Cùng Trời Với Thú

Chương 462: 462: Đoạt Xá




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phong Chiếu chuyển ánh mắt từ người trong lòng qua cổ bách phù trôi nổi ở phía trên vực sâu, trong mắt là một loại cảm xúc tối nghĩa khó nói.

Nhưng mà chỉ trong chốc lát, thẳng đến khi nàng thu thập xong cảm xúc, ngẩng đầu, hắn đã khôi phục bộ dạng bình thường, hai mắt bao hàm rực rỡ sáng ngời, giống như bởi vì nàng hành động, mà làm cho hắn hiện tại tâm tình rất tốt.

Sở Chước lôi kéo tay hắn, ngửa đầu nhìn hắn, cười hỏi: "Sao huynh quăng bọn họ đến nơi đây?"

Nơi này không chỉ có ngăn cách với nhân thế, còn có cấm chế hắn bày ra, trừ phi là người tu luyện Thần Hoàng cảnh, nếu không chỉ sợ không thể đột phá nơi đây thoát đi.

Phong Chiếu hừ lạnh một tiếng: "Bọn chúng dám ra tay với nàng, thế này vẫn là nhẹ rồi." Dừng lại, hắn lạnh nhạt nói: "Bọn chúng đều là tội nhân, chỉ tiếc không thể gi3t chết bọn chúng xả giận cho nàng."

Ngày đó nhìn đến bộ dạng của nàng, hắn liền lửa giận ngập trời, người mà ngay cả hắn đều không nỡ tổn thương ngón tay, lại bị người không liên quan đả thương đến nỗi như thế, nếu không phải còn lưu lại một tia lý trí, đã sớm chụp chết hai người bọn chúng.

Sở Chước ngơ ngác: "Tội nhân? Bọn họ không phải là hậu duệ Thần tộc thượng cổ sao?" Chẳng lẽ hậu duệ Thần tộc thượng cổ ở trong mắt hắn là tội nhân?

Sở Chước trực giác không đúng, đã cảm thấy không đúng, như vậy liền trực tiếp hỏi, đối với Phong Chiếu, nàng không muốn dùng quá nhiều tâm tư thâm trầm đi suy đoán hắn.

"Bọn chúng quả thật là hậu duệ Thần tộc, nhưng thân thể của bọn chúng không phải." Phong Chiếu hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt của nàng: "Nàng còn nhớ rõ thần điện băng cung sao?"

Sở Chước biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới cái này, đột nhiên trong lòng sợ hãi, nhớ tới khóa hồn thạch trên trán thánh nữ, chợt thất thanh nói: "Chẳng lẽ bọn họ là đoạt xá?"

Phong Chiếu lộ vẻ tán thưởng đầu óc, nàng luôn luôn xoay chuyển nhanh: "Đúng vậy, hai người đều là đoạt xá, nàng có biết đối tượng bọn chúng đoạt xá là ai sao?"

Sở Chước trực giác có dự cảm không tốt.

"Là hậu đại Bách tộc, thân thể của bọn chúng là người Bách tộc." Phong Chiếu tiếp tục nói.

Sở Chước bỗng nhiên thất thanh.

Giờ khắc này, nàng không biết nên nói cái gì.

Đột nhiên, nàng hiểu rõ vừa rồi khi đối mặt thánh nữ phát hiện không đúng là cái gì, chỉ là khi đó nàng vẫn luôn nghĩ không ra, thẳng đến lúc này, cái gì cũng hiểu rõ ràng.

Cung chủ cùng thánh nữ Bát Thần Cung đều là đoạt xá, bọn họ đoạt xá thân thể của người Bách tộc, lợi dụng tay Bách tộc để giết hại Bách tộc, giảm bớt tội nghiệt của Thần tộc, cho nên bọn họ không sợ hãi chỗ nào cả, tự nhiên cũng sẽ không để nghi ngờ của nàng ở trong lòng.

Nàng vừa rồi thử có lẽ ở trong mắt nàng ta, mười phần buồn cười, cho nên nàng ta coi thường để ý tới.

Bọn họ đoạt xá thân thể Bách tộc làm việc, cho dù khiến cho họ giết hai người bọn họ, thì giết chẳng qua cũng chỉ là người Bách tộc, cho nên bọn họ không sợ, cũng không để ở trong lòng, có thể bình tĩnh chờ đợi.

Sở Chước hơi hơi nhắm mắt lại.

Nàng đi vào một cái nhầm lẫn.

May mắn, hết thảy còn kịp.

Nàng hỏi Phong Chiếu: "Huynh muốn xử lý bọn họ như thế nào?"

Phong Chiếu vô tình nói: "Bọn chúng đối với nàng như thế, trăm chết cũng không đủ tiếc.

Nhưng mà..." Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt lướt qua thứ gì đó mà nàng xem không hiểu: "Nàng muốn giết bọn họ sao?"

"Muốn!" Sở Chước nói khẳng định: "Ta muốn giết nguyên thần trong cơ thể bọn họ, chỉ là nếu giết bọn họ vậy..."

"Có thể cho căn nguyên trở lại trong thân thể bọn họ một lần nữa." Phong Chiếu nói theo.

Sở Chước lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, kinh hỉ nói: "Ý của huynh là...! chủ nhân trước không có chết? Đúng rồi, khóa hồn thạch trên trán thánh nữ, có phải nguyên thần của nguyên chủ ngay tại trong khóa hồn thạch hay không?"

Phong Chiếu khen ngợi nói: "Bách tộc cùng nhân tộc không giống nhau, Bách tộc là chủng tộc được trời chiếu cố, bọn họ sinh ra đúng thời cơ, kiềm chế Thần tộc, không phải đơn giản bị đoạt xá dễ dàng như vậy.

Nếu nguyên thần của chủ nhân chết đi, thi thể cũng sẽ hóa thành bột mịn biến mất ở trong thiên địa, bụi về bụi, đất về đất, không cho phép sinh linh khác lãng phí."

"Cho nên, bọn họ muốn đoạt xá thân thể Bách tộc, không thể cắn nuốt nguyên thần của chủ nhân, chỉ có thể làm cho nguyên thần của thân thể tiếp tục còn sống." Sở Chước nhanh chóng nói tiếp, hai mắt nàng sáng đến kinh người: "Bọn họ không thể gi3t chết nguyên thần của thân thể, chỉ có thể dùng khóa hồn thạch mà nhốt lại."

"Đúng là như thế." Phong Chiếu lại cười nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, nỗi lòng Sở Chước bành trướng, nhịn không được thong thả bước đi ở chung quanh, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn hắn: "Huynh có thể để cho nguyên chủ trở về vị trí cũ sao?"

Phong Chiếu thích ánh mắt chuyên chú sáng ngời của nàng, làm cho trong lòng hắn cũng bành trướng lửa nóng theo: "Đương nhiên có thể." Khi hắn lật tay, trong tay nhiều hơn dưỡng hồn thạch trong dáng vẻ một khối thạch trứng.

Sở Chước vừa nhìn, không khỏi mừng rỡ.

Dưỡng hồn thạch tốt, vốn là vật mà sau khi Thần tộc ngã xuống, chuyên môn dùng để uẩn dưỡng thần hồn.

Nhưng trên dưỡng hồn thạch trước mắt bị khóa hồn trận, thần hồn của Thần tộc bị hấp thu đi vào, vậy vĩnh viễn đừng mong ra được, đều vĩnh viễn đợi ở bên trong đi.

Dưỡng hồn thạch này đã nhốt một thần hồn của Thần tộc thượng cổ, hiện tại lại nhốt hai người nữa thì cũng có thể nhốt được.

Nhưng mà Phong Chiếu cũng không cùng nhau khóa cung chủ cùng thánh nữ Bát Thần Cung tiến vàodưỡng hồn thạch, theo hắn, như thế không khỏi rất tiện nghi cho bọn chúng, nếu bị khóa vào dưỡng hồn thạch, việc mà bọn chúng đã làm liền xóa bỏ —— dù sao cũng không thể so đo cùng một nguyên thần không thân thể đi? So đo cũng không có biện pháp làm cái gì.

Cho nên trước để cho bọn chúng đợi một đoạn thời gian ở trong thân thể đoạt xá.

Sở Chước cũng đồng ý trong lòng, trừ cái đó ra, nàng còn có một ít chuyện muốn biết rõ ràng.

Trên đường trở về, Phong Chiếu đi cùng với nàng.

Phì Di đang huyên thuyên cùng với hai người tu luyện thủ vệ, nhìn thấy Sở Chước và Phong Chiếu đi tới cùng nhau, đầu tiên là mê mang, lập tức thì đã ý thức được mỹ nam tử áo trắng đó chỉ có thể là ai.

Toàn bộ Bạch Ly Sơn, cực ít thú có thể gặp được gương mặt thật của lão đại, Phì Di còn chưa có phúc phận

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.