*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xuyên chiến hạm thản nhiên đi tới ở trong thông đạo không gian hắc ám, Bích Tầm Châu ngồi xếp bằng ngồi ở trong phòng khống chế, hai mắt khép hờ.
Đột nhiên, thanh âm răng rắc vang lên.
Bích Tầm Châu mở mắt, chỉ thấy một con rùa nhỏ từ bên ngoài bò vào.
Bé rùa bò đến trên đệm cói bên người hắn, sau đó nằm úp sấp một chỗ, từ trong túi càn khôn lay ra một viên linh quả, hai móng bưng linh quả, yên lặng gặm nhấm.
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn nó một cái, sờ sờ linh văn ở trên mai rùa của nó, mới nhắm mắt lại, tiếp tục đánh tọa.
Không khí thập phần an tĩnh, hai yêu một lớn một nhỏ làm chuyện của mình.
Đột nhiên, Bích Tầm Châu nghe được bé rùa nói:【Tầm Châu ca, huynh muốn đi tìm người yêu của huynh sao? 】
Bích Tầm Châu: "......"
Bích Tầm Châu mặt không chút thay đổi mở mắt, cúi đầu liền chống lại một đôi mắt đậu đen.
"Nói bậy bạ gì đó?" Bích Tầm Châu lạnh nhạt nói.
Huyền Uyên vừa nhai linh quả, vừa nói:【Không phải nói bậy, chủ nhân và A Kỳ đều đang đoán có phải như vậy hay không.
A Kỳ nói, lúc ấy giọng điệu Tầm Châu ca không đúng khi nói tới đại lục Câu Mang biến thành đại lục yên lặng, bộ dạng đó tựa như người yêu đã chết.
Nếu là như vậy, Tầm Châu ca thật sự thật đáng thương nga, nhưng mà không quan hệ, huynh còn có chúng ta.】
Bích Tầm Châu: "......"
Trán Bích Tầm Châu hơi nhảy gân xanh, nếu lúc này vị luyện đan sư nào đó xuất hiện ở trong này, hắn nhất định không khách khí dùng băng tơ chiêu đãi một phen.
Còn Sở Chước, Bích Tầm Châu vẫn hiểu biết nàng, tin tưởng với tính tình của nàng, nhất định là luyện đan sư lắm mồm đó lẩm bẩm lầm bầm trước, khiến cho nàng hứng thú mới có thể bát quái theo.
Gặp Huyền Uyên như cũ nhìn mình chằm chằm, Bích Tầm Châu niệm phần nó vẫn là chỉ thằng nhóc, chưa từng có phần trách cứ, chỉ nói: "Đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn, không thể nào."
【Thật sự?】
"Tất nhiên là thật sự, bọn họ nói bậy."
【Huynh thực không có người yêu?】
"...!Thực không có, không cần miên man suy nghĩ theo bọn họ."
【Gạt người, Tầm Châu ca huynh giọng điệu chần chờ.】Bé rùa nói.
Bích Tầm Châu kinh dị nhìn nó, không nghĩ tới thằng nhóc rùa luôn luôn trì độn thế nhưng sẽ sắc bén như vậy, không giống như là phản ứng nó sẽ có.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe bé rùa nói:【Lão đại nói, nếu giọng điệu Tầm Châu ca không đúng, nhất định là không nói thật lòng.】
Bích Tầm Châu: "...!Đừng nghe lão đại nói bậy, bản thân nó không tự mình hiểu lấy, thích đơn phương, tưởng mỗi con yêu thú đều giống nó như vậy sao?"
【Loại nào?】Huyền Uyên vẻ mặt u mê.
Bích Tầm Châu gõ gõ mai rùa của nó: "Mi còn nhỏ, không cần phải xen vào nhiều như vậy.
Còn có, vừa rồi lời của ta nói, đừng nói cho lão đại." Rốt cuộc không muốn bị con yêu thú ngây thơ đến rất không phân rõ phải trái đó lại đánh gãy chân.
Huyền Uyên ngơ ngác nga một tiếng:【Vậy Tầm Châu ca rốt cuộc huynh có người yêu hay không?】
"Thực không có."
【Vậy đại lục Câu Mang...!】
"Ta trước kia từng sinh sống qua ở trong một thành thị trên đại lục Câu Mang thế tục giới, nơi đó người rất không tệ, mẫu thân ta từng chịu qua bọn họ giúp, sau khi ta biến hóa, liền đi nơi đó báo ân cho mẫu thân ta..."
【Mẫu thân của Tầm Châu ca cũng là Ngọc Bích Băng nhện sao?】Huyền Uyên hỏi.
"Không phải, nàng là bán yêu, cha ta mới là Ngọc Bích Băng nhện, đáng tiếc mệnh không lâu."
【Nga, đệ hiểu được, bởi vì nàng là bán yêu, có phải bị khi dễ hay không? Cho nên mới được người trợ giúp?】
"Không kém bao nhiêu." Bích Tầm Châu vỗ vỗ mai rùa của nó, ngăn cản nó hỏi giống như bảo bảo hiếu kỳ: "Được rồi, những chyện này đều là chuyện quá khứ, không cần nhắc lại." ChieuNinh:{|}[email protected]#$ &^* D^d^l^q^d
Huyền Uyên suy nghĩ lại, một bên là lão đại và chủ nhân, một bên là Tầm Châu ca làm món ngon, nó vẫn lựa chọn Tầm Châu ca làm món ngon đi.
Vì thế Huyền Uyên ở cùng Bích Tầm Châu một lát, gặm xong một khay linh quả, mới rời khỏi, đi hội báo thành quả cùng lão đại.
Bích Tầm Châu nhìn bé rùa rời khỏi, tự nhiên biết người sau lưng sai sử là ai, hơi hơi mỉm cười, rồi bật cười phá lên, rất nhanh liền dứt bỏ chuyện này, nhìn về phía chén nhỏ liên hoa bảo giám.
Đột nhiên, ánh mắt Bích Tầm Châu hơi ngưng lại, nhìn về phía màn hình thủy tinh cực đại dựng đứng ở phía trước mặt, mặt trên bày biện ra tình huống chung quanh thông đạo không gian.
Phía trước trong thông đạo không gian, như là đột nhiên xuất hiện một con thuyền xuyên tuấn hạm.
Bé rùa bò lại phòng tu luyện, chỉ thấy chủ nhân đang luyện kiếm, lão đại nhàm chán ngồi ở đằng kia chơi mấy quả cầu lông nhung.
Quả cầu lông nhung có lớn có nhỏ, lớn hơn so với đầu người trưởng thành một chút, nhỏ tựa như bé rùa nhỏ, chúng nó đều là lông tơ trắng xinh đẹp sạch sẽ làm thành, tiểu yêu thú màu đen nhảy đến trên một viên cầu lông nhung, dùng cái đuôi đá bay mấy quả cầu da lông ngắn bên cạnh.
Một quả cầu da lông ngắn lăn đến trước mặt bé rùa.
Bé rùa dùng đầu đội quả cầu lông nhung đi tới, nói:【Lão đại, đệ đã hỏi qua Tầm Châu ca...!】
Bé rùa thuật lại một lần lúc trước nó cùng Bích Tầm Châu đối thoại cho nó nghe, cuối cùng nói:【Tầm Châu ca nói hắn không có người yêu, để chúng ta đừng miên man suy nghĩ.】
A Chiếu liếc mắt nhìn bé rùa đang mở to mắt đậu đen ngơ ngác nhìn qua đây một cái, bật cười một tiếng:【Hắn nói cái gì mi sẽ tin cái đó, mi thật sự là một thằng nhóc ngoan.】
Bé rùa như cũ là mắt đậu đen nhìn nó, có cái gì không đúng sao?
A Chiếu cũng không trông cậy vào Huyền Uyên có thể hỏi ra cái gì, chẳng qua coi là thói quen lão đại đi quan tâm tiểu đệ, lập tức vẫy vẫy móng vuốt:【Lần sau có rảnh hỏi lại đi.】
Bé rùa nga một tiếng, thấy lão nhảy đại từ quả cầu lông nhung này đến quả cầu kia, không khỏi cũng hứng thú lên, hai móng đào một quả cầu lông nhung, cũng chơi theo.
Sở Chước thu kiếm, quay đầu liền nhìn thấy hai con yêu thú chơi cầu lông tơ cùng nhau, trong mắt không khỏi lướt qua ý cười.
Nhìn đến chúng nó, càng phát ra cảm giác như là đang dưỡng hai nhi tử.
Sau khi thấy Sở Chước kết thúc luyện tập hôm nay, A Chiếu nhảy vài cái liền đến trên vai nàng, dùng lông mặt cọ nàng.
Bé rùa thấy thế, cũng không cam chịu yếu thế, ngự nước bay đến bả vai bên kia Sở Chước, cũng dùng đầu rùa của mình cọ nàng.
Trong chốc lát sau, Sở Chước ôm hai "Nhi tử" đi đến phòng khống chế.
Vừa đến phòng khống chế, Bích Tầm Châu nhìn thấy nàng liền nói: "Ta đang muốn tìm cô, cô qua đây xem."
Sở Chước tưởng phát sinh chuyện gì, vội vàng đi qua, đợi đi đến trước mặt thủy tinh có thể nhìn đến tình huống bên ngoài, tự nhiên cũng nhìn thấy xuyên chiến hạm đứng yên ở trong thông đạo không gian phía trước.
Ở trong thông đạo không gian gặp được xuyên chiến hạm cũng không kỳ quái, tuy nói xuyên chiến hạm hiếm có, nhưng trong trời đất này, vẫn có rất nhiều người dùng nổi, ngẫu nhiên có thể gặp được coi như là loại duyên phận.
Đương nhiên, đối với người tu
.