Kiếm Lôi Đình bổ ra một cái bóng đen, Khúc Sơn Hà phất tay đánh ra Sơn Hà Ấn, hai kiện pháp bảo giống như đánh lên vật kim loại cứng rắn, phát ra tiếng động leng keng.
Sở Chước tung đèn Bảo Phật Lưu Ly, ở dưới ánh đèn cũng không quá sáng, có thể rõ ràng xem thấy phía trước xuất hiện một quái vật tối như mực hình dạng con người, nó có được thân hình của nhân loại, lại giống như một dã thú, khom người nhào tới chỗ bọn họ.
Khi kiếm Lôi Đình cắt mở ra làn da của nó, tử điện vang lên bùm bùm, lưu lại một dấu vết ở trên người nó, trong không khí truyền đến mùi vị khét lẹt.
Tốc độ của Khúc Sơn Hà và Sở Chước quá nhanh, hai người một trái một phải giáp công quái vật đó, đèn Bảo Phật Lưu Ly giống như rực sáng trong bóng đêm, chiếu sáng lên một phương thiên địa xa xôi ở phía trên, người ở phía sau cũng thấy rõ ràng chiến đấu ở nơi đó.
Huyền Ảnh che chở người bên cạnh, không mạo muội ra tay, những người khác tuy rằng gấp, nhưng thấy Khúc Sơn Hà và Sở Chước không tính là nguy hiểm, ngược lại cũng không có xúc động tiến lên.
"A Kỳ, huynh xem huynh lại miệng quạ đen rồi." Hỏa Lân vỗ về roi cực hỏa, ngoài miệng không buông tha người ta.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vốn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn xem, nghe nói như thế thì mất hứng nói: "Cho dù ta không nói, nó cũng sẽ xuất hiện có biết không?" Hắn cảm thấy cái này thực không thể trách hắn quạ đen ở ngoài miệng, rõ ràng nơi này chỗ nào cũng nguy hiểm, cho dù hắn không nói, cũng không thể thay đổi được cái gì.
Vi Phong chần chờ khẳng định lời hắn nói: "Tại hạ cảm thấy Mặc Sĩ huynh đệ nói đúng đó, lúc trước ta vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó đang tiếp cận, hơn nữa vẫn luôn đi theo chúng ta."
Nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía hắn, nhìn xem đến khi hắn có chút co quắp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng vỗ bờ vai của hắn nói: "Vi huynh đệ, huynh đệ thật sự là người tốt."
Vi Phong bị hắn khen ngợi mà không hiểu ra sao.
Lúc này, Hỏa Lân liền đánh qua một roi dễ như trở bàn tay, đánh lên vách núi ầm một tiếng, đồng thời mở tay ra, một đoàn yêu hỏa xuất hiện, nhanh chóng bay đi.
Một thanh âm xèo xèo vang lên, yêu hỏa đụng vào trên vách núi đá, giống như đốt tới cái gì đó, chăm chú nhìn lại, đã thấy là một ít trạng vật màu đỏ giống như mạch máu, chúng nó xuất hiện theo hai bên tường thông đạo, duỗi ra thật dài, vặn vẹo ở trong yêu hỏa đốt cháy, nhanh chóng lùi về hướng hai bên vách núi, từ phía trên trượt xuống nước đọng ẩm ướt bám lên yêu hỏa rồi dần dần cắn nuốt.
Mọi người hoảng sợ.
Bích Tầm Châu trầm mắt, khẳng định nói: "Nó vẫn luôn đi theo chúng ta."
"Nước này thật lợi hại, ngay cả yêu hỏa của Hỏa Lân tỷ cũng có thể dập tắt." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng có chút tim đập nhanh nói.
Hỏa Lân tuy rằng còn chưa hóa rồng, nhưng đã có hơi thở ngụy long, hỏa thuồng luồng không phải là lửa của yêu thú bình thường có thể so sánh, vốn là có tác dụng khắc tà, lại vẫn bị nước âm hàn nơi này cắn nuốt, có thể thấy được nó lợi hại.
Mọi người thấy thứ gì đó như mạch máu đã biến mất ở trong vách tường núi, thần sắc đều có chút ngưng trọng, lực chú ý một lần nữa rơi lên trên người hai người đang chiến đấu phía trước.
Có lẽ là làm bạn đã lâu, hơn nữa hai người thường xuyên liên hợp cùng nhau hành động, ý nghĩ vẫn có thể đồng điệu với đối phương, thế cho nên bọn họ cũng phối hợp được rất ăn ý trong chiến đấu, Khúc Sơn Hà phụ trách ngăn chặn đường của quái vật đó, Sở Chước phụ trách dùng kiếm Lôi Đình đánh cho nó bị thương, kiếm Lôi Đình mỗi khi đánh ra một kiếm, kiếm ý tung hoành, khí thế vạn quân, tử điện lốp bốp rung động, thương hại đối với quái vật là cực lớn.
Hai người hợp lực, khi Sở Chước lại ra một kích, nhân cơ hội quăng ra dây thừng Thất Tinh Hỏa Tinh.
Dây thừng Thất Tinh Hỏa Tinh đồng dạng là vật chuyên khắc âm tà, trói buộc xong quái vật đó lại, mặc cho nó giãy dụa như thế nào, đều vô ích.
Sở Chước vươn tay, đèn Bảo Phật Lưu Ly trở lại trên tay nàng một lần nữa, để sát đèn vào quái vật đó, một đám người rốt cục thấy rõ ràng bộ dạng của quái vật này.
[email protected]~dan~{}:D^d^l^q^d
Không biết phải miêu tả bộ dạng của nó như thế nào, rõ ràng có được hình thái nhân loại, nhưng trên người lại phủ vảy màu đen, ngũ quan nhân loại, một đôi mắt cũng là đồng tử dựng thẳng của động vật, miệng đầy răng nhọn như của cá mập, phía sau còn có một cái đuôi dài nhỏ, lực xuyên thủng của nó rất lớn, vừa rồi mang đến cho hai người phiền toái không nhỏ.
Lúc này quái vật bị dây thừng Thất Tinh Hỏa Tinh trói lại, không thể tránh thoát, chỉ có thể cúi đầu phát ra tiếng gầm gừ.
"Đây là cái thứ quỷ gì vậy?" Vi Phong thấp giọng hỏi.
"Thoạt nhìn giống một người." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.
"Làn da của nó rấtng cứng rắn." Sở Chước nói.
Vi Phong nhìn vết thương ngổng ngang bừa bộn do kiếm gây ra trên người quái vật đó, thầm nghĩ có cứng rắn như thế nào đi nữa, còn không phải bị pháp bảo của nàng gây thương tích sao.
Hắn chú ý tới thanh kiếm Lôi Đình trên tay nàng, cũng không phải là phàm vật, chẳng trách đám người này tới loại địa phương này, vẫn không chút hoang mang như cũ, ngay cả luyện đan sư Nhân Hoàng cảnh cũng dám mang theo tới đây.
Khi mọi người đang thảo luận không ra kết quả, tiểu yêu thú làm tổ ở bao túi sau mũ áo choàng Sở Chước thò đầu ra, nói:【Nó trước kia quả thật là người, nhưng mà ở lâu trong mộ, biến thành bộ dạng như vậy.】
Nghe nói như thế, mọi người hoảng sợ.
Vi Phong theo bản năng nhìn xem chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống con tiểu yêu thú ngồi trên vai Sở Chước, trong lòng có chút hoài nghi, vừa rồi truyền âm nói chuyện ở trong đầu mọi người có phải là nó hay không.
Sau đó chỉ thấy Hỏa Lân bọn họ nhìn con tiểu yêu thú đó, hỏi: "Lão đại, ý của huynh là, quái vật này kỳ thực chính là hoạt tử nhân, lúc này hoạt tử nhân nán lại đây lâu, cuối cùng bị thay đổi thành như vậy?"
Phong Chiếu nói:【Bổn đại gia cũng không nói như vậy.】
"Vậy ý của huynh là..." Một đám người đều có chút hồ đồ.
【Cái này phải do bọn mi tự mình đi tìm nguyên nhân, vận khí của các người không tệ, hẳn là có thể phát hiện nguyên nhân rất nhanh.】Phong Chiếu nói xong, liếc mắt nhìn luyện đan sư miệng quạ đen một cái, quả nhiên có hắn đồng hành, vận khí của bọn họ lúc nào cũng là không tệ rồi.
Nghe xong, mọi người hiểu rõ, lão đại bọn họ có lẽ đã có điều suy đoán đối với mộ này, hơn nữa không dự tính can thiệp bọn họ, để cho bọn họ tự mình đi tìm chân tướng.
Có lời này của Phong Chiếu, áp lực trong lòng mọi người nhất thời nhẹ đi rất nhiều.
Bọn họ nghiên cứu quái này vật một lát, cuối cùng vẫn quyết định giết nó.
Làn da của quái vật rất cứng rắn, cũng không dễ giết, Hỏa Lân ném một đoàn yêu hỏa vào trong tai mắt mũi miệng của nó, phá hủy từ nội phủ của nó, rất nhanh đã thiêu cháy nó, chỉ còn lại có một tầng da cứng rắn ở trên mặt đất.
Thoạt nhìn rất ghê tởm.
Làm xong hết thảy, Bích Tầm Châu còn nói tới vừa rồi trạng vật giống mạch máu bị Hỏa Lân đuổi đi, Sở Chước và Khúc Sơn Hà đi kiểm tra dưới phiến vách núi, phát hiện vách núi đã khôi phục nguyên dạng, giống như lúc trước nơi này không có cái gì chui ra từ dưới đất lên chuẩn bị công kích bọn họ.
Sở Chước trầm ngâm, nói: "Mặc dù không biết nó là cái gì, nhưng mà hiển nhiên trừ bỏ bản thân chúng ta, nơi này hết thảy đều không an toàn, mọi người nhất định phải cẩn thận."
Mọi người đều đáp ứng.
Biết bốn phương tám hướng nơi này đều có nguy hiểm, sau đó mọi người làm việc càng cẩn thận hơn, biết thứ gì đó đỏ như máu sợ yêu hỏa, mọi người niết thứ gì đó giống như hỏa phù ở trong tay.
Quả nhiên, trên đường kế tiếp, có vài lần cảm giác được chung quanh khác thường, Hỏa Lân quăng ra roi cực hỏa, kéo ra một ánh lửa, cũng làm cho mọi người thấy rõ ràng thứ gì đó bò ra từ vách núi, chúng nó mấp máy, lan tràn mà đến chỗ bọn họ.
Sở Chước chém kiếm Lôi Đình ra, chém đứt nó.
Trạng vật đứt đoạn trên mặt đất vẫn chưa tử vong, mấp máy như cũ, từ chỗ mặt vỡ chảy ra thứ gì đó rất giống huyết dịch, phát ra mùi tanh hôi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nắm lấy một cái hỏa phù, kích hoạt ném ra bên ngoài, vừa dồn dập nói: "Mọi người có cảm thấy bọn nó có phải là một loại yêu trùng phệ huyết hay không?"
"Không phải!"
Câu "không phải" này là đám người Sở Chước, Khúc Sơn Hà, Huyền Ảnh, Hỏa Lân trăm miệng một lời nói ra, ở trong cảm giác của bọn họ, thứ này không có hơi thở yêu trùng, ngược lại vô cùng tà ác, có thể tiến vào trong tầng nham thạch đất đá chung quanh ẩn núp, hơn nữa không lưu lại dấu vết, đây mới là làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Mắt thấy mấy thứ này càng ngày càng nhiều, ngay cả dưới chân cũng bò ra, Sở Chước không muốn dây dưa cùng chúng nó, nói nhanh: "Đi!"
Mọi người đều đuổi theo.
Bọn họ chạy một đường, một đường hoặc là đốt cháy hoặc chém thứ gì đó như mạch máu vươn ra từ chung quanh bốn phương tám hướng, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi máu tươi.
ChieuNinh tại: diendan.com
Đột nhiên, Vi Phong phát ra một tiếng kêu thảm thiết, Sở Chước bọn họ nhìn qua, phát hiện từ dưới đất duỗi đến một thứ vật hình ống màu đỏ trói chân hắn lại, dùng sức kéo, Vi Phong cả người ngã trên mặt đất, vật hình ống đỏ như máu chung quanh hưng phấn mà lan tràn ra, cắn nuốt lấy hắn.
Mắt thấy hắn sắp bị thứ giống như yêu trùng này cắn nuốt, Sở Chước vung kiếm đi, kiếm Lôi Đình dễ dàng chém đứt, Bích Tầm Châu nhân cơ hội quăng băng tơ ra, trói lấy hắn kéo lại đây, Hỏa Lân quăng ra mấy đoàn yêu hỏa, yêu hỏa nổ tung ầm ầm, những vật hình ống đỏ như máu bị nổ tung thành mảnh vụn, chất lỏng tanh hôi đỏ như máu bắn tung tóe đến trên người bọn họ.
Lúc này mọi người đã bất chấp cái khác, giết ra một con đường, chạy đi về phía trước.
Càng đi về phía trước, thứ này càng nhiều, vươn ra từ bốn phương tám hướng, tựa như yêu trùng mấp máy, người xem mà ghê tởm một trận.
Sở Chước chém ra một kiếm, kiếm ý tung hoành, chỗ mười trượng phía trước thứ đỏ như máu bị đánh nát, rơi trên mặt đất mấp máy.
Hỏa Lân đồng thời xuất ra yêu hỏa, đốt cháy sạch sẽ mặt đất, thừa dịp khi chúng nó bị thương trong lúc nhất thời không thể bổ sung cái khác, bọn họ nhanh chóng chạy đi.
Sở Chước một đường cầm kiếm chém đi tới, tiêu hao linh lực rất lớn, sắc mặt dần dần tái nhợt đi, nàng không thể không nhanh chóng nhét Hồi Linh đan vào miệng.
Không chỉ có là nàng, Hỏa Lân và Khúc Sơn Hà bọn họ cũng giống vậy, bọn họ phải đi theo Sở Chước, phối hợp nàng mở đường, tiêu hao linh lực có vẻ nhiều.
Con đường này giống như đi không đến cuối cùng, Sở Chước nhìn đến phía trước vật đỏ như máu đã ngăn chặn thông đạo, chúng nó quấn cùng một chỗ, chậm rãi trượt đi, giống như bầy rắn cuốn lấy nhau khó khăn chia lìa.
Nàng thử bổ ra một kiếm, chém đến chất lỏng đỏ như máu vỡ nát bay đầy trời, lại nhìn không tới cuối cùng, hiển nhiên con đường này đã bị thứ đó chi chi chít chít ngăn chặn.
"Không có đường!" Khúc Sơn Hà phán đoán ra tình huống rất nhanh.
"Làm sao bây giờ?" Hỏa Lân cũng có chút gấp.
Mồ hôi chảy ra từ trên trán, Sở Chước thở sâu, nói: "Tiến vạn pháp đỉnh trước đã."
Nói xong, không đợi bọn họ phản ứng, nàng đã tung vạn pháp đỉnh, cũng nói một tiếng "Không cần phản kháng", một đám người lập tức liền biến mất ở tại chỗ, thay vào đó là một cái đỉnh lớn.
Vật ống đỏ như máu đã lập tức lan tràn tới, bao trùm lấy vạn pháp đỉnh, quấn lấy ở trong đó, chi chi chít chít, không có một khe hở.
Sở Chước tiến vào vạn pháp đỉnh thấy một màn như vậy, sắc mặt trắng nhợt, lộ ra thần sắc ghê tởm.
"Chủ nhân, làm sao vậy?" Bích Tầm Châu cẩn thận hỏi.
Sở Chước: "...!Không sao, chính là bị ghê tởm thôi."
Trong vạn pháp đỉnh cũng là một mảnh tối đen, chỉ có một cái đèn như hạt đậu, nhưng mà so với âm mộ bên ngoài thì đã tốt hơn nhiều, trong lúc nhất thời tất cả mọi người nhịn không được tê liệt ngồi xuống đất, sau đó nhanh chóng nhét linh đan vào miệng, hoặc là xuất linh thạch ra ngồi xuống, mau chóng khôi phục linh lực.
Một tiếng rên rỉ thống khổ vang lên, Bích Tầm Châu mở mắt, nhìn đến tình huống của Vi Phong bị hắn mang vào cùng nhau, thì nhíu mày nhét một viên linh đan cho y, lại kiểm tra tình huống của y, khẽ mím môi..