*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bàn tay lôi kéo Sở Chước đó, nháy mắt kéo nàng cách hỗn độn khí đánh tới phía dưới.
Người ở đây chỉ nhìn thấy Sở Chước bị nhanh chóng kéo vào trong không gian vết nứt, tiếp theo vết nứt không gian khép lại, hỗn độn khí nhảy lên từ dưới nhào vào hư không.
Chu Yếm cùng Trường Thừa nhào qua Sở Chước đồng dạng cũng nhào vào hư không.
Chu Yếm xui xẻo nhất, hắn theo sát Sở Chước, vốn muốn kéo Sở Chước cách xa hỗn độn khí, nào biết đâu Sở Chước sẽ bị người nhanh chóng kéo vào trong vết nứt không gian, mà hắn chỉ có thể nhào đầu vào trong hỗn độn khí đánh tới.
Ngay tại khi hắn sắp sửa bị hỗn độn khí cắn nuốt, thiên thần trượng ôm lấy hắn.
Chu Yếm cũng nhân cơ hội ổn định thân thể rơi xuống.
Trường Thừa trầm xuống mạnh mẽ xoay chuyển thân thể, mang theo Chu Yếm, lấy tốc độ cực nhanh bay đi.
Lúc này hỗn độn khí tựa như quái vật chọn người mà cắn, nó từ phía dưới di tích tuôn lại đây, không người nào biết nó đến từ chỗ nào, chỉ trong chớp mắt, đã xuyên đầy khắp không gian di tích, chung quanh phù không hòn đảo đều bị nó nuốt hết.
Nó truy đuổi tất cả người tu luyện phiến không gian này, người tu luyện ở trước mặt nó, trừ bỏ nhanh chóng thoát đi, không còn cách nào.
Lúc này tất cả người tu luyện đều chật vật lao ra thụ đảo, treo bay ở giữa không trung, nhìn thấy Trường Thừa cùng Chu Yếm lại đây, vẻ mặt lo lắng.
"Trường Thừa đại nhân, làm sao bây giờ?"
Trường Thừa nhìn hỗn độn khí lấy một loại tốc độ bẻ gãy nghiền nát mà cắn nuốt vạn vật, thần sắc lạnh lùng, quát: "Tất cả mọi người tiến vào không gian.
" Nói xong, hắn mở ra không gian kết giới.
Ở đây người tu luyện tận lực thả lỏng thân thể, tùy ý không gian của Trường Thừa kéo bọn họ đi vào.
Ở sau khi mọi người bị kéo vào không gian, hỗn độn khí rốt cục đến, nhanh chóng nuốt hết phù không đảo chung quanh, dần dần nuốt hết toàn bộ di tích.
Trong không gian, Chu Yếm té ngã, chật vật không chịu nổi.
Người tu luyện khác cũng một dạng, rơi thất điên bát đảo, duy nhất tương đương vững vàng rơi xuống đất, chỉ có chủ nhân không gian —— Trường Thừa.
Thần thú từ nhỏ thì đã có cầm giữ không gian, đây là một trong thiên phú thần thú.
Nhưng mà không gian có lớn có nhỏ, theo thực lực chủ nhân tăng trưởng mà biến mạnh, cũng tiến hành hoàn thiện, hình thành một cái không gian đầy đủ ngũ hành tuần hoàn, càng trở nên đầy đủ.
Chỉ có không gian đầy đủ, mới có thể ngăn cách cùng ngoại giới, tự thành một lãnh thổ.
Ở trong không gian, chủ nhân không gian là thần tuyệt đối, vận mệnh tất cả người tiến vào không gian đều chạy không khỏi được chúa tể "Thần", cho nên bình thường người tu luyện nếu không có chuyện gì khác, sẽ không dễ dàng tiến vào không gian những người khác, để tránh bị ý chí chủ nhân không gian ảnh hưởng.
Trường Thừa kiểm kê lại nhân, phát hiện cũng chưa thiếu người nào, tất cả bọn nhóc con đều an toàn tiến vào không gian, cực kì vừa lòng.
Chu Yếm cười khổ nói: "Trường Thừa đại nhân, ngài có phải quên hay không, còn có Sở cô nương.
" Nghĩ đến một màn vừa rồi đó, hắn vẫn là lòng còn sợ hãi, thiếu chút nữa Sở Chước đã bị hỗn độn khí cắn nuốt.
Đáng tiếc, Sở Chước vẫn bị người mang đi.
Trường Thừa coi thường liếc hắn một cái: "Mi cho rằng là ai mang nàng đi?"
Chu Yếm thấy hắn tuyệt không lo lắng, trong lòng khẽ động: "Chẳng lẽ là lão đại?"
Trường Thừa kiêu ngạo mà hừ một tiếng: "Tự nhiên, lão đại có lẽ đã đi đến di tích, hẳn là cảm giác được nguy hiểm mới tới đây, vừa rồi ta từ trong vết nứt không gian đó cảm giác được hơi thở của ngài ấy.
" Dừng lại, hắn lại nói: "Lão đại là Thần Hoàng cảnh, chỉ có Thần Hoàng cảnh mới có thể xé rách không gian, lão đại là xé rách không gian tới đây.
"
Cho nên mới tới đây kịp lúc.
Xem ra thương thế của lão đại đã khôi phục được không tệ lắm.
Ở đây người tu luyện nghe nói như thế, đều trừng to mắt, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn.
Kỳ thực ngày đó khi Sở Chước thăm dò Chu Yếm về chuyện của Bạch Ly Vực Chủ, Chu Yếm cũng không phải ra vẻ thần bí, thật sự là bởi vì ngay bản thân hắn căn bản cũng không rõ chuyện của lão đại, có thể nói cùng nàng thế nào? Chẳng lẽ nói cho nàng, làm thú Bạch Ly Sơn, hắn ngay cả chân diện mục Bạch chủ đều chưa thấy qua, còn bị nhốt trong phòng tối sao?
Quả thực không thể mất mặt hơn.
Trên Bạch Ly Sơn, duy nhất tiếp xúc được nhiều nhất cùng lão đại chỉ có Trường Thừa, ngay cả Kim Ô vẫn luôn trấn thủ ở Bạch Ly Sơn cũng chưa từng gặp qua chân diện mục của lão đại.
Cho nên, bọn tiểu đệ Bạch Ly Sơn rất không quen thuộc lão đại.
Nhưng không ảnh hưởng bọn họ bị lão đại nhốt phòng tối.
Nay có được Trường Thừa khẳng định, biết thực lực lão đại là tu vi Thần Hoàng cảnh, tự nhiên hưng phấn vô cùng.
Chu Yếm nhịn không được cười rộ lên: "Nếu như quả thật là lão đại mang Sở cô nương đi, chúng ta liền không cần lo lắng vì không bảo vệ tốt nàng mà bị lão đại đánh rồi.
"
Nếu như bị nhốt ở trong phòng tối, đó thật sự là sống không bằng chết.
Nào biết đâu Trường Thừa cũng không cao hứng, ngược lại mất hứng nói: "Chỉ sợ đợi lão đại ra tay, chúng ta đều phải bị ngài ấy đánh, dù sao lần này quả thật không bảo vệ tốt nàng.
"
Chu Yếm nhất thời trầm mặc, yên lặng vì thắp nến cho mình.
Sở Chước cảm giác tay lôi kéo nàng thật cẩn thận kéo nàng vào trong một không gian.
Giống như nháy mắt từ luyện ngục nguy hiểm đi đến một chỗ không gian bình tĩnh.
Tiếp theo tay kia nắm cả thắt lưng nàng, dùng một loại động tác cẩn thận mềm dịu nâng thân thể của nàng lên.
Sở Chước cố gắng mở hai mắt, muốn thấy rõ ràng người cứu nàng là ai, chỉ là mắt của nàng bị huyết lệ trào ra bao trùm, tròng mắt minh nhuận như trân châu đen giống như bịt kín một tầng màu máu đục ngầu, phía trước hết thảy đều giống như lộ ra một tầng huyết quang, nhìn cũng không rõ ràng lắm.
Hỗn độn khí tựa như một kẻ xâm nhập bá đạo, ất cả sinh linh chạm đến nó, đều bị nó cắn nuốt, hóa thành một tầng huyết vụ.
Nàng đều ở đau cả người, cái loại đau đớn bén nhọn này làm cho thân thể nàng có chút co rút, giống như máu thịt cả người đều bị đặt quay nướng trên ngọn lửa, máu loãng chen lấn lên trước chảy ra từ tai mắt mũi miệng của nàng, làm bẩn cả khuôn mặt nàng.
Đột nhiên, răng cắn chặt của nàng bị đẩy ra, tiếp theo trong miệng bị nhét một viên linh đan, không biết linh đan đó là cấp bậc gì, nó vừa vào miệng liền tan, hóa thành một cỗ chất lỏng mát lạnh, tiến vào trong thân thể, giảm bớt đau đớn tứ chi bách hải, máu nước mắt vẫn luôn trào ra trong mắt cũng ngừng lại, vết máu theo màng mắt dần dần biến mất.
Tầm mắt bắt đầu trở nên rõ ràng.
Cũng làm cho nàng thấy rõ ràng bộ dạng của người đang ôm nàng.
Hé ra ngũ quan mà bất luận lời khen nào cũng khó lấy để hình dung, cực kỳ tuấn mỹ, lông mày nghiêng dài xuống tóc mai, là một đôi con ngươi thâm thúy như bầu trời đêm, sống mũi cao ngất, sắc môi anh đào, một từ
.