Cùng Trời Với Thú

Chương 461: 461: Chân Tướng Tử Vong Đời Trước




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phì Di gọi tới một con chim phượng tước năm đuôi, đang chuẩn bị mang Sở Chước nhảy lên trên lưng chim, thì thấy Sở Thanh Giáng cùng Đan Hạc Lương đi tới.

"Sở cô nương.

" Đan Hạc Lương cuống quít kêu một tiếng: "Cô là muốn đi! "

Sở Chước quay đầu nhìn bọn hắn, ánh mắt lướt qua trên người Sở Thanh Giáng cùng Đan Hạc Lương, ánh mắt hơi thu liễm, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta muốn đi cô nhai bên kia nhìn xem.

"

Đan Hạc Lương vừa nghe, lập tức nói: "Có thể mang theo ta hay không, ta cũng muốn đi! xem bọn hắn.

" Nói tới đây, ánh mắt hắn hơi âm u, đối với cung chủ cùng thánh nữ không biết đóng vai nhân vật gì ở trong cái chết của phụ thân, trong lòng hắn là hận, hận qua đi thì có nghi hoặc nhiều hơn.

Vốn hắn cũng không tưởng Sở Chước có thể làm cái gì Bát Thần Cung, nhưng mà trải qua hết thảy trong khoảng thời gian này, làm cho hắn đột nhiên ý thức được, nếu như có Bạch Ly Vực Chủ ủng hộ mà Sở Chước cũng làm không được, thì không ai có thể làm được rồi.

Tuy rằng lúc trước hắn từng nghi hoặc Sở Chước rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng mà sau khi đi đến Bạch Ly Sơn, biết thân phận của Sở Thanh Giáng, cùng với ân oán nào đó giữa hắn cùng với thánh nữ, vì thế Đan Hạc Lương tư duy quẹo một đường cong, hiểu lầm Sở Chước hành động, còn tự cho là hiểu biết.

Đối với cái này, Sở Thanh Giáng cùng Sở Chước đều không có ý tứ giải thích.

Trên thực tế, Sở Chước cũng chưa kịp cẩn thận mà nói chuyện cùng Sở Thanh Giáng về chuyện của Bát Thần Cung, nhưng Sở Chước cũng không gấp, nàng quyết định gặp qua thánh nữ rồi lại nói chuyện tỉ mỉ với Sở Thanh Giáng.

Về ngũ phòng năm đó rời nhà bỏ trốn, về quan hệ giữa ngũ phòng cùng Bách tộc.

Sở Chước cười cười với bọn họ, nói: "Hôm nay không được.

" Nàng tuy rằng mặt mang tươi cười, lại làm cho người ta có một loại hương vị không cho phép cự tuyệt, phá lệ cường ngạnh.

Đan Hạc Lương nghẹn xuống, nhưng mà sau khi hắn nhận thức Sở Chước, thì tư thái của Sở Chước luôn biểu hiện là cường ngạnh, đối với nàng cự tuyệt, cũng không ngoài ý muốn.

Sở Thanh Giáng cũng không vội, hắn liếc mắt nhìn Sở Chước một cái thật sâu, không nói gì thêm.

Cự tuyệt mọi người đi theo, Sở Chước cùng Phì Di cùng nhau nhảy lên trên lưng chim phượng tước năm màu (Ngũ Thải Phượng Tước).

Chim phượng tước năm màu phát ra một tiếng gáy líu lo, mở rộng một đôi lông cánh, bay lên trời, lông đuôi nhiều màu vẽ ra một sắc màu hoa mỹ ở giữa bầu trời xanh thẳm không vết bẩn.

Chim phượng tước năm màu uốn lượn dọc theo Bạch Ly Sơn một lúc, đột nhiên bay đi xuống.

Nó bay qua một mặt hồ lớn, trên hồ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy cá kỳ quái nhảy ra khỏi mặt nước, cánh của cá kỳ quái mỏng như cánh ve; bay qua núi rừng liên miên, trong rừng có thể nhìn thấy hoang thú dã man, bị một đám thú chim truy đuổi; bay qua một mảnh đầm nước tươi tốt!

Hoàn cảnh đa dạngdưới Bạch Ly Sơn từ từ mở rộng ở phía trước.

Bay ước chừng hơn nửa canh giờ, chim phượng tước năm màu rốt cục đi đến bờ bên Cô Nhai.

Cô Nhai ngăn cách vực sâu, một sợi dây thừng màu bạc kéo dài từ trong sương mù dày đặc mà đến, nhìn không tới cuối cùng của nó, trong sương mù dày đặc mơ hồ có thể nhìn đến hình núi gập ghềnh kỳ quái đối diện.

Hai người nhảy xuống khỏi lưng chim phượng tước năm màu, Phì Di nói: "Từ nơi này đi qua, chính là Cô Nhai.

" Hắn cào cào mặt, nói: "Nơi này không thể sử dụng khác công cụ đi qua, chỉ có theo dây bạc mà đi qua đó, nguy hiểm không lớn, nhưng mà mọi người lần đầu tiên đi, vẫn phải cẩn thận một chút.

"

Sở Chước liếc hắn một cái, đột nhiên nói: "Nghe nói A Phì Di huynh là khách quen nơi này?"

Bị vạch trần vết sẹo không lưu tình như vậy, Phì Di thiếu chút nữa thì nổ lân, tức giận nói: "Tên gia hỏa nào nói xấu Di gia ta như thế? Đó là thú khác phạm sai lầm, ta đây không phải có lòng tốt đi theo chúng nó tới nơi này bị phạt sao? Ai kêu lòng dạ của ta rất tốt, không chịu được tụi nó yếu ớt cầu xin chứ?"

Sở Chước hơi cong khóe miệng, một đôi thủy mâu trong trẻo nhìn hắn, giống như đã nhìn thấu hắn.

Phì Di cho dù có thể cái lưỡi xán lạn như hoa sen, nhưng ở dưới ánh mắt sâu xa này, cũng không có biện pháp lại biện giải cho chính mình.

Hắn quả thật thường xuyên phạm sai lầm, bị Kim Ô quăng đến nơi đây tự kiểm điểm, đáng tiếc không kiểm điểm ra được cái gì, ngược lại Cô Nhai cũng sắp trở thành cái ổ thứ hai của hắn, trong Cô Nhai có cái gì ăn ngon thú vị hắn đều biết.

Phì Di ho nhẹ một tiếng, nhấc chân đi lên dây bạc, mang Sở Chước đi qua.

Gió có chút lớn, thổi trúng dây bạc đong đưa không ngớt, hai người trên xích sắt lù lù bất động đi tới trước.

Dây bạc chỉ có một sợi mỏng manh, đi lên dây bạc rồi, không thể sử dụng linh lực, nếu không thân thể sẽ nặng như ngàn cân, dễ dàng rơi vào trong vực sâu phía dưới, sống chết bất luận.

Trong lòng Phì Di cũng sợ Sở Chước gặp chuyện không may, đến lúc đó lão đại sẽ nhốt bọn họ quan đến trong lĩnh vực hắc ám của huynh ấy đánh thành bánh thú, nhưng mà hắn liền phát hiện rất nhanh, Sở Chước vững vàng đi sau lưng hắn, giống như gió ở chung quanh đối với nàng cũng không có ảnh hưởng gì.

Thẳng đến khi hai người bình an vượt qua vực sâu, ánh mắt Phì Di nhìn về phía Sở Chước mang theo chút kính nể.

Không hổ là lão đại coi trọng, quả nhiên có chút bản lãnh.

Sở Chước cười khanh khách nói: "Chuyện nào có đáng gì? Chỉ cần thu liễm hết toàn bộ linh lực, bảo trì tâm cân bằng là có thể.

"

Vấn đề nẳm ở chổ linh lực, người tu luyện hấp thu linh khí thiên địa nhúng thể, thân thể đã thói quen không có lúc nào là không vận hành linh lực, trong lúc nhất thời nửa khắc còn có thể nhịn xuống được, nhưng vài canh giờ thì sao? Đặc biệt ở khi tinh thần tập trung cao độ, lại có gió dưới vực sâu thổi tới quấy nhiễu, sẽ làm người ta nhịn không được liền sử dụng linh lực chống đỡ.

Phì Di hồi tưởng lần đầu tiên khi mình đi ngang qua, thiếu chút nữa thì ngã xuống, bản thể quấn quít lấy dây bạc kêu cha gọi mẹ, nhất thời không muốn để ý tới nàng.

Chổ dây bạc, là một chỗ bằng phẳng, có một con đường nhỏ dọc theo vách núi quanh co đi lên, hai người dọc theo đường nhỏ hướng lên trên, đi đến trước cửa một chỗ nham thạch bảo vệ xung quanh, nơi đó có hai người tu luyện canh giữ.

Nhìn đến Phì Di, thì a một tiếng, "A Phì, mi lại làm chuyện gì bị phạt lên đây sám hối?"

Phì Di giận dữ: "Con mắt nào của mi nhìn thấy Di ca ta bị phạt? Lần này ta là mang người lại đây, đây là Sở Chước cô nương, là phu nhân vực chủ

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.