quái chổ nào.

Không hề nghi ngờ, Hồng Mông chi cảnh là nguy hiểm rồi, nó là nơi mà người tu luyện Hóa Thần cảnh hướng tới, Sở Chước chỉ có Thánh Đế cảnh, tu vi vẫn còn rất thấp, Hồng Mông chi cảnh đối với nàng mà nói cũng không phải nơi tốt để kinh nghiệm từng trải.

Sở Thanh Sương trân trọng Sở Chước là không cần hoài nghi, nhất định sẽ không hy vọng Sở Chước đi mạo hiểm, nhưng vì sao bọn hắn lại đặc biệt nói cho nàng?

Bích Tầm Châu nghĩ không ra nguyên nhân trong đó.

Sở Chước thật ra lại trấn định: "Ta đối với Hồng Mông chi cảnh là hoàn toàn không biết gì cả, còn cần hiểu biết một chút rồi lại xem tình huống."

Nghe xong, mọi người vội tỏ thái độ: "Chủ nhân, mặc kệ cô đi đâu, chúng ta đều đi theo cô, cô không thể bỏ rơi chúng ta."

"Sở tỷ, cô cũng không thể bỏ rơi ta." Mặc Sĩ Thiên Kỳ khẩn trương nói, lại hối hận tu vi của mình rất thấp.

Sở Chước cười cười: "Bản thân ta cũng chưa quyết định đâu, mọi người gấp cái gì? Hơn nữa nơi đó thật sự nguy hiểm, tu vi của mọi người..."

Nghe nói như thế, Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyễn Ngu tu vi thấp đều có chút mệt mỏi rồi, bé rùa dùng một đôi mắt đậu đen ngơ ngác nhìn mọi người, bộ dạng giống như cái gì cũng chưa nghe hiểu.

Thẳng đến đêm dài, Sở Chước phái bọn họ đi nghỉ ngơi, nàng cũng trở về phòng.

Trong sơn cốc ánh trăng đã lên giữa thiên không, ánh trăng sáng ngời trôi vào từ ngoài cửa sổ, Sở Chước ngồi trên ghế mây ở phía trước cửa sổ, giơ tay lên, ở dưới ánh trăng nghiên cứu vòng châu trên cổ tay.

Sau một lúc lâu, nàng sâu kín nói: "A Chiếu, huynh nói là Bách tộc lựa chọn ta, hay là trong lúc vô tình ta lựa chọn Bách tộc?"

Trong phòng nhất thời an tĩnh không tiếng động.

Thẳng đến hơi thở thuộc về Phong Chiếu xuất hiện sau lưng nàng, nghe được tiếng nói trầm thấp dễ nghe của nam tử vang lên: "Ta cũng không biết."

Sở Chước cúi đầu thở dài, làm như tự nhủ nói: "Nếu là phỏng đoán của ta không có sai lầm, trong tư liệu Khuyết thị có ghi lại, thu được pháp bảo bản mạng của tộc trưởng Bách tộc, tức là tộc trưởng đời kế tiếp.

Ta cảm thấy rằng, đại tỷ cùng Bũ Bá thúc hẳn là cũng nhìn ra được, cho nên bọn họ mới có thể riêng biệt nói về Hồng Mông chi cảnh, muốn cho ta đi Hồng Mông chi cảnh kinh nghiệm từng trải, thăng cấp tu vi của mình."

"Nhưng mà, vì sao bọn họ nóng vội như thế đây? Có phải có chuyện gì mà ta không biết phát sinh hay không? Có lẽ là về Thần tộc ..."

Trong lúc nàng lầm bầm nói một mình, nam nhân đứng sau lưng nàng đưa tay khoác lên bả vai nàng, sau đó hơi hơi dùng sức, ôm nàng vào trong lòng, thanh âm của hắn vang lên ở bên tai nàng: "Mặc kệ như thế nào, ta sẽ bảo hộ nàng."

Sở Chước trầm mặc lại, tựa vào trong lòng hắn, thật lâu mới vâng một tiếng.

Nàng vỗ về chuỗi hạt châu trên cổ tay, xúc giác lạnh lẽo như nước trôi nổi ở đầu ngón tay, rõ ràng là đeo bên người, lại giống như tảng đá vĩnh viễn ủ không nóng, không hề dính vào nhiệt độ cơ thể của nàng.

Trong khoảng thời gian này, Sở Chước cũng không ít lần cân nhắc lật xem tư liệu tổ tiên Khuyết thị lưu lại, Sở Thanh Sương và Vũ Bá Hiền có thể nhìn ra được, thì nàng tự nhiên cũng có thể nhìn ra được.

Lúc trước khi lấy đi hạt châu, chỉ cảm thấy nó rất trọng yếu đối với Bách tộc, nàng thầm nghĩ mang nó rời khỏi Cửu U Minh, giao cho Sở Thanh Sương, nhìn xem có thể có điều giúp đỡ nào đối với Bách tộc hay không.

Cũng không dự đoán được chuỗi hạt châu này, làm cho nàng trong lúc không hề cảm giác, đã trở thành tộc trưởng tiếp theo của Bách tộc, cho dù người biết chuyện này không nhiều lắm.

Đối với kết quả này, Sở Chước không có cảm giác gì.

Bởi vì trở thành tộc trưởng Bách tộc đối nàng mà nói, vẫn là chuyện rất xa xôi, không thể sánh bằng nàng hiện tại bức thiết hy vọng trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức không người nào có thể uy hiếp đến tính mạng của nàng, làm cho nàng có thể bảo hộ tất cả người hoặc việc mà nàng muốn bảo hộ.

Nàng tựa vào trong lòng nam nhân, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, thấp giọng nói: "Kỳ thực cho dù Vũ Bá thúc bọn họ không nói cho ta biết tin tức Hồng Mông chi cảnh, chỉ cần nghe được nghe đồn, ta cũng muốn đi xem thử.

Ta muốn mạnh lên, mạnh đến..."

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân phía sau.

Dung mạo của Phong Chiếu ở dưới ánh trăng, tuấn tú không tưởng tượng nổi, ánh mắt thanh hoa cao quý, như tiên nhân cửu tiêu thiên ngoại, rõ ràng không thể chạm đến, lại gần trong gang tấc, chỉ cần vươn tay ra, là có thể ôm.

Ngẫu nhiên nàng cũng sẽ nhớ tới đời trước hoàn toàn không biết gì cả đi đến Đại Hoang giới, lần đầu tiên nhìn thấy hắn khôi phục trưởng thành thì hoảng hốt kinh sợ, cùng với bị nhốt ở trong lĩnh vực hắc ám của hắn miên man suy nghĩ.

"Vậy đi thôi." Phong Chiếu nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn xuống trên khuôn mặt nàng đang ngẩng lên: "Mặc kệ nàng đi đâu, ta đều sẽ đi cùng với nàng."

Sở Chước hé miệng mà cười, xoay người ngã vào trong lòng hắn, gắt gao ôm thắt lưng của hắn.

Phong Chiếu cũng cười cười theo, nhiệt khí cả người giống như đều tập trung ở địa phương ôm nhau cùng với nàng, không cần đặc biệt nhìn xem, hiện tại hắn cũng biết lỗ tai của mình đã đỏ cả lên rồi, dù tu vi có mạnh hơn cũng không áp xuống được.

Hồng Mông chi cảnh có bao nhiêu nguy hiểm, Phong Chiếu đều rõ ràng hơn rất nhiều người, tuy rằng hắn chưa đi qua Hồng Mông chi cảnh, nhưng làm một vực chủ, lại từ chổ của Trường Thừa từng đi qua Hồng Mông chi cảnh mà biết được, Trường Thừa cũng may mắn mang về rất nhiều bảo vật trong Hồng Mông chi cảnh, bổ sung cho lực lượng của Bạch Ly Sơn.

Biết rõ nguy hiểm, hắn cũng không cách nào ngăn cản nàng.

Cho nên bọn họ cũng không nhắc đến tính nguy hiểm của nó, mà là kiên định bầu bạn với nàng tiếp tục đi tới trên con đường này..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.