Cùng Trời Với Thú

Chương 469: 469: Thật Sự Là Lo Vỡ Tim




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe đáp án như thế, mọi người đều có chút ngoài ý muốn, chỉ có Khúc Sơn Hà hoàn toàn không biết gì về thông linh thú thì mặt đầy vẻ mê mang.

Thẳng đến khi Bích Tầm Châu bọn họ giải thích một phen cho hắn, mới hiểu được thông linh thú tồn tại, trong lòng không khỏi giật mình, phát hiện từ lúc mình đi theo đoàn người Sở Chước gây sự, rất nhiều bí mật không muốn người biết cũng hiện ra ở trước mặt, làm cho hắn không hiểu sao có một loại áp lực trầm trọng.

Biết nhiều chưa bao giờ là chuyện tốt lành gì, Khúc Sơn Hà rốt cục nhịn không được hoài nghi Sở Chước dụng tâm hiểm ác.

Đáng tiếc cho dù hoài nghi, hiện tại hắn đã lên thuyền giặc của bọn họ, muốn rời thuyền cũng không dễ dàng.

Thông linh thú là hầu thú do Thần tộc thời kì thái cổ dùng thần thuật chế tạo ra, là nô bộc trung thành Thần tộc nhất.

Sau Thái cổ không còn Thần tộc, Thần tộc thời kì thượng cổ mặc dù có thể xưng là Thần tộc, nhưng ở trong mắt những thần thú có được truyền thừa cổ xưa như Phong Chiếu, Thần tộc thời kì thượng cổ chỉ là một ít ngụy thần mà thôi, căn bản không thể so sánh cùng với Thần tộc thái cổ chân chính.

Nhưng mà nếu Thần tộc thượng cổ có thể xưng là Thần tộc, ít nhiều cũng có một chút tính chung của Thần tộc, cho nên bọn họ có thể sai khiến thông linh thú thời kì thái cổ lưu lại.

Cùng lý lẽ đó, nếu thông linh thú vì Thần tộc sử dụng, đối với Thần tộc tồn tại cũng rất sâu sắc, đó cũng là nguyên nhân vì sao Sở Nguyên Thương lừa dối một con thông linh thú tới đây làm người thủ hộ.

Tuyết Vụ Đảo một khi đã mở tích thành nơi ẩn cư cho Bách tộc hậu nhân, thì cần phải đề phòng hậu duệ Thần tộc mò tới cửa, hậu duệ Thần tộc quá mức giảo hoạt, ai biết bọn chúng sẽ có thủ đoạn gì, nếu như có một con thông linh thú tọa trấn ở đây, chỉ cần Thần tộc tìm tới cửa, họ có thể phát hiện bọn chúng trước tiên, đề phòng tai họa sắp xảy ra.

Trong nháy mắt, Sở Chước liền nghĩ thông dụng ý của phụ thân Sở Nguyên Thương.

Những người khác không nghĩ sâu như vậy, nhưng mà đối với Sở Nguyên Thương lừa dối thông linh thú mà nói, đều cười phun, thuận tiện ra chủ ý.

"Trong băng cung Băng Vân Vực không phải có hai con thông linh thú sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng trí bừng bừng nói: "Đúng rồi, tuyết điểu ba đầu là thông linh thú băng thuộc tính, có thể thích ứng khí hậu nơi này, nhưng mà nó là chim, không quá thuận tiện đi? Ngược lại Long Tê cũng có thể, chỉ là Long Tê giống như không quá nghe lời.

"

"Đúng vậy đúng vậy, tuyết điểu ba đầu cùng Long Tê đều ở trong băng cung đó.

"

"Ngày đó lúc chúng ta rời đi, tuyết điểu ba đầu còn rất không nỡ, vẫn luôn hy vọng cùng nhau rời khỏi với chúng ta, mọi người xem nơi này nó có thể thích ứng hay không?"

"Nó một con thú bị ở lại trong băng cung một mình cũng rất thảm.

"

"Không biết mấy gia tộc ở Băng Vân Vực đó có đối tốt với nó hay không?"

Một đám người liền lập tức nhiệt tình thảo luận lên.

Nói xong lời cuối cùng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vuốt cằm, hỏi ra một vấn đề mà mọi người xem nhẹ: "Đúng rồi, tuyết điểu ba đầu cùng long tê là hùng hay là thư, chúng nó có thể làm nàng dâu cho thông linh thú khác sao?"

Này thật sự là một vấn đề hay!

Nháy mắt, một đám người hai mặt nhìn nhau, sau đó đều nhìn phía Phong Chiếu.

"Lão đại, huynh có biết giới tính của chúng nó không?" Hỏa Lân hỏi.

Phong Chiếu lắc lắc cái đuôi, cao ngạo liếc mắt nhìn bọn nó một cái:【Chúng nó cũng không phải tiểu đệ của bổn đại gia, bổn đại gia quản tụi nó là công hay là mẫu.

Được rồi, lời này ý ngầm là, đại gia hắn cũng không biết.

Vì thế một đám người lại thương lượng, có nên tìm thời gian đi Băng Vân Vực một chuyến hay không, đi tìm tuyết điểu ba đầu cùng long tê, để xem tũi nó là công hay là mẫu, có nguyện ý làm nàng dâu cho thông linh thú khác hay không.

Vì một câu lừa dối thông linh thú người ta của Sở Nguyên Thương, bọn họ coi như là lo vỡ tim.

Sở Thanh Giáng nghe được mà im lặng, chẳng lẽ nhóm người này không phải là quá nhàn sao?

Thuyền phiêu đãng đi tới ở trên mặt biển băng di động, dọc theo đường đi, bọn họ đều chú ý tới tĩnh ảnh dưới biển, giống như nó luôn luôn tại nơi đó, lại giống như nó đi theo thuyền tiến về phía trước, không khỏi hoài nghi có phải nó nghe được lời bọn họ nói, kỳ thực ẩn núp ở dưới nước nghe bọn hắn thương lượng tìm vợ cho nó hay không.

Sở Thanh Giáng nghe được bọn họ nghi vấn, thì đen cả mặt, nhóm người này thực biết tưởng tượng.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Đều không phải là như thế, bóng râm phía dưới kỳ thực là một loại thần thông của nó, có thể cảm giác tình huống trên mặt biển, nó hiện tại hẳn là ngủ say ở đáy biển, nếu không có chuyện gì thì sẽ không dễ dàng xuất hiện.

Chỉ cần có thuyền hoặc là người tiến vào phiến hải vực này, bóng râm đều sẽ xuất hiện, giám thị tất cả mọi người.

"

Thì ra là thế.

Mọi người đều giật mình, sau đó lại có chút đáng tiếc không có biện pháp nhìn xem con thông linh thú này là bộ dáng gì, ngay cả Sở Thanh Giáng cũng không biết.

Bởi vì năm đó khi Sở Nguyên Thương tìm được phiến hải vực này, hai tỷ đệ Sở Thanh Giáng còn nhỏ, tu vi cũng không cao, thẳng đến khi Sở Nguyên Thương đánh một trận với nó, mở tích Tuyết Vụ Đảo thành nơi ẩn cư của hậu nhân Bách tộc, hai tỷ đệ mới dời lại đây cùng hậu nhân Bách tộc khác.

Bọn họ chỉ biết là nơi này có một con thông linh thú, có thể có thù oán cùng Thần tộc như Bách tộc bọn họ, cái khác cũng không biết.

Thuyền đi tới ở trên mặt biển ba ngày, sắp đến mục đích.

Chung quanh sương mù tràn ngập, băng di động trên mặt biển càng ngày càng nhiều, khối cũng càng lúc càng lớn, thuyền đi tới cũng rất khó khăn.

Đoàn người Sở Chước đứng ở đầu thuyền trông ngóng, khắp nơi là một mảnh sương mù, căn bản thấy không rõ tình huống phía trước, cảm giác tựa như Vân Tiên Hải ở Hồng Vân Tinh, dường như còn có một đạo kết giới, khiến người ta không thể xem xét vẻ mặt thật trong chỗ sâu Tù Tiên Hải.

Lúc này, Sở Thanh Giáng tung một cái thẻ ngọc.

Thẻ ngọc bay nhanh đi, tiến vào bên trong sương mù, sương mù cuồn cuộn, một linh quang nhu hòa phụt mở ra, giống như phá vỡ sương mù dày đặc, lộ ra một thông đạo chỉ cho phép một con thuyền thông qua, cuối cùng của thông đạo, có thể nhìn thấy đất liền, xa xa là một tòa núi tuyết cao ngất trong mây, trong mơ hồ có thể thấy được bông tuyết nhỏ vụn từ trên trời giáng xuống, không chỉ không có che lấp thị giác, ngược lại thêm một loại mỹ lệ chỉ nơi Tuyết quốc đặc biệt có.

Thuyền chạy vào trong thông đạo sương mù tản ra.

Thẳng đến khi thuyền đến bên bờ bị băng lăng bao trùm, Sở Thanh Giáng ý bảo mọi người rời thuyền, đứng ở trên một khối băng nham bên bờ, cười

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.