*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Chước nâng nó, hôn một cái ở trên đầu nó, sau đó nhét vào trong lòng.
Tiểu yêu thú lại bị chôn vào ngực theo bản năng giẫm móng vuốt xuống, đợi ý thức được giẫm đến nơi nào, vội vàng thu hồi móng vuốt lại, vẻ mặt vô tội ngẩng đầu nhìn nàng.
Chỉ là khi phát hiện tiểu cô nương căn bản không thèm để ý, nó lại buồn bực rồi.
A Chiếu buồn bực oa ở trong lòng nàng, nhìn về phía ngoài bọt nước, vẻ mặt đằng đằng sát khí, con động vật biển nào dám không biết sống chết lại đây, đại gia nó tuyệt đối không khách khí móng vuốt sáng lên.
Hắc Bối Vương Chương dẫn đường phía trước cảm giác được cỗ sát khí đó, xúc tua nhất thời căng thẳng, tốc độ nhanh hơn.
Ở Hắc Bối Vương Chương dẫn đường, thời gian không tới nửa ngày, bọn họ liền đến nơi con bá vương thú biển sâu ngủ say.
Đi đến trước một chỗ hẹp cốc đáy biển, Hắc Bối Vương Chương nói cái gì cũng không muốn đi qua tiếp.
Nơi này không có ánh sáng nào, bốn phía một mảnh tối đen, núi đá lõa lồ nham thạch, ngay cả một cọng hải tảo đều nhìn không thấy, vừa nhìn cũng biết không là thiện gì.
Thuỷ vực nơi này rất bình tĩnh, thậm chí không cảm giác nước biển lưu động, chỉ có trầm mặc u tĩnh mãi mãi không thay đổi, bao phủ ở bên trong một mảnh thiên địa.
Nơi này là nơi con bá vương thú biển sâu sống, là địa bàn của nó, sử phạm uy áp cường đại trong vòng ngàn dặm không có một con động vật biển cao cấp nào dám tiếp cận, có thể tiếp cận đều là một ít động vật biển cấp thấp chưa mở trí cùng động vật biển sinh linh tinh tồn tại.
Chính là bởi áp lực nước biển quá nặng, động vật biển cấp thấp căn bản không thể lại đây đã bị ép tới không thể động đậy, lâu dài, vùng này liền biến thành cách biệt động vật biển, không có một con động vật biển nào nguyện ý tới nơi này hoạt động.
【Thật sự không thể đi vào, sẽ chọc giận nó!】Thanh âm Hắc Bối Vương Chương có chút lo lắng, lo lắng đám gia hỏa này bắt nó đi qua.
Hỏa Lân và A Chiếu thò đầu nhìn vào trong hẹp cốc, đáng tiếc trừ bỏ một mảnh hắc ám, cái gì cũng không cảm giác.
Đến đây rồi, tuy rằng cách dị thủy, bọn họ vẫn có thể cảm giác được một loại áp lực vô hình, loại áp lực này không chỉ có là nước biển tạo thành, đồng thời cũng là uy áp tràn đầy trên người con bá vương thú biển sâu tạo thành.
Hắc Bối Vương Chương thấy mấy người thế nhưng tưởng muốn đi vào, nhịn không được hoạt động xúc tua, muốn thừa dịp bọn họ không chú ý lặng lẽ trốn.
Nó mới sẽ không dại dột đi vào cùng đám gia hỏa này, nếu chọc phiền gia hỏa bên trong đại, tốt nhất con động vật biển đó coi đám gia hỏa làm đồ ăn ăn luôn, cũng coi như báo thù vì xúc tua của mình.
Hắc Bối Vương Chương nghĩ đến là đẹp, đáng tiếc xúc tua của nó vừa hoạt động, đột nhiên liền cảm giác được một cái xúc tua bị cái gì đó cắn chặt.
Nó quay đầu nhìn lại, phát hiện là con Uyên Đồ Huyền Quy, thấy nó ngậm xúc tua của mình không buông, lại có một loại cảm giác sợ hãi đang muốn bị nó ăn vào miệng, hận không thể rút xúc tua về.
Lại cho tũi nó ăn đi, xúc tua của nó cũng sạch trơn.
Sở Chước quan sát hẹp cốc một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu tìm con Hắc Bối Vương Chương dẫn đường, đã thấy bộ dạng nó muốn chuồn êm, đúng lúc một cái xúc tua bị Huyền Uyên ngậm, ngăn cản nó chạy trốn.
Phát hiện nó thế nhưng không cần bọn họ cho phép mà trộm đi, Hỏa Lân rất mất hứng, nhảy đến trên đầu nó giẫm giẫm, nói: "Dám chạy thì đều ăn hết xúc tua của mày luôn!"
Hắc Bối Vương Chương khóc không ra nước mắt, nó không phải đã mang bọn họ lại đây sao? Cái đám hung tàn hóa này còn muốn sao nữa?
Sở Chước di động bọt nước lại, trôi nổi ở trong biển, ngang tầm cùng tầm mắt nó, hỏi:【Động vật biển trong hẹp cốc là chủng loài gì? Tu vi nó có bao nhiêu?】
Bá vương thú biển sâu là cách gọi của người tu luyện đối với động vật biển mạnh nhất trong phiến băng dương này, trên thực tế nó là giống loài gì cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là thực lực của nó đã không thua kém Tinh Linh cảnh, cái khác hoàn toàn không biết gì cả.
Bởi vì nó luôn luôn ngủ đông tại biển sâu, người tu luyện đại lục Ứng Long không quá quản nó, lẫn nhau an ổn vô sự vượt qua nhiều năm như vậy.
【Ta không biết, ta cũng chưa thấy qua nó.
】Hắc Bối Vương Chương thành thật nói:【Không có bao nhiêu động vật biển gặp qua nó.
】
"Làm sao mi có thể chưa thấy qua nó?" Hỏa Lân kỳ quái hỏi, lại dùng chân giẫm đầu nó vài cái: "Không cho phép hù chúng ta.
"
Hắc Bối Vương Chương sắp không còn cách nào khác đối với con Hỏa Lân Xà này rồi, thề nói:【Thật sự, tao không lừa tụi bây! Từ sau khi tao sinh ra linh trí, đã nghe nói nó ngủ say ở trong này, nếu có ai dám quấy rầy giấc ngủ của nó, sẽ bị nó xé nát.
Tính khí gia hỏa này cũng không tốt, nghe nói động vật biển nào gặp qua nó, đều bị nó giết chết.
】
"Thật sự? Chẳng lẽ vốn không có động vật biển khác gặp qua nó?"
【Tao không nghe ai nói gặp qua nó.
】
"Vậy động vật biển triều là sao lại thế này? Tụi bây cứ như vậy nghe lời nó nói?"
【Thực lực của nó rất mạnh, có thể dùng sóng âm truyền lệnh, khiến tụi tao trừ khử người tu luyện trên mặt biển.
】
Như thế lại hỏi vài câu, có thể hỏi đều hỏi qua, Sở Chước bọn họ vẫn không biết con bá vương thú biển sâu tránh ở trong hẹp cốc ngủ say là cái tồn tại gì.
Hắc Bối Vương Chương sau khi đều nói xong biết được, vẻ mặt chờ đợi nhìn bọn họ, hy vọng bọn họ thả nó đi.
Hỏa Lân từ trên đầu nó trượt xuống, nói với nó: "Mi đợi ở trong này, không cho phép đi, nếu dám chuồn êm, coi mi là đồ ăn mà ăn.
Huyền Uyên, trông chừng nó.
"
Bé rùa ứng một tiếng, ngậm lấy một cọng xúc tua, coi miệng xúc tua làm gậy mài răng, chậm rì rì mài răng nanh đang sinh trưởng.
Hắc Bối Vương Chương nhất thời lại muốn khóc rồi.
Nó cảm thấy mình hiện tại còn muốn thảm hơn đám huynh đệ trên mặt biển, lại hối hận không nên chạy tới.
Sở Chước bọn họ lại thương lượng một lát, cuối cùng quyết định Sở Chước, Hỏa Lân và A Chiếu cùng nhau đi vào.
Hắc Bối Vương Chương thấy đám gia hỏa này thật sự dự tính đi vào, lại âm thầm mà cao hứng lên, hy vọng con đại gia hỏa đều tiêu diệt bọn họ.
Bích Tầm Châu rốt cục từ tàu ngầm bước ra —— kỳ thực hắn không muốn đi ra, nhưng nhóm người này không đi vào, đành phải đi ra ngoài, nói với Sở Chước: "Các người đi có thể đi sao? Tu vi con bá vương thú biển sâu không thua kém Tinh Linh cảnh, các người! "
Tầm mắt hắn lướt qua mấy người, khi rơi xuống trên người A Chiếu thì dừng lại.
Có A Chiếu ở, thật ra không cần lo lắng, chỉ là chỉ sợ vạn nhất.
Hỏa Lân cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì, có lão đại ở đây.
"
A Chiếu nằm úp sấp ở trong lòng Sở Chước, kiêu ngạo mà nâng đầu lên, nói:【Yên tâm, có bổn đại gia ở đây, chẳng qua là
.