Cùng Trời Với Thú

Chương 147: Chương 147: A Chiếu: Vợ là để yêu thương.




Editor: ChieuNinh

Sau khi ăn xong một nồi lẩu nóng hầm hập lại mỹ vị, Sở Chước dành thời gian nhìn sang, phát hiện Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn đang hết sức chuyên chú luyện đan.

"Xem ra lần này cấp bậc linh đan tương đối cao, cần thời gian có vẻ lâu." Bích Tầm Châu nói.

Sở Chước ừ một tiếng, nghỉ ngơi đủ rồi, không có chuyện gì, vì thế liền ngồi ở chỗ kia xem Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện đan.

Luyện đan sư luyện đan, là một loại nghệ thuật tính toán, tính toán cùng linh thảo linh dược, tính toán đan hỏa, tính toán quy tắc. Quan sát thuật luyện đan tinh xảo luyện đan sư, liền giống như có thể lĩnh ngộ một hồi vận luật huyền ảo giàu có đến tiết tấu biểu diễn, thậm chí từng có người tu luyện vì thế mà đột phá.

Thuật luyện đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ tự nhiên là rất không kém, chỉ cần dụng tâm xem, rất nhanh sẽ làm cho người ta mê mẩn.

Khi đan hương bay ra, Sở Chước liền biết lò đan thành.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vỗ nắp lò luyện đan, khi linh đan ở trong lò luyện đan bay ra, vội vàng bấm thủ bí quyết thu đan, thu năm hạt linh đan rất tròn no đủ, ánh sáng màu oánh nhuận vào trong bình ngọc, sau đó tiếp tục luyện lò linh đan tiếp theo.

"Cấp bảy cực phẩm linh đan luyện chế thành công." Bích Tầm Châu nheo mắt lại, tiếp tục xem.

Cấp bảy cực phẩm linh đan luyện chế xong, bắt đầu luyện chế cấp tám.

Trong lòng Sở Chước có chút phát treo, tuy rằng nàng tin tưởng bản lĩnh Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhưng mà rốt cuộc là ký ức đời trước, hiện tại Mặc Sĩ Thiên Kỳ chíỉ là một luyện đan sư trung giai, xa chưa đạt tới cảnh giới đời trước, hơn nữa tu vi vừa tấn bậc, linh đan cấp tám hắn còn đang trong tìm hiểu.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ giống như linh thảo đầu nhập bên trong lò luyện đan.

Chủ nhân bí cảnh rất keo kiệt, một phần đan phương cổ xứng một phần linh thảo, nếu luyện đan sư không thể một lần luyện chế ra linh đan yêu cầu, như vậy thử luyện thất bại.

May mắn Mặc Sĩ Thiên Kỳ xác xuất thành công cao, tập trung luyện đan không thể không chuyên tâm, nếu luyện đan sư khác tố chất tâm lý không tốt, chỉ sợ không cẩn thận một cái, một lô đan liền phế đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, một mùi đan hương bay ra.

Đám người Sở Chước chấn động tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm lò luyện đan.

Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang bấm thủ quyết, từng đạo đan quyết bị hắn đánh ra, động tác cực nhanh, thậm chí thấy không rõ tay hắn thế nào, theo đan hương càng ngày càng đậm, cũng biểu thị linh đan trong lò luyện đan muốn thành hình.

Rốt cục, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đánh một chưởng về phía nắp lò luyện đan, đồng thời đánh ra thủ quyết thu đan, ba hạt linh đan từ trong lò luyện đan bay ra, rơi xuống trong tay hắn.

Đám người Sở Chước đứng lên.

Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã người là đầy mồ hôi, nhưng mà cúi đầu nhìn đến linh đan trên tay, vẫn cực kì cao hứng, quay đầu hướng Sở Chước nói: "Sở tỷ, một viên cực phẩm, hai viên thượng phẩm, thành công."

Thử luyện yêu cầu là muốn có cực phẩm linh đan, không nói rõ phải xuất ra toàn bộ cực phẩm linh đan, cho nên coi như là thông qua.

Mỗi một phần linh thảo có khả năng luyện ra số lượng linh đan cũng bất đồng, linh đan cấp thấp mỗi phần có thể cho ra mười viên linh đan, trung giai mỗi phần số lượng có điều giảm bớt, từ mười viên giảm dần tới một viên không giống nhau, linh đan cao cấp yêu cầu khắc nghiệt hơn, mỗi một phần linh thảo chỉ có thể ra một viên.

Bí cảnh cấp đan phương cổ có vẻ chênh lệch, dưới sự cố gắng của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cũng chỉ có thể cho ra ba viên linh đan, đã là cực hạn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu linh đan đã luyện tốt vào trong bình ngọc, khi quăng vào túi càn khôn, thì thấy trong luyện phòng đan xuất hiện một cái thông đạo.

Một vòng thử luyện này vẫn bình an thông qua.

Bích Tầm Châu cùng Huyền Uyên một lần nữa tiến vào trong túi linh thú, A Chiếu nhảy đến trên vai Sở Chước, tiếp theo hai người cùng nhau chạy tới hướng thông đạo.

"Có mệt hay không?" Sở Chước quay đầu hỏi hắn.

Từ tấn bậc đến lĩnh hội đan phương, luyện đan, đã tốn thời gian mấy ngày, hắn chưa từng nghỉ ngơi qua, cường độ tu luyện cùng luyện đan cao như vậy, cho dù thân thể không mệt, nhưng tinh thần cũng sẽ uể oải.

Trên mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút mỏi mệt, nhưng tinh thần vô cùng tốt, hai mắt sáng lên, nói: "Không sao, đợi đến vòng thử luyện tiếp theo lại nghỉ ngơi."

Sở Chước thấy hắn tinh thần coi như không tệ, thì không nói nữa.

"Còn có, lúc trước khi ta luyện đan, ta giống như ngửi được một hương vị rất thơm." Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên nói, trong giọng nói mang theo oán niệm: "Các người nhất định lại thừa dịp khi ta luyện đan, ngay trước mặt ta ăn uống ngon lành! Các người đây là cho rằng ta luyện đan không chú ý tới các người, đúng không?"

Sở Chước bình tĩnh nói: "Chúng ta trước đó ăn là lẩu thịt hoang thú."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ âm thầm nuốt nước miếng, khi mỗi lần luyện đan, hắn cũng chỉ có thể ăn ích cốc đan lấp bụng, nói nữa đều là nước mắt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Ăn ngon không?"

Sở Chước: "Ăn ngon."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... ..."

"Trong túi càn khôn của ta còn có thịt hoang thú, lần sau có rảnh chúng ta lại cùng nhau ăn."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức chấn hưng tinh thần: "Được a ~~ "

Đang nói, đầu thông đạo đã có thể nhìn thấy ánh sáng, trong lòng hai người biết đã đến vòng thử luyện tiếp theo, tinh thần chấn động, đồng thời cảnh giác lên, sợ lại giống như vòng thử luyện thứ bảy, mới ra cửa thông đạo, thì đối mặt hoang thú tập kích.

Hai người đồng thời đi ra cửa thông đạo.

Cửa thông đạo sau lưng bọn họ biến mất, một trận gió mát thổi tới, Sở Chước phát hiện lúc này bọn họ đang đứng ở trong một ngọn núi rừng bình thường, chung quanh đừng nói xuất hiện một hoang thú hung tàn nào, ngay cả thú vật cũng nhìn không thấy. Diendan~ChieuNinh

Đồng thời, hai người đều cảm giác được khác thường trong không khí.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ khiếp sợ nói: "Nơi này giống như ngay cả linh khí cũng không có..."

Hoàn cảnh không gian này thật sự là quá bình thường, nhiều nhất chỉ có thể được gọi là sơn linh thủy tú, nghiễm nhiên chính là một thế tục giới không có bất luận linh lực gì.

Nhưng mà, Sở Chước cũng không bởi vì nó tầm thường mà thả lỏng cảnh giác, ngược lại căng thẳng thần kinh, quan sát hoàn cảnh chung quanh, ý đồ tìm ra nó có phải là ảo cảnh hay không.

Ảo cảnh cao cấp, đủ để đạt tới hiệu quả lấy giả đánh tráo, thậm chí sẽ làm người ta sinh ra ảo cảnh mới là thật thực, hoàn cảnh chân thật ngược lại là ảo giác giả dối. Dựa theo nghe được ở thời kỳ thượng cổ, từng có huyễn thú cao cấp, chế tạo ra một cái thành hư ảo, làm cho người tu luyện ở trong thành hư ảo, thẳng đến khi tử vong, cũng chưa từng phát hiện bọn họ kỳ thực là sinh hoạt ở bên trong hư ảo.

Đáng thương lại thật đáng buồn.

Nhưng cũng đủ để thuyết minh chỗ đáng sợ của ảo cảnh.

Hai người nhìn một lát, sau khi không cảm giác được nguy hiểm gì, liền bắt đầu xem xét ở chung quanh.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa đi vừa xem, thuận tiện nói lảm nhảm: "Cũng không biết lần thử luyện này, còn có thể lại gặp được Đan Phong bọn họ hay không. Tiểu thiếu gia Đan Phong này tính khí không tốt lắm, nhân phẩm cũng không tệ lắm, thiên phú cũng cao, đối với con đường luyện đan, còn tuổi nhỏ mà có giải thích bậc này, tương lai thành tựu cũng không thấp..."

Lải nhải trong chốc lát, Mặc Sĩ Thiên Kỳ quay đầu hỏi: "Sở tỷ, cô có nghe ta nói không?"

Sở Chước quay đầu, đột nhiên thản nhiên cười với hắn: "Nghe rồi, không phải đang nói tiểu thiếu gia Kiền Thiên tông đó sao?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến nàng tươi cười, đột nhiên liền nhịn không được có chút ngượng ngùng, cho dù hắn bình thường luôn tôn trọng Sở Chước, nhưng không chịu nổi vị này giá trị mỹ mạo rất cao, làm một nam nhân bình thường, dù sao cũng không cẩm thận là đã bị sát đến.

May mắn thú thủ hộ A Chiếu bảo vệ rất nghiêm cẩn, nếu Mặc Sĩ Thiên Kỳ có cái ý niệm gì trong đầu, một móng vuốt cào đi qua.

Cho nên Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhiều nhất ngẫu nhiên đỏ mặt một chút, trong đầu cũng không dám có ý niệm khác.

Nhưng mà hôm nay, giống như có chút không giống, hắn nhìn nữ tu bên cạnh cúi đầu nhíu mày mỉm cười, cảm thấy nàng quả thực đẹp phá thương khung, làm cho hắn liếc mắt nhìn một cái đều cảm thấy thích đến đòi mạng, trong thích lại có chút ngượng ngùng, nghĩ muốn tới gần lại không dám.

Sở Chước như cũ nhìn hắn cười đến phá lệ ôn nhu, giống như Khúc Thủy Biên lệ nhân, nhu tình như nước, uyển chuyển hàm xúc động lòng người.

A Chiếu nhìn nhìn ngó ngó Sở Chước cười giống như bạch liên hoa, lại nhìn xem trạch nam luyện đan sư vẻ mặt ngượng ngùng, đột nhiên cực độ khó chịu, trực tiếp hiện ra móng vuốt, một móng vuốt mặt cào đi qua hướng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, sau đó thu hồi móng vuốt bén nhọn, dùng meo meo quyền đánh về phía Sở Chước.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ kêu ngao một tiếng.

Sở Chước cũng bị nó chụp đến lui về phía sau, che trên mặt bị đánh ra đến dấu móng vuốt hoa mai, trừng mắt nhìn nhìn về phía yêu thú nhảy đến trên cây cách đó không xa, trên cao nhìn xuống bọn họ.

Hai người đều bị nó làm bối rối.

Huyền Uyên từ trong túi linh thú bò ra, thấy một màn như vậy, hỏi:【Lão đại, vì sao huynh phải đánh chủ nhân? Chủ nhân không phải nàng dâu của huynh sao?】Sau đó vội vàng bò đến bả vai Sở Chước, dùng cái đầu lành lạnh của mình cọ cọ trên dấu vết mặt nàng, có vẻ đau lòng.

A Chiếu nói:【Đánh cho bọn họ tỉnh.】

Huyền Uyên vẻ mặt không hiểu:【Đánh tỉnh? Hiện tại chủ nhân rất thanh tỉnh mà.】

Hiện tại Sở Chước quả thật rất thanh tỉnh, tuy rằng nàng không biết biểu tình trên mặt của mình đã không bị nàng khống chế, đang phát triển theo phương hướng bạch liên hoa nhược thụ, nhưng trong lòng lại biết mình đang làm cái gì.

Vì thế nàng triệu Toái Tinh kiếm ra, phủ dị thủy lên, một kiếm chém qua một toà núi nhỏ cách đó không xa.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị A Chiếu cào đến đau đớn không thôi, đang bụm mặt đáng thương mà kêu đau, đột nhiên thấy Sở Chước giống như nổi điên mà công kích chung quanh, vội vàng tránh khỏi bé rùa ngự nước tới đây, vừa chạy vừa la lớn: "Sở tỷ, cô bình tĩnh một chút, đừng xúc động."

Sở Chước không để ý tới hắn, trên mặt trưng tươi cười dịu dàng mềm mại, động tác trên tay lại cực kì thô bạo, nơi vốn còn được gọi là thanh sơn tú thủy, lập tức lại biến thành một đống hỗn độn.

Sở Chước một kiếm chém một ngọn núi thành hai nửa, quay đầu cười với Mặc Sĩ Thiên Kỳ đến phá lệ ôn nhu: "Huynh yên tâm, ta rất bình tĩnh, biết chính mình đang làm cái gì." Sau đó hét lớn một tiếng: "Đi mau!"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị nàng cười đến thẳng run, lập tức nghe lời ôm bé rùa chạy trốn rất xa.

Tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ là một kẻ nghe lời, Sở Chước kêu hắn chạy thì hắn vội vàng chạy, điểm ấy những yêu thú so ra kém hơn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa chạy ra xa mấy trăm trượng, chợt nghe được phía sau tiếng nổ mạnh ầm ầm, quay đầu nhìn lại, ánh mắt thiếu chút nữa trừng ra ngoài.

Lúc này ở trong tầm nhìn của hắn, chỉ cảm thấy mặt đất bị một kiếm chém ra đó, nữ nhân đó nghiễm nhiên tựa như một sát nữ bò ra từ địa ngục. Mặt đất vỡ ra một cái khe hở cực đại, từ trong lòng đất đập ra đến một cỗ cuồng phong mãnh liệt, người đứng ở chỗ đầu gió lại thản nhiên bất động, Toái Tinh kiếm trong tay buông lơi, chỉ xuống mặt đất.

Cái khe kia càng ngày càng lớn, tách ra hai bên, biến thành một cái đại liệt cốc xuyên qua toàn bộ thế giới. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cuống quít ngự kiếm bay lên, trơ mắt nhìn cuồng phong từ lòng dưới đất thổi ra lan tràn toàn bộ thế giới, nơi cuồng phong đi qua, thế giới là một mảnh hoang vu, những hoa cỏ cây cối héo rũ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, hóa thành tro tàn, phân tán ở trong gió.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị một màn này chấn động mê mang.

Trong một đêm, Sở Chước đã biến một thế giới sơn linh thủy tú thành một mảnh hoang vu.

Sở Chước rốt cục thu kiếm hạ xuống trên đất, phát hiện cuồng phong mang hơi thở hủy diệt đến từ liệt cốc, làm cho nàng không thoải mái nhăn mi lại.

A Chiếu cũng từ một gốc cây bên cạnh nhảy đến trên vai Sở Chước, dùng của lông mặt của mình cọ cọ gương mặt của nàng.

Sở Chước dừng lại, đưa tay sờ sờ mặt nó, nói với nó một tiếng: "Cảm ơn".

A Chiếu nâng cằm lên, lắc lắc cái đuôi, không cần cảm tạ, nàng dâu của nó làm sao có thể để cho cái thứ tà ác xấu xa này mê hoặc chứ?

Quả thực không thể nhẫn!

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bé rùa chạy tới, có chút ngượng ngùng hỏi: "Sở tỷ, vừa rồi là... Sao lại thế này?"

Lúc này Sở Chước đã thu hồi vẻ ôn nhu không bình thường trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thừ lúc chúng ta đi đến cái không gian này, chúng ta cũng chỉ nói chuyện, nếu không phải A Chiếu phát hiện..."

Nhìn luyện đan sư trước mặt có chút ngốc vù vù như cũ, mặt Sở Chước không chút thay đổi ngó đi chỗ khác. 

Kỳ thực trong lòng nàng cũng có chút ngượng ngùng, vừa rồi không cẩn thận một cái, thiếu chút nữa thì dụ dỗ Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Khụ, đây là thủ đoạn đời trước nàng dùng để đối phó những người tu luyện lòng mang tâm tư đối với nàng, vốn tưởng rằng đời này không cần như thế, nào biết đâu thế nhưng không cẩn thận thiếu chút nữa dùng ở trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn là rất lờ mờ: "Sở tỷ, ý của cô là, sau khi đi đến cái không gian này, chúng ta liền nói? Là cái gì vậy?"

Sở Chước hờ hững nói: "Huynh không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn nhỏ."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nga một tiếng, nhịn không được sờ sờ mặt vừa rồi bị A Chiếu cào, tuy rằng không có xướt da chảy máu, cũng thật là đau nha. Nghĩ tới, thì u oán liếc mắt nhìn con tiểu yêu thú một cái, phát hiện khi nó cào người quả thực không lưu tình.

Càng quá mức là, vì sao nó cào hắn lại dùng sức như vậy, khi cào Sở Chước lại chỉ có quyền meo meo (không có móng vuốt)? Đây là đối đãi khác nhau, thật sự là rất quá đáng.

A Chiếu liếc nhìn hắn một cái, nàng dâu và nam nhân có thể so sánh sao?

Nàng dâu của mình là dùng để yêu thương, nam nhân khác chính là dùng để cào.

Sở Chước thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn giống như không phản ứng kịp, cảm thấy hắn mơ màng như vậy cũng rất tốt, tránh cho hắn phản ứng kịp, hai người đều phải xấu hổ. Một nam một nữ, tuổi tương đương, cũng chớ trách thứ đó sẽ dụ dỗ bọn họ như vậy, chính là đại khái không nghĩ tới, không bị yêu thú để vào mắt mới là đáng sợ nhất.

Sở Chước đã thu thập xong cảm xúc rất nhanh, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Đi, chúng ta rời khỏi nơi này."

"Rời khỏi?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn kỳ quái.

Hắn cảm thấy dung lượng não của mình có chút không đủ dùng, từ trước đó đến bây giờ, hắn vẫn không biết rõ ràng phát sinh chuyện gì, chỉ là thấy Sở Chước đột nhiên phát cuồng, bạo lực phá hư hoàn cảnh chung quanh thành nát bươm, sau đó gió từ lòng đất thổi ra cũng hủy toàn bộ thế giới thành một nơi hoang nguyên, kế tiếp thì sao?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua hoang sơn dã lĩnh chung quanh, cùng thanh sơn tú thủy lúc vừa mới đến đó hoàn toàn không liên quan.

Sở Chước mang theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt mê mang như cũ ngự kiếm phi xuống hướng đại liệt cốc bị nàng bổ ra.

Dưới liệt cốc nhìn không tới cuối cùng, càng bay đi xuống, gió chung quanh càng mãnh liệt, trong gió ẩn chứa linh lực nhè nhẹ, chứng minh thế giới này cũng không phải là thế giới thế tục không có bất luận linh lực gì, đồng thời cũng đánh vỡ một thứ khác thường gì đó, làm cho hết thảy dần dần rõ ràng đến.

Gió thổi qua, Mặc Sĩ Thiên Kỳ sợ run cả người.

Nhìn đến Sở Chước phía trước, lại đánh run run một cái, sợ nha.

Mẹ ơi, hắn giống như rốt cục hiểu rõ lúc trước mình thiếu chút nữa làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì. Nếu không phải A Chiếu nảy sinh ác độc cào hắn, nói không chừng hắn liền cảm thấy Sở Chước thật mê người, hắn nhịn không được mà yêu nàng, sau đó quyết tâm sinh sống cùng với nàng ở trong thế giới thế tục bình thường kia, kết hôn sinh con, trải qua cuộc sống chỉ ao ước thành Uyên Ương không thành tiên. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được che mặt, thì ra đây là ý tứ theo như lời Sở Chước, thiếu chút nữa nói ra.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại cảm giác được một trận lạnh ý, phi kiếm dưới chân thiếu chút nữa mang theo hắn đụng tới vách tường cứng rắn. Ở khi hắn sắp đụng thì một sợi dây thừng Thất Tinh Hỏa Tinh, bò lên thắt lưng hắn, túm hắn trở về, đồng thời cũng tránh đi một bóng dáng nửa trong suốt leo lên ở trên tường.

Bóng dáng đó có được tứ chi nhân loại, trên mặt lại không có ngũ quan, chợt vừa thấy, còn tưởng rằng gặp được quỷ hồn không mặt, rất dọa người.

Sở Chước lấy nước làm kiếm, một Trạm Nhiên Thủy Kiếm bén ngót đâm tới hướng bóng dáng đó.

Bóng dáng phát ra thanh âm bén nhọn, bóng dáng dần dần mờ đi, cuối cùng không để lại một chút dấu vết.

Lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn sợ hãi: "Sở tỷ, đó là cái gì?"

Sở Chước rất bình tĩnh: "Đây là thứ lúc trước thiếu chút nữa tính kế chúng ta, một loại huyễn yêu có thể mê hoặc lòng người."

"Huyễn yêu?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn là lờ mờ.

Sở Chước ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Bí cảnh này là bí cảnh thượng cổ, giữ lại rất nhiều tinh quái thời kì thượng cổ, nhất định cẩn thận một chút."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội gật đầu, thần sắc cảnh giác không ít, cũng không lại là một bộ dạng ngốc bạch ngọt tỉnh tỉnh mê mê, đồng thời triệu ra Luyện Vân Long Đằng, nếu phát hiện chung quanh có thứ gì rình mò bọn họ, trực tiếp giết chết.

Luyện Vân Long Đằng biến thành dây mây, quấn ở trên cổ tay hắn, chỉ cần có phát hiện, lập tức nhanh chóng biến dài ra, thản nhiên xuyên thấu bóng dáng trong suốt ở chung quanh. Loại huyễn yêu này có thể xâm nhập đến thức hải của người tu luyện ở trong bất tri bất giác, chế tạo ảo giác, mê hoặc người tu luyện làm ra việc vi phạm bản tính, nhưng lại không hề có cảm giác.

Thật sự là rất nguy hiểm.

Hai người vừa cảnh giác vừa bay xuống.

Không biết bay bao lâu, ánh sáng chung quanh cũng trở nên mịt mờ, rốt cục đi đến lòng đất.

Trong lòng đất huyễn yêu càng nhiều, leo lên ở trên vách núi đá, chi chi chít chít, người xem mà da đầu run lên.

Mặt Sở Chước không chút thay đổi, chỉ cần nhìn thấy, trực tiếp xuất ra thủy kiếm, kiếm nước xoát xoát xoát bay loạn, chọc chết không ít huyễn yêu, giống như máy thu hoạch đáng sợ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ mang theo Luyện Vân Long Đằng đi theo phía sau, cảm thán như than thở, đồng thời cũng cảm giác được Sở Chước giống như có điểm tức giận, bằng không sẽ không không lưu tình chút nào như thế.

Hiển nhiên đám huyễn yêu này chọc nàng xù lông.

Sở Chước quả thật là có chút tức giận, đám huyễn yêu này ở trong bất tri bất giác, đánh thức lại ký ức không tốt nào đó đời trước của nàng. Tỷ như nàng luôn gặp được một ít tra nam sắc lang, muốn đến để tra nàng, bị người tu luyện cao bậc hơn nàng áp chế, bị đối phương bắt buộc. Trong lúc vô tình, nàng liền học được dùng ưu thế bên ngoài để bảo hộ chính mình, đồng thời cũng biết được mình giống như bạch liên hoa đáng hổ thẹn bị người đồng giới sỉ nhục.

Tuy rằng bạch liên hoa cũng rất tốt, ít nhất có thể bình an sống sót, nhưng nàng vẫn khó chịu.

Hai người một đường đi qua ở dưới lòng đất, bọn họ cũng không biết muốn đi nơi đâu, chỉ là nhìn thấy có huyễn yêu thì giết. Trong lúc vô tình, đám huyễn yêu dọa vỡ mật, cũng không dám sáp tới nữa, càng không dám tới mê hoặc bọn họ, chung quanh cũng thanh tịnh rất nhiều.

Đột nhiên, lỗ tai Mặc Sĩ Thiên Kỳ khẽ động, nói: "Sở tỷ, phía trước giống như có động tĩnh."

Tai mắt của Sở Chước so với hắn càng linh mẫn, sớm đã nghe được, nhưng mà cũng không có hành động, chỉ là ừ một tiếng.

Nàng hoài nghi lại là huyễn yêu thiết kế, không thể không cẩn thận.

Hai người đi tới phương hướng có động tĩnh, rất nhanh thì xuyên qua một con đường núi, trước mặt lại rộng mở trong sáng, đi đến một nơi sơn minh thủy tú.

Nhưng mà, khi thấy rõ ràng một màn trước mặt, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều nhịn không được trợn trừng mắt.

Hết chương 147.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.