Cùng Trời Với Thú

Chương 467: 467: Dạy Nó Một Chút Đạo Lý Làm Thú




Thời điểm đoàn người Sở Chước rời khỏi Bạch Ly Sơn, một đám thú vọt tới quảng trường dưới chân núi đưa tiễn, rất luyến tiếc bọn họ.

Chính xác ra, luyến tiếc món ngon của Bích Tầm Châu và linh đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, còn có Hỏa Lân vẫn luôn bồi chơi bồi ăn bồi đánh nhau, ngay cả bé rùa chưa biến hóa đều kết giao một đám bạn thú.

Ở trong náo nhiệt đưa tiễn của một đám thú, đoàn người bọn họ nhảy lên xuyên chiến hạm.

Xuyên chiến hạm vèo một cái lao ra khỏi Bạch Ly Sơn, biến mất ở giữa bầu trời xa xa.

Trong xuyên chiến hạm, Sở Thanh Giáng nhìn nhìn Sở Chước cùng tiểu yêu thú trong lòng nàng, nghi hoặc hỏi: "A Chước, vị Bạch chủ kia không đi cùng bọn muội sao?"

Nghe nói như thế, ánh mắt những người khác trong xuyên chiến hạm như có như không rơi xuống trên người tiểu yêu thú trong lòng Sở Chước.

Tiểu yêu thú trừng trừng một đôi dị đồng tử tròn quay nhìn qua, lắc lắc cái đuôi lông xù, bò lên cánh tay Sở Chước, dáng vẻ vô tội khả ái.

Sở Chước dừng lại, cười tủm tỉm nói: "Huynh ấy có việc rồi."

Sở Thanh Giáng không nghi ngờ nàng, nghĩ rằng làm một vực chủ, Phong Chiếu tất nhiên giống như vực chủ vực khác, không phải vội vàng chuyện của vực mình, thì chính là tìm cơ hội tiềm tu, đánh sâu vào cảnh giới rất cao, để tìm kiếm đến cơ hội phi thăng Chân Thần giới.

Dùng Liên Hoa Bảo Giám xác định xong vị trí của Phạm Tiên Vực, lưu lại Huyền Ảnh trấn thủ ở trong phòng khống chế, những người khác đều đi bận của mình.

Sở Chước ngay trước mặt Sở Thanh Giáng, ôm tiểu yêu thú đến trong phòng tu luyện tu luyện một lát, mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Đợi nàng rửa mặt trở về, đã có một con yêu thú làm tổ trong ổ chăn, đang nhàm chán giẫm móng vuốt lông xù của mình chơi đùa, nhìn thấy nàng trở về, đôi tai dựng thẳng lên rất có tinh thần, cái đuôi đá đến đá đi.

Sở Chước hất mở chăn ra, tiện tay vơ hắn đến trong lòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đi qua như thế ở thông đạo không gian ước chừng một tháng, rốt cục đi đến Phạm Tiên Vực.

Một đường này cũng không bình tĩnh, trên đường đi có vài lần gặp phải người cướp bóc không gian, nhưng mà đều bị Phong Chiếu mang theo một đám tiểu đệ giải quyết rồi.

Khi Sở Thanh Giáng nhìn đến tiểu yêu thú vẫn luôn giống như một con tiểu yêu sủng làm ổ ở trong lòng Sở Chước nháy mắt biến thành một con mãnh thú cực đại đi ra ngoài, vẻ mặt của hắn thật sự là một lời khó nói hết, không cần người ngoài đặc biệt thuyết minh, hắn cũng mơ hồ đoán ra thân phận của mãnh thú.

Cuối cùng khi gặp được người cướp bóc không gian một lần nữa, bọn họ còn chưa động thủ, đã bị một đám tiên tử Phạm Tiên Vực đi ngang qua giải quyết.

Sở Chước tự mình ra mặt, đi đa tạ đám tiên tử kia, nhóm tiên tử này đều là nói cười dịu dàng, đối với Sở Chước cũng là nữ tính thì rất thân thiện, nghe nói bọn họ muốn đi Phạm Tiên Vực tìm người, thì vô cùng nhiệt tình mời bọn họ cùng nhau kết bạn đồng hành.

Sau khi trở về, ngay cả Hỏa Lân đều nhịn không được thở dài: "Chẳng trách thường nghe người ta nói, Phạm Tiên Vực là một vực có nhiều nữ tu nhất, nhóm tiên tử người người xinh đẹp như hoa, rất không dễ trêu chọc, hiện tại xem ra quả thật như thế."

Đám nữ tu này đều đến từ các thế lực của Phạm Tiên Vực, các nàng tạo thành một thương đội, đến vực khác làm việc buôn bán, người đông thế mạnh, mấy chục chiếc xuyên chiến hạm tổ hợp cùng một chỗ, ngay cả người cướp bóc không gian cũng không dám sờ tới rủi ro này.

Có đám nữ tu bưu hãn hộ tống, sau đó lộ trình xuôi gió xuôi nước, không lại gặp phải người cướp bóc không gian không có mắt nữa.

Xuyên chiến hạm của Sở Chước bọn họ đi theo xuyên chiến hạm thương đội tiến vào Phạm Tiên Vực, xuyên qua thông đạo không gian, thì nhìn thấy chung quanh linh sơn tú thủy, phong cảnh phá lệ mỹ lệ, hoàn toàn bất đồng với Thanh Lâm Vực địa phương khí độc khắp mọi nơi.

Sở Chước bọn họ ở Phạm Tiên Vực tách ra với nhóm nữ tu thương đội tại một tòa thành tu luyện loại nhỏ ở biên cảnh.

Nhóm nữ tu này đều nói lời từ biệt cùng bọn họ, cũng mời bọn họ có rảnh thì có thể đến Bách Hoa Xuyên Phong Lầu tham quan, nơi đó hoan nghênh tất cả nữ tu, Sở Chước cười đáp lại, nói rõ có rảnh thì nhất định sẽ đi.

Từ biệt thương đội xong, bọn họ tiến vào thành tu luyện chuẩn bị nghỉ tạm một ngày, hôm sau lại xuất phát.

Bao một cái khách điếm, Hỏa Lân bọn họ liền không chịu nổi chạy đến trong thành đi chơi, Sở Chước và Bích Tầm Châu, Sở Thanh Giáng không đi ra ngoài.

Bích Tầm Châu pha một bình trà ngon, châm trà cho bọn hắn, ngay cả tiểu yêu thú ngồi xổm ở trên bàn cũng có một ly.

Sở Thanh Giáng thấy thế, lại cảm thấy mình nhất định là mắt mù, người nào đó lắc lư ở dưới hắn mí mắt lâu như vậy, lúc nào cũng dính lấy muội muội của hắn, hắn thế nhưng hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng cái này cũng không thể trách hắn, ai có thể nghĩ đến đường đường là Bạch chủ hung danh hiển hách, sẽ biến thành một con tiểu yêu thú giống như yêu sủng mà đi theo một nữ tu, cái này còn không là phải giả heo ăn thịt hổ, lừa gạt người ta sao?

"Nhị ca, nói cho ta một chút chuyện đại tỷ đi, ta còn chưa biết tỷ ấy đâu." Sở Chước cười nói.

Sở Thanh Giáng nghe nói như thế, không hiểu sao lòng lại có chút chua xót, thương tiếc nhìn nàng.

Sở Chước: "...!..."

Trải qua trong khoảng thời gian ở chung này, Sở Chước đại để cũng hiểu biết tính cách vị nghĩa huynh này, ở khi đối mặt với thân nhân thì thật đúng là người đơn thuần, cái này đại khái là tính cách chỉ Vu Linh tộc đặc biệt mới có, chẳng trách sẽ bị phụ thân không đáng tin của bọn họ lừa dối đến lừa dối đi.

Khi đối ngoại thì rất lạnh nhạt, dàng vẻ căng kiêu hờ hững, nhưng có đôi khi rất cảm tính, vô cùng tương xứng với vẻ đẹp hời hợt bên ngoài, cùng Bích Tầm Châu có thể nói là lạnh lùng lạnh nhạt.

Lúc này cũng không biết hắn lại não bổ ra cái gì, mới có thể lộ ra cái vẻ thương tiếc này.

Sở Chước vô cùng bình tĩnh nhận hắn thương tiếc, chờ hắn giải thích nghi hoặc.

"Đại tỷ là hậu nhân Tuyết Linh tộc, nay nàng ở tại trong Tuyết Vụ Đảo, Tuyết Vụ Đảo ở chỗ sâu trong Tù Tiên Hải, nơi đó khí hậu khác thường, rất thích hợp cho người tu luyện thuộc tính băng cư trú, nhưng mà người tu luyện phổ thông có khả năng không quá thích ứng..."

Sở Chước nâng cằm, nghe nhị ca tiện nghi êm tai kể chuyện, trong lòng đối với nghĩa tỷ chưa gặp mặt rốt cục có một cái khái niệm.

Lần này đến Phạm Tiên Vực, Sở Chước trừ bỏ tới thăm đại tỷ vẫn luôn chưa từng gặp mặt, cũng muốn trông thấy Bách tộc khác.

Từ lúc nhận thấy được có một cỗ thế lực ra tay với hậu nhân Bách tộc, nhận thấy được hậu nhân Bách tộc cũng bắt đầu đoàn kết lại, một bên âm thầm tra xét kẻ địch, một bên tìm Bách tộc phân tán đến các thế giới trở về.

Đáng tiếc sau đại chiến thượng cổ, Bách tộc phân tán đến các thế giới đại lục, nơi ẩn cư vô cùng thần bí, hơn nữa vừa phải đề phòng hậu duệ Thần tộc lòng mang ý xấu ra tay với Bách tộc, dẫn tới số lượng hậu nhân Bách tộc bọn họ có thể tìm được cũng không nhiều.

Tìm được hậu nhân Bách tộc rồi, đều đưa vào trong Phạm Tiên Vực.

Nay hậu nhân Bách tộc hành động ở bên ngoài cũng không nhiều, Sở Thanh Giáng là một người trong số đó, cũng bởi vì như thế, hắn mới có thể bại lộ ở chổ thánh nữ Bát Thần Cung giả, chỉ có thể cố mà liều mạng, nhân cơ hội đánh cược một phen.

Nói đến cùng, so với đám hậu duệ Thần tộc không biết chủ mưu bao lâu, Bách tộc vẫn còn quá yếu thế.

Lúc trước Bách tộc rất phân tán, hơn nữa hậu duệ Thần tộc ra tay quá nhanh, thế cho nên tạo thành rất nhiều bi kịch không thể vãn hồi, giống như Nguyệt Nữ tộc ẩn cư ở đại lục Thiên Thượng Hải, ở đời trước của Sở Chước, thì nó đã bị diệt tộc, duy nhất thừa lại chỉ có mộc linh chi tâm được Mặc Sĩ Thiên Kỳ mang đi, hơn nữa còn không biết phải qua bao nhiêu năm mới có thể dựng dục ra một Nguyệt Nữ tộc một lần nữa.

Sở Chước cảm thấy tiền đồ của Bách tộc có chút đen tối.

Sở Thanh Giáng thần sắc ảm đạm, làm sao mà hắn lại không biết chứ, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn muốn tận hết cố gắng lớn nhất của mình bảo hộ hậu nhân Bách tộc thừa lại.

Thấy thần sắc mất mát của hắn, một gương mặt mỹ nhân đều hoa dung thất sắc, không khỏi có vài phần đau lòng, Sở Chước trấn an nói: "Nhị ca cũng không cần phải nản lòng, nay chúng ta biết âm mưu của Thần tộc, phòng bị nhiều hơn là được.

Hơn nữa không phải còn có phụ thân cùng Tằng gia gia (ông cố) bọn họ sao?"

Sở Thanh Giáng lập tức lại phấn khởi lên.

Hắn vô cùng tín nhiệm hai vị trưởng bối Sở gia, cũng tin tưởng năng lực của bọn họ, đối với một chuyện bọn họ có thể bình an trở về ở nguy hiểm từ Hồng Hoang chi cảnh là rất tin không nghi ngờ, giống như chỉ cần bọn họ có thể trở về, là có thể đánh cho đám Thần tộc kia đến hoa rơi nước chảy.

Vị nhị ca này quả thật là một người đơn thuần.

Sở Chước cười khanh khách nghĩ, chẳng trách phụ thân không đáng tin của nàng thích lừa gạt hắn, ngay cả nàng giống như cũng có chút thích lừa gạt hắn rồi.

Hôm sau, đoàn người chậm rãi đi tới Tuyết Vụ Đảo.

Bọn họ đầu tiên là ngồi truyền tống trận, một đường truyền tống đến Tù Tiên Hải, mới lên thuyền từ một tòa thành tu luyện ở biên giới Tù Tiên Hải đi Tuyết Vụ Đảo.

Tù Tiên Hải là một nơi đất nối liền biển, phóng mắt nhìn lại, khói sóng mênh mông, mênh mông bát ngát, cũng không biết bờ đối diện ở phương nào.

Nghe nói Tù Tiên Hải trước kia là một mảnh đại lục, từng cầm tù một tiên nhân viễn cổ tại trên mảnh đại lục này, sau khi tiên nhân ngã xuống, thiên địa cùng bi thương, đại lục biến thành một vùng biển lục địa nhìn không thấy bờ đối diện, mới có cái tên Tù Tiên Hải.

Loại truyền thuyết này có thể tin cũng được mà không tin cũng không sao, chẳng qua Tù Tiên Hải cũng bởi vậy mà giàu có dồi dào truyền thuyết sắc thái thần bí, khiến cho khí hậu trên biển khác nhau cũng làm cho người ta dễ dàng tin tưởng.

Sở Thanh Giáng đặt thuyền đúng là thương thuyền đi tới Tuyết Vụ Đảo, thuyền trưởng là một nữ tu Tuyết Vụ Đảo, có quen biết Sở Thanh Giáng, nhìn thấy hắn liền cười nói: "Sở công tử lần này đi ra ngoài có hơi lâu, lần này trở về sẽ không đi nữa chứ? Huynh vừa đi, rất nhiều tiên tử đều có chút đáng tiếc kìa."

Sở Thanh Giáng có chút xấu hổ cười nói: "Thẩm tiên tử chớ giễu cợt ta, ta không được hoan nghênh ở trong nhóm tiên tử đâu."

Thẩm tiên tử nhịn không được che miệng cười rộ lên: "Sở công tử nói lời ấy sai rồi, các nàng đang chờ Sở công tử trở về cùng nhau so tài đấy, không có Sở công tử là đối thủ cạnh tranh ở đây, làm sao có thể cao hứng? Ôi, lần này công tử còn dẫn theo hai mỹ nhân trở về, các nàng mà biết được nhất định sẽ thật cao hứng."

Nói xong, ánh mắt của Thẩm tiên tử rơi xuống trên người Sở Chước cùng Bích Tầm Châu.

Mỹ nhân • Bích Tầm Châu lạnh mặt không nói lời nào.

Sở Chước vẻ mặt ngượng ngùng ôm tiểu yêu thú trong lòng, vuốt tiểu móng vuốt của hắn không nói lời nào.

Sở Thanh Giáng ho nhẹ một tiếng, vội vàng kêu gọi mọi người tiến vào khoang thuyền nghỉ ngơi.

"Phạm Tiên Vực có vẻ nhiều nữ tu, hơn nữa là vực mỹ nhân có tiếng, trong vực thường có giải đấu lớn tuyển chọn mỹ nhân, cho nên..." Sở Thanh Giáng thử giải thích, nhưng nhìn gương mặt lạnh của Bích Tầm Châu, liền cảm thấy đến lúc đó vẫn nên để cho bọn họ tự mình đi thể nghiệm đi.

Sở Chước cười nói: "Tầm Châu ca đừng nóng giận, mỹ nhân là chẳng phân biệt được nam nữ, huynh ở trong mắt bọn họ, cũng là mỹ nhân đấy."

Bích Tầm Châu thản nhiên ừ một tiếng, hắn còn không đến mức tức giận cùng một ít vui đùa thiện ý.

Thuyền lập tức rời khỏi bến tàu, chạy vào hải vực mờ mịt.

Đám người Khúc Sơn Hà không muốn cư ngụ ở trong khoang thuyền nhỏ bé, người người chạy đến trên boong tàu ngắm phong cảnh, nhìn thấy nữ tu đi qua, hai mắt Khúc Sơn Hà tỏa ánh sáng, sau đó thì mặt cười có vẻ âm hiểm rất dễ dàng kéo thù hận.

May mắn hắn cũng đã biết tật xấu, cố gắng mặt băng bó không cười, nhìn coi như là giả bộ nghiêm trang.

Trên thuyền khách nhân đều lấy nữ tu chiếm đa số, nam tu không bao nhiêu người, có cũng là hộ hoa sứ giả của nhóm nữ tu, bồi tán gẫu bồi chơi bồi đánh, cuối cùng còn không cho phép vào cửa, nhìn có chút đáng thương.

Không biết khi nào, trên biển dâng lên một vòng trăng khuyết, sương mù bốc lên, xa xa truyền đến tiếng kêu của động vật biển không biết tên.

Thẩm tiên tử thuần thục kêu người nâng lên lồng phòng hộ, ngăn cách tiếng kêu của động vật biển bên ngoài.

Dưới ánh trăng, nghe được một thanh âm rầm rào vang lên từ mặt biển, chỉ thấy trên mặt biển xanh đen, hiện lên một cái đầu cực đại, Thẩm tiên tử vội cho thuyền quay đầu, trăm ngàn lần đừng đối mặt chính diện cùng chúng nó.

"Động vật biển trong Tù Tiên Hải mặc dù không nhiều lắm, nhưng mỗi một con có khổ người thật lớn, bình thường không chính diện đụng mặt với chúng nó, chúng nó cũng sẽ không đặc biệt đến gây chuyện.

Nhưng mà nếu như không thể tránh đi kịp lúc, đến lúc đó thì đã có thể sẽ phiền toái rồi." Sở Thanh Giáng giải thích cho bọn hắn.

Sở Chước vịn hai tay lên lan can, nhìn vào trong biển.

Phong Chiếu bộ dạng tiểu yêu thú ngồi xổm ở đầu của vai nàng, cũng đi theo nhìn con động vật biển trồi lên trên mặt biển, đột nhiên kêu một tiếng:【Huyền Ảnh.】

Huyền Ảnh đang chia nhau ăn cá nhỏ khô cùng Huyễn Ngu tiểu loli, miệng ngậm một con cá, mỡ dính đầy cả mặt, đã chạy tới bình bịch, hỏi: "Lão đại có chuyện gì?"

Phong Chiếu đá cái đuôi, vươn ra một cái móng vuốt lông chỉ vào mặt biển:【Con to đầu kia chốc lát nữa muốn đi qua, mi đi dạy dỗ nó đạo lý làm thú đi.】

Sở Chước: "...!..."

Huyền Ảnh đáp ứng lập tức: "Có thể ăn nó không? Khổ người nó lớn như vậy, rất nhiều thịt, nhất định ăn rất ngon."

Sở Thanh Giáng: "...!..."

Hết chương 467..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.