Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch là trước sau bị đoạt xá.
Tôn Trác Đan bởi vì khi tấn cấp Hóa Thần cảnh thì xảy ra sự cố, bị hậu duệ Thần tộc đã sớm nhìn chằm chằm vào hắn nhân cơ hội mà vào, nguyên thần bị nhốt ở trong khóa hồn thạch, không người nào phát hiện.
Sau khi đoạt xá của hắn thì Thần tộc tiện lợi dùng thân phận của hắn, trà trộn vào trong người tu luyện cao cấp Bát Thần Cung, âm thầm mượn sức rất nhiều người tu luyện Bát Thần Cung, ẩn ẩn hình thành thế giằng co cùng cung chủ Đan Linh Bạch ngay lúc đó.
Sau đó Đan Linh Bạch thu dưỡng Chuyên Tôn Văn Địch, đoạt xá Tôn Trác Đan phát hiện Chuyên Tôn Văn Địch là hậu nhân Bách tộc, mà tư chất không tầm thường, liền nhân cơ hội tiếp cận nàng, tìm kiếm một thời cơ thích hợp, làm cho một hậu duệ Thần tộc khác nhân cơ hội đoạt xá của Chuyên Tôn Văn Địch.
Thần tộc đoạt xá bọn họ cũng không thỏa mãn quyền lợi của bọn họ ở trong Bát Thần Cung, liền chuyển mục tiêu tới cung chủ Đan Linh Bạch, muốn thay thế.
Sau liền có việc Đan Linh Bạch bị thương ở vực ngoại chi cảnh, không thể trị liệu mà bất hạnh ngã xuống.
Sau khi Đan Linh Bạch qua đời, đoạt xá Tôn Trác Đan trở thành cung chủ tân nhiệm, bốn phía lợi dụng thế lực Bát Thần Cung, tìm kiếm hậu nhân Bách tộc, hoặc bắt hoặc giết hoặc đưa đến vực ngoại chi cảnh.
Sở Chước và Sở Thanh Giáng nghe đến đó, trong lòng khẽ động.
"Các ngươi cũng biết bọn chúng đưa người đến nơi đâu của vực ngoại chi cảnh?" Sở Thanh Giáng hỏi.
Mặt Tôn Trác Đan lộ ra vẻ xấu hổ: "Bọn họ cũng vô cùng đề phòng chúng ta, bình thường đều là do người thánh nữ phụ trách bắt giữ hoặc chém giết, lại từ Thần tộc đoạt xá ta an bài người đưa qua, bọn họ giống như có một bộ phương thức liên hệ chỉ Thần tộc mới hiểu, chúng ta không thể hiểu rõ."
Hai người sau khi bị đoạt xá thân thể, nguyên thần bị nhốt ở trong khóa hồn thạch, cũng không phải lúc nào cũng đều có thể thanh tỉnh.
Mặc dù trình độ lớn nhất của khóa hồn thạch có thể bảo lưu đầy đủ thần hồn của sinh linh, nhưng bọn họ cũng không phải là thân thể tử vong sau đó nguyên thần xuất khiếu, mà là nguyên thần bị cưỡng chế ép buộc rời thân thể, tiến vào khóa hồn thạch, đối với nguyên thần của bọn họ là tiêu hao cực đại, bởi vì nguyên thần càng ngày càng suy yếu, bọn họ chỉ có thể thường xuyên lâm vào trong ngủ say duy trì nguyên thần đầy đủ, thế cho nên rất nhiều chuyện đều không rõ ràng lắm.
Có thể khâu vá đầy đủ như vậy, cũng là lúc trước Đan Hạc Lương nói cho bọn họ.
Trước khi Đan Linh Bạch ngã xuống, đã hoài nghi bọn họ, lại không dám nói rõ ràng với con trai độc nhất còn tuổi nhỏ yếu thế, để tránh làm cho bọn họ nhìn chòng chọc vào con trai độc nhất, chỉ có thể vội vội vàng vàng phong ấn chí bảo của Bát Thần Cung vào trong cơ thể con trai độc nhất, liền hao hết sinh mệnh mà chết.
Đan Hạc Lương trải qua phụ thân đột nhiên tử vong, nghĩa tỷ thánh nữ luôn luôn quan tâm hắn lại trốn tránh cư ở trong Khảm Thủy cung, cô độc bất lực không ai viện trợ, trong lòng cũng hoài nghi.
Cũng lập tức phát hiện tình cảnh của mình, thật cẩn thận thu thập dị thường của Bát Thần Cung, ít nhiều cũng phỏng đoán ra một ít, mới có việc sau đó quả quyết giấu diếm thân phận rời khỏi Bát Thần Cung, lấy thân phận một tán tu hành tẩu bên ngoài.
Những năm gần đây, hắn thu thập được tin tức mặc dù không nhiều lắm, nhưng mỗi một kiện đều làm cho hắn sinh ra hoài nghi.
Thẳng đến khi từ chỗ Phong Chiếu bọn họ mà biết được thánh nữ cùng cung chủ đều là bị hậu duệ Thần tộc, mới suy nghĩ cẩn thận hết thảy.
Sở Thanh Giáng cùng Sở Chước đều có chút đáng tiếc.
Vốn tưởng rằng có thể từ trong miệng hai người biết được càng nhiều việc về hậu duệ Thần tộc, không nghĩ tới những hậu duệ Thần tộc đó muốn cẩn thận hơn trong tưởng tượng, như thế cũng có thể thấy được, hậu duệ Thần tộc cũng giống hậu nhân Bách tộc, lực lượng bị suy yếu rất nhiều, cũng không thể tùy ý làm việc, vẫn có điều kiêng kị.
Bọn họ cũng có thể hiểu rõ, hiện tại Đại Hoang giới, đã là địa bàn của nhân tộc, sau đại chiến thượng cổ, nhân tộc quật khởi, mặc kệ là Thần tộc, Bách tộc cùng chủng tộc khác, đều đã sa sút, không có thực lực tuyệt đối có thể đối kháng ngang hàng cùng cả nhân tộc.
Chỉ có vực ngoại chi cảnh nguy hiểm mà thần bí, mới là địa phương không bị nhân tộc đặt chân tới nhiều lắm.
Nhưng mà, biết đại đa số thế lực của Thần tộc ở vực ngoại chi cảnh, coi như là một thu hoạch không sai.
Trừ cái đó ra, còn có hậu duệ Thần tộc khác ẩn núp ở trong nhân tộc, có lẽ cũng giống như Bát Thần Cung, lấy phương thức đoạt xá, trà trộn vào bên trong nhân tộc.
Chuyện đã hiểu biết được cũng không ít, đám người Sở Chước liền cáo từ rời khỏi, để cho bọn họ tiếp tục dưỡng thân thể.
Thời gian kế tiếp, bọn họ lại đợi mấy tháng ở trên Bạch Ly Sơn, Sở Chước cũng nhân cơ hội bế quan, chịu đựng tăng tu vi tới Tinh Linh cảnh tầng tám, thì mới xuất quan.
Khi đám người Sở Thanh Giáng cảm giác được nàng tấn cấp, sớm đi đến trước động phủ của nàng.
Tuy rằng chỉ là thăng cấp một cảnh giới nhỏ, vẫn làm cho bọn họ rất chú ý.
Ở sau khi Sở Chước thành công tấn cấp, Sở Thanh Giáng vui sướng nói: "A Chước quả nhiên tư chất bất phàm, giống phụ thân."
Nghe nói như thế, đám người Bích Tầm Châu, Hỏa Lân đều liếc mắt nhìn hắn một cái, bọn họ đã từ chỗ Sở Chước biết nàng có một người cha không đáng tin, thích gây sự khắp nơi, nhưng mà tư chất quả thật tốt, Sở Chước hẳn là di truyền tư chất tốt của ông ấy.
Chỉ có Phong Chiếu khoang hai tay đứng ở nơi đó, không nói một lời.
Sở Chước thành công tấn cấp đến Tinh Linh cảnh tầng tám, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và mấy đứa ham ăn lấy chúc mừng làm lý do, đều giật dây Bích Tầm Châu nhanh chóng làm bữa đại tiệc, lại giật dây Phì Di bọn họ tiện tay đi bắt mấy con cá kì quái đang nuôi ở trong hồ lớn dưới chân núi lên làm tiệc toàn cá.
Sở Thanh Giáng lại ngồi ở giữa một đám thú, cùng nhau nhấm nháp cá kỳ quái đến từ trong di tích thái cổ với Sở Chước.
"Ồ, con tiểu yêu thú cứ thích đi theo muội đâu?" Sở Thanh Giáng đột nhiên hỏi.
Phong Chiếu ngồi ở bên cạnh Sở Chước nhàm chán ăn cá nướng liếc hắn một cái, Sở Thanh Giáng bị hắn nhìn mà không hiểu ra sao, mặc dù có chút kiêng kị thực lực của hắn, nhưng trong lòng cũng có vài phần khó chịu.
Bất kể là người làm huynh trưởng nào, phát hiện muội muội thật vất vả mới gặp được nhau lại bị một tên nam nhân củng đi thì cũng khó mà chịu được, nếu không phải thực lực của Phong Chiếu quá mạnh mẽ, hắn thật muốn đánh y một trận, cho y biết đại cữu ca không phải dễ chọc đâu.
Sở Chước cười khanh khách nói: "Khả năng đi chổ khác chơi rồi."
Sở Thanh Giáng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nghe xong cũng không nói cái gì nữa.
Bởi vì Phong Chiếu đặc biệt dặn dò, cho nên rất ít người biết hắn là con tiểu yêu thú thường xuyên được Sở Chước ôm vào trong lòng, người biết đến thì cũng đều câm miệng, không dám khiêu chiến uy nghiêm của hắn.
Thế cho nên Sở Thanh Giáng đợi ở Bạch Ly Sơn lâu như vậy, thế nhưng không phát hiện liên hệ giữa hai người.
Một ngày này chúc mừng qua đi, đám người Khúc Sơn Hà, Tô Nghiễn Tinh, Đan Hạc Lương đều tiến đến cáo từ.
Trải qua mấy tháng tĩnh dưỡng, thân thể Chuyên Tôn Văn Địch cùng Tôn Trác Đan đều khôi phục được không kém.
Tôn Trác Đan là tu vi Hóa Thần cảnh thật, mà tu vi của Chuyên Tôn Văn Địch là hậu duệ Thần tộc đoạt xá thân thể của nàng tu luyện, tuy có tình nghi đốt cháy giai đoạn, nhưng chỉ cần nàng dốc lòng tu luyện, có thân thể đánh tốt trụ cột, cũng không hẳn không thể tu luyện đến cảnh giới thánh nữ trước một lần nữa.
Như thế cũng coi như trong họa có phúc.
Nay thân thể bọn họ tốt rồi, liền muốn về Thanh Lâm Vực, giải quyết cục diện rối rắm lúc trước người đoạt xá lưu lại.
Cục diện rối rắm này có Bát Thần Cung, còn có Âm Thi Vương đào tẩu.
Âm Thi Vương liên quan đến tà tu, Tô Nghiễn Tinh cũng không ngồi yên được, muốn trở về cùng.
Hắn còn chưa báo được thù, đối với tà tu chỉ có hận ý tràn ngập, trong khoảng thời gian này đã kiềm chế ở lại Bạch Ly Sơn, bởi vì hắn xem như kết xuống thù hận cùng Bát Thần Cung, nếu trở về như vậy cũng không hay lắm, hiện tại có cung chủ, thánh nữ cùng thiếu cung chủ Bát Thần Cung đi cùng, tự nhiên không còn e sợ.
Sở Chước biết bọn họ sớm hay muộn phải đi về, cũng không kỳ quái, nàng nhìn qua Khúc Sơn Hà cùng đến chào từ biệt, hỏi: "Chẳng lẽ là Khúc tiền bối cũng muốn cùng nhau quay về Thanh Lâm Vực?"
Khúc Sơn Hà liếc mắt nhìn mấy người Bát Thần Cung một cái, đột nhiên cười nói: "Nửa đời trước ta vẫn luôn muốn tìm Bát Thần Cung báo thù, nay thù này cũng coi như báo rồi, Tôn tiền bối bọn họ đều là người hiểu rõ lý lẽ, sẽ không trách tội ta, cho dù quay về Thanh Lâm Vực, ta cũng không sợ cái gì."
Khúc Sơn Hà và Bát Thần Cung kết xuống thù địch, nói đến cũng đơn giản, là vì người Bát Thần Cung giết tán tu đối họ Hầu có ân với hắn, hạ mệnh lệnh giết tán tu họ Hầu, đó là đệ tử tinh anh của cung chủ.
Khúc Sơn Hà thuở nhỏ được tán tu họ Hầu giúp rất nhiều, tán tu họ Hầu cũng giống như phụ thân của hắn, khi ông ấy vô tội bị giết, Khúc Sơn Hà nghẹn một cỗ tức giận, thầm nghĩ tìm Bát Thần Cung báo thù.
Sau đó biết Tôn Trác Đan cùng thánh nữ đều là bị đoạt xá, Phong Chiếu lại lấy đi nguyên thần hai người đoạt xá, như thế cũng coi như là báo thù cho tán tu họ Hầu.
Nếu cũng đã báo thù xong, Bát Thần Cung cũng sẽ không bởi vậy mà tìm hắn gây khó dễ, trong lòng Khúc Sơn Hà an ổn, quay về Thanh Lâm Vực cũng không có cố kỵ gì.
Nghe xong, Sở Chước trầm ngâm xuống, nói: "Khúc tiền bối nếu đã báo thù xong, có trở về Thanh Lâm Vực hay không cũng không đáng ngại, chẳng lẽ Khúc tiền bối không muốn đi địa phương khác nhìn một chút?"
Trong lòng Khúc Sơn Hà khẽ động, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Sở Chước bật cười lớn, mắt sáng động lòng người: "Nói thực ra, lúc trước hợp tác cùng Khúc tiền bối, rất vui vẻ." Khúc Sơn Hà tâm tư kín đáo, co được dãn được, âm hiểm giả dối, hợp tác với hắn cùng nhau hố người, thật sự là phá lệ thoải mái, nhân tài như vậy, Sở Chước có chút không nỡ thả hắn rời khỏi.
Dù sao, người bên cạnh nàng có thể sử dụng cũng quá ít.
Không chỉ có là nàng, còn có Bách tộc, đại tỷ của nàng bên kia cũng không hề thiếu Bách tộc, chỉ thiếu người nhân tài đa mưu túc trí giúp đỡ cùng nhau gây sự.
Sở Chước tích tài, nhân tài như Khúc Sơn Hà, sao có thể buông tha?
Khúc Sơn Hà dù là có thông minh đi nữa, lúc này cũng không biết nàng đánh chủ ý, còn tưởng rằng nàng mời mình đi vực khác nhìn một chút, nghĩ nghĩ, còn rất động tâm, liền nói: "Sở cô nương có phải có kế hoạch gì hay không?"
"Là có, đang muốn đi Phạm Tiên Vực nhìn một chút." Sở Chước cười khanh khách nói.
Sở Thanh Giáng nhịn không được nhìn về phía muội muội, trong lòng cân nhắc dụng ý của nàng.
Khúc Sơn Hà đã bị Sở Chước thuyết phục rất nhanh, hắn quay về Thanh Lâm Vực cũng không có chuyện gì, mặc kệ ở nơi nào thì đều là tu luyện, không bằng đi đến vực khác nhìn xem một chút, coi như là một loại kinh nghiệm từng trải, nên lập tức đáp ứng đi cùng bọn họ.
Đối với Khúc Sơn Hà không thể cùng nhau về Thanh Lâm Vực với bọn họ, Đan Hạc Lương cùng Tô Nghiễn Tinh đều có chút đáng tiếc.
Thời điểm Đan Hạc Lương bọn họ rời khỏi Bạch Ly Sơn, Sở Chước bọn họ cùng đi tiễn đưa.
Trước khi rời đi, Sở Thanh Giáng từng mật đàm qua cùng đám người Tôn Trác Đan, Chuyên Tôn Văn Địch, nội dung mật đàm đều có liên quan với Bách tộc, hắn nói với bọn họ: "Chư vị, đợi các vị chỉnh đốn xong Bát Thần Cung, có rảnh thì đi Phạm Tiên Vực, chúng ta ở nơi đó chờ đợi các vị đại giá quang lâm."
Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch đều đáp ứng.
Bách tộc ở thời kỳ thượng cổ, chính là một đại gia đình trọn vẹn, giữa bọn họ quan hệ hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể đối kháng ngang hàng cùng Thần tộc cường đại.
Nay tuy rằng các tộc phân tán, lại giữ lại phần hòa thuận cùng thiện ý đó như cũ, giữa tộc và tộc, chỉ cần một người gặp nạn, người còn lại đều sẽ không ngồi xem mặc kệ.
Hiện tại hậu duệ Thần tộc đã ra tay đối với hậu nhân Bách tộc, bọn họ tự nhiên cũng không thể ngồi xem mặc kệ, chỉ sợ trong một đoạn thời gian rất dài, bọn họ đều phải gánh vác lên trách nhiệm bảo hộ Bách tộc.
Không có một hậu nhân Bách tộc nào trốn tránh phần trách nhiệm này, mặc kệ phía trước là vực sâu cũng hoặc là hiểm trở, đều sẽ không lùi bước.
Sở Chước đưa đoàn người bọn họ lên xuyên chiến hạm, nhìn theo bọn họ rời khỏi.
Tiếp theo, bọn họ cũng thương lượng đi Phạm Tiên Vực.
Lúc Sở Chước thu thập đồ đạc ở trong động phủ chuẩn rời đi, một tiểu yêu thú củng mở cửa, nhảy vài cái đến trong lòng nàng, một đôi móng vuốt bám vạt áo của nàng.
Sở Chước có chút buồn cười, nâng mông nhỏ lông xù của hắn, cười nói: "Huynh cũng muốn đi cùng chúng ta cùng sao?"
Tiểu yêu thú gật đầu.
Sở Chước trầm ngâm nói: "Trường Thừa bên kia không sao chứ? Huynh không đi qua xem à?"
Trường Thừa còn chưa trở về từ vực ngoại chi cảnh, Sở Chước thấy hắn trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở tại Bạch Ly Vực, ngẫu nhiên mất tích mười ngày nửa tháng, không biết đi nơi đâu, trong lòng ít nhiều cũng có chút suy đoán.
Tiểu yêu thú nhảy ra khỏi trong lòng nàng, ngay sau đó biến thành hình người xuất hiện ở trước mặt nàng, chần chờ vươn tay nắm cả thắt lưng nàng, nói: "Trường Thừa bên kia không có việc gì, ta có đi hay không đều không sao cả."
Sở Chước nga một tiếng, nhìn hắn, khi nhìn thấy được sắc mặt hắn cứng ngắc túng túng muốn rụt tay lui trở về, nàng cười chủ động ôm hắn.
Phong Chiếu nhất thời vui sướng không thôi, nhìn chằm chằm sắc môi hồng thắm của nàng, đang khi nghĩ tới có nên nhân cơ hội hôn một cái hay không, đột nhiên cửa vang lên một tiếng ho khan.
Phong Chiếu đảo linh thức ra bên ngoài, khi nhìn đến người tới, sắc mặt liền không tốt lắm.
Đại cữu ca cái gì, thật sự là tồn tại chán ghét, lúc nào cũng đến quấy rầy, khó chịu.
(đại cửu ca: anh vợ)
Hết chương 466.
Hết quyển 14..