Cùng Trời Với Thú

Chương 111: Mùa rét nhất, băng tinh xuất thế




Editor: ChieuNinh

Mặc kệ Mặc Sĩ Thiên Kỳ kháng nghị luyện đan sư nhu nhược thế nào, nhiệm vụ cưỡng chế thành Hắc Xuyên tuyên bố, làm người thí luyện chỉ có thể hoàn thành, nếu như không có hoàn thành, còn có thể có trừng phạt.

Nếu như không muón nhận loại nhiệm vụ cưỡng chế này, cũng có thể, chỉ cần về sau không được ở thành Hắc Xuyên, hơn nữa không được rời khỏi thông qua thông đạo an toàn giữa đại lục Hắc Xuyên và đại lục Nghiễm Nguyên, người thành Hắc Xuyên cũng sẽ không can thiệp quyết định của ngươi.

Nhưng hoàn cảnh đại lục Hắc Xuyên như vậy, trừ bỏ thành Hắc Xuyên, thật đúng là không có một nơi an toàn. Cho dù có bí cảnh, nhưng dù sao cũng không thể vẫn luôn ở trong bí cảnh, càng không cần phải nói thông đạo an toàn rời đại lục khỏi Hắc Xuyên đã bị thành Hắc Xuyên theo dõi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đặc biệt hỏi thăm qua, biết được nếu đến lúc đó không có săn bắn đủ một vạn con yêu thú ma hóa, số lượng thừa lại cần dùng linh thạch bổ túc —— đương nhiên, nếu không cẩn thận tử vong ở khi làm nhiệm vụ, sẽ không cần bổ túc.

Câu bổ sung cuối cùng kia, người tu luyện ở đây nghe được mà cả mặt hắc tuyến, mệnh cũng không còn thì bổ sung cái gì mà bổ sung?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được phải dùng linh thạch bổ sung, lại càng phẫn nộ rồi, làm một luyện đan sư nghèo rách, hắn cực thiếu chính là linh thạch.

"Chúng ta cũng không phải người thí luyện, chỉ là không cẩn thận xông tới, dựa vào cái gì phải bổ túc linh thạch? Thành Hắc Xuyên này rõ ràng chính là đang áp bức người thí luyện."

"Đúng là như vậy." Nghe được hắn oán giận Khích Thành Huân gật đầu phụ họa: "Ai bảo chúng ta ở đại lục Hắc Xuyên, dựa vào thành Hắc Xuyên che chở chứ?"

Quy củ là do cường giả đến định, khi ngươi không đủ mạnh, chỉ có thể tuân thủ quy củ cường giả định ra.

Ở đại lục Hắc Xuyên, thực lực thành Hắc Xuyên cường hãn nhất, tất cả quy củ đều là thành Hắc Xuyên định ra, đã lựa chọn dựa vào thành Hắc Xuyên, tự nhiên phải nghe theo thành Hắc Xuyên an bài.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đương nhiên hiểu rõ cái đạo lý này, chỉ là trong lòng không cân bằng.

Sau khi đến nhận nhiệm vụ và Hồng Dương đan thành Hắc Xuyên phát, tất cả người thí luyện trong thành Hắc Xuyên đều rời đi.

Khi xuyên qua rừng rậm ngoài thành Hắc Xuyên, mọi người rõ ràng cảm giác được hơi thở người tu luyện cao cấp, không hẹn mà cùng ngẩng đầu, chỉ thấy được từng đạo linh quang xẹt qua giữa bầu trời, đi tới nơi cực lạnh của đại lục Hắc Xuyên.

Sở Chước nắm chặt Toái Tinh kiếm trong tay.

Nàng nghe nói người tu luyện đại lục Nghiễm Nguyên đã đến, hẳn là chính là nhóm người này, hơi thở đều ở trên Nhân Hoàng cảnh, thế nhưng có hai mươi người tới. Từ đó cũng đó có thể thấy được, đại lục Nghiễm Nguyên coi trọng đối với viêm băng cực hàn. Bởi vì viêm băng cực hàn này ở là nơi ma khí dưới đất phun trào sớm hơn thời hạn, làm cho nhóm người tu luyện Nhân Hoàng cảnh này đã đến sớm.

Thẳng đến khi đám người tu luyện Nhân Hoàng cảnh đi xa, không cảm giác uy áp trên người bọn họ, một đám người thí luyện mới thở nhẹ một hơi.

Tuy rằng người tu luyện Nhân Hoàng cảnh cũng không phải là người tu luyện cao cấp nhất đại lục Nghiễm Nguyên, nhưng lập tức đến đây mấy chục người, khí thế ngưng tụ cùng một chỗ quá mức đáng sợ, làm cho người tu luyện cấp thấp vẫn luôn buộc chặt trong lòng.

Lựa chọn đến đại lục Hắc Xuyên tham gia thử luyện, đều lấy tu vi là Nhân Vương cảnh trở xuống, người tu luyện phía trên Nhân Hoàng cảnh, đã thuộc người tu luyện cao cấp Linh thế giới, tự nhiên sẽ không tham gia loại thử luyện này, cũng không tất yếu.

"Thực đáng sợ..." Một thành viên đội Thiên Thôn nhỏ giọng nói: "Bọn họ có phải muốn đi tra xét cái địa phương kia hay không?"

"Hẳn là vậy đi, nhưng mà hiện tại đã qua mười năm rồi sao?"

"Còn chưa tới đâu, ta nhớ rõ còn thêm đoạn thời gian nữa."

"Chẳng lẽ lần này tới sớm? Các ngươi biết nguyên nhân gì không?"

"Hẳn là bởi vì ma khí đi, gần đây ma khí toàn bộ đại lục đột nhiên tăng nhiều, dẫn tới rất nhiều yêu thú ma hóa, đại lục Nghiễm Nguyên tự nhiên cũng muốn coi trọng."

"......"

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi ở trong xe trượt tuyết đội Thiên Thôn, vừa vặn nghe được lời mọi người nói, trong lòng hai người biết rõ ràng, trên mặt đều thản nhiên. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Khích Thành Huân không ngăn cản nhóm đội viên thảo luận, quay đầu nhìn về phía Sở Chước, hỏi: "Sở cô nương, Bích tiền bối có nói bao giờ trở về không?"

Hiện tại chung quanh đại lục Hắc Xuyên đều là yêu thú ma hóa, người tu luyện bên ngoài một mình, cực kì nguy hiểm, Khích Thành Huân không khỏi có vài phần quan tâm.

Sở Chước lắc đầu, than thở nói: "Tầm Châu ca chưa nói, nhưng mà ta cảm thấy hắn thực sự sắp trở về đến, trừ phi..."

Cái trừ phi kia tuy rằng không có nói ra, nhưng làm sao Khích Thành Huân không rõ, an ủi nói: "Yên tâm, thực lực của Bích tiền bối không tầm thường, cho dù gặp được yêu thú ma hóa, cũng sẽ không có chuyện gì."

Sở Chước miễn cưỡng nở nụ cười, cảm tạ hắn an ủi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ phụng phịu, duy trì bộ dạng luyện đan sư cao lãnh của mình, kỳ thực trong lòng cũng đang ngứa ngáy.

Thật lo lắng đám người tu luyện đại lục Nghiễm Nguyên kia sẽ gặp phải Bích Tầm Châu ở nơi cực hàn đó, bọn họ chính là có hai mươi mấy cường giả Nhân Hoàng cảnh, Bích Tầm Châu chỉ có một mình, lực lượng quá mức cách xa, trăm ngàn đừng đối diện mới tốt.

Sau khi rời khỏi rừng rậm ngoài thành Hắc Xuyên, nhóm người thí luyện ngồi xe trượt tuyết tủa ra bốn phương tám hướng, lộ tuyến là dựa theo thành Hắc Xuyên ban bố nhiệm vụ, để tránh tất cả người thí luyện như ong vỡ tổ tuôn tới một phương hướng.

Thời gian mới được nửa ngày, thì bọn họ gặp được một quần thề yêu thú ma hóa nhỏ.

Mọi người xuống xe nghênh chiến, lập tức đã chém giết quần thể yêu thú ma hóa nhỏ này.

Toàn bộ hành trình Mặc Sĩ Thiên Kỳ khẩn trương nằm úp sấp ở trên xe quan sát, số lượng yêu thú ma hóa ít hơn, làm một luyện đan sư gà còi, hắn không tranh lại người tu luyện khác, đành phải làm tổ ở trên xe.

Đối với loại hành vi này của hắn, không có người nào nói cái gì, người đời vốn có vẻ khoan dung đối với luyện đan sư, đều biết hắn là luyện đan sư, hơn nữa có thể luyện chế ra cực phẩm linh đan, bất tri bất giác thì thêm vài phần khoan dung đối với hắn, thậm chí không tự giác đến bảo vệ hắn.

Buổi tối khi tìm địa phương nghỉ ngơi, Khích Thành Huân thương lượng với Sở Chước: "Nhiệm vụ của Mặc Sĩ huynh đệ, không bằng do chúng ta cùng nhau làm đi."

Nếu không phải thành Hắc Xuyên cưỡng chế nhiệm vụ, không có người nào sẽ để cho một luyện đan sư đi săn bắn yêu thú ma hóa, cho nên đám người Khích Thành Huân đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó số lượng yêu thú ma hóa Mặc Sĩ Thiên Kỳ cần, bọn họ cũng đi theo gom góp một ít, coi như làm thù lao bọn họ thường xuyên mua cực phẩm linh đan từ chỗ Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Sở Chước mỉm cười nói: "Không cần, nhiệm vụ của hắn do ta đến phụ trách là được. Hơn nữa, còn có đội Chiến Huyết mà."

Không chỉ có có đội Chiến Huyết, còn có đội Tham Lang, dù thế nào cũng có thể mang số lượng nhiệm vụ của Mặc Sĩ Thiên Kỳ trở về, Sở Chước căn bản sẽ không để ở trong lòng.

Khích Thành Huân thấy nàng kiên trì, cũng không miễn cưỡng: "Mặc kệ như thế nào, nếu gặp được nguy hiểm, Sở cô nương và Mặc Sĩ huynh đệ vẫn nên tự bảo vệ mình là được."

"Đây là tự nhiên."

Nửa đêm, đúng lúc gió tuyết gào thét, thì lại có yêu thú ma hóa đột kích.

Một đám người vội vàng ứng chiến, may mắn bọn họ cũng đề phòng yêu thú tập kích ban đêm, cho nên phản ứng rất nhanh, nhóm người tu luyện đã lập tức giải quyết yêu thú đột kích. Chẳng qua trải qua một trận chiến này, cũng làm cho nhóm người tu luyện không thể nghỉ ngơi an ổn, ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ được bảo hộ ở hậu phương cũng chỉ có thể ôm bé rùa giương mắt ngủ được mơ mơ màng màng.

Sở Chước mang theo Toái Tinh kiếm, cùng tuần tra chung quanh với mọi người, chỉ cần phát hiện yêu thú đánh tới từ trong gió tuyết, thì trực tiếp chém giết.

Thật vất vả tới hừng đông, mọi người lại tiếp tục xuất phát.

Ngày kế tiếp, mặc kệ là ban ngày hay là ban đêm, chỉ cần là ở trên đường, gần như đều sẽ gặp được yêu thú ma hóa.

Một đám người ngày đêm không ngừng mà chiến đấu, không có một khắc thả lỏng, dần dần hơi thở trên người cũng phát sinh biến hóa, như là mùi sát khí máu tươi nổi lên, quấn quanh ở trên người bọn họ.

Nhưng mà loại chiến đấu ngày đêm không gián đoạn này, vẫn làm cho bọn họ cảm giác được một trận mỏi mệt, không quá nửa tháng, lại chỉ có thể vội vã trở về thành nghỉ tạm.

Khi trở lại trong thành, có thể nhìn thấy cảnh tượng người tu luyện vội vã trên đường phố.

Nhóm người tu luyện mặc y phục phòng ma do đại lục Hắc Xuyên đặc chế, sát khí toát ra ngoài, lộ vẻ sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hiện tại hơi thở của Sở Chước cũng không khác lắm.

Lễ rửa tội không ngừng giết chóc, làm cho nàng giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, sắc sảo, hơi không cẩn thận có thể đả thương người trong vô hình.

Thẳng cho đến nghỉ ngơi vài ngày sau, sát khí trên người mới chậm rãi thu liễm, biến thành nữ tu bình thường ôn nhu điềm tĩnh kia.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ kiểm kê thu hoạch nửa tháng nay của bọn họ, nói: "Nửa tháng nay, tổng cộng cô giết sáu ngàn ba trăm năm mươi con yêu thú ma hóa, là số lượng nhiều nhất trong đội Thiên Thôn, cũng sắp đủ số lượng nhiệm vụ." Sau đó kiểm kê đến yêu thú ma hóa chính mình giết, giọng nói thấp vài phần: "Ta giết một trăm hai mươi con..." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

A Chiếu bật cười một tiếng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút ngượng ngùng, tuy rằng hắn cũng đi theo đó, nhưng thật đúng là một cản trở.

Sở Chước không để ở trong lòng, vừa bảo dưỡng Toái Tinh kiếm, vừa nói: "Ngày mai lại ra ngoài một chuyến đi."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ gật đầu, sau đó còn nói tới Bích Tầm Châu hiện tại không biết tình huống ra sao, hỏi: "Sở tỷ, cô có tin tức của Tầm Châu ca không?"

Sở Chước lắc đầu, sắc mặt hơi trầm xuống.

Huyền Uyên đang ghé vào trong bồn ngọc thạch ngâm linh thủy Ngũ Hành Hoạt nói:【Tầm Châu ca nhất định sẽ không có việc gì đát. Lão đại, có phải hay không?】

A Chiếu ngồi ở đó, ấn móng vuốt của mình, tùy ý nói:【Ai biết.】

【Lão đại... 】Bé rùa kháng nghị, chỉ thích nghe lời dễ nghe.

A Chiếu liếc mắt nhìn nó một cái, nhảy đến trong lòng Sở Chước, nằm úp sấp lười biếng.

Chạng vạng, Dịch Chấn cũng mang theo hơi thở một thân huyết tinh giết chóc lại đây.

Dịch Chấn giao một cái túi càn khôn cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nói: "Bên trong này là năm ngàn con yêu thú ma hóa, huynh thu trước."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ chớp chớp ánh mắt, ngạc nhiên nói: "Huynh cho ta cái này làm cái gì? Chẳng lẽ huynh dự tính giúp ta hoàn thành nhiệm vụ?"

Dịch Chấn gật đầu, liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, nói: "Coi như là làm thù lao huynh luyện đan cho ta."

Nghe xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không khách khí nhận lấy.

Số lượng cùng chất lượng Hồng Dương đan và Huyền Âm đan hắn luyện giúp Dịch Chấn, đã vượt qua giá trị hai tấm đan phương, gần đây "Dịch Thiên Các" kiếm được đầy bồn chậu, đều là dựa vào Hồng Dương đan hắn luyện. May mắn Dịch Chấn coi như thông minh, không có để lộ tin tức của hắn ra đi ngoài.

Lập tức Dịch Chấn vội vã rời khỏi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy thế, kinh ngạc nói: "Hắn thật đúng chính là vội tới đưa yêu thú cho ta?"

Nói thật ra, ấn tượng của Mặc Sĩ Thiên Kỳ đối với Dịch Chấn cũng không tốt, lúc ấy nếu thực lực của bọn họ yếu đuối đúng như biểu hiện ra ngoài như vậy, chỉ sợ kết cục của bọn họ sẽ rất thảm. Đừng nhìn Sở Chước ép buộc Dịch Chấn được thảm như vậy, hiện tại vẫn khống chế được Dịch Chấn, nhưng không có nghĩa là Dịch Chấn thật sự đáng thương vô tội, hắn giết người cũng không ít.

Kẻ yếu bị giết, chỉ có thể coi như mình xui xẻo, ai bảo ngươi yếu đến không có biện pháp bảo hộ chính mình đây.

Dịch Chấn chính là suy nghĩ như vậy, hắn cũng không thèm để ý giết chết đối với những người yếu hơn hắn, chẳng sợ những người chết trong tay hắn vô cùng vô tội, bọn họ cũng không muốn chết. Hiện tại đến phiên Dịch Chấn tự đưa bản thân tới trong tay người mạnh hơn hắn, cho dù Sở Chước giết hắn, cũng là hắn chết chưa hết tội, ai kêu hắn yếu hơn làm chi.

Nhưng đạo lý đó đặt tới trên người của mình, Dịch Chấn lại hoàn toàn không biết là vì bản thân yếu kém, chính là oán hận lúc ấy Sở Chước thế nhưng muốn giết hắn, rất đáng giận.

Con người thường là như thế, có một số việc bản thân mình có thể làm, khi những người khác thủ đoạn giống vậy đối với mình, thì hận được muốn chết.

Cho nên đối với hành động hiện tại của Dịch Chấn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật sự không cảm động nổi.

Sở Chước thì lại hiểu rõ, nói: "Xem ra hắn vô cùng coi trọng huynh, tương lai sẽ có chuyện cầu huynh không ít."

Nghe được Sở Chước phân tích, Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền bình tĩnh lại.

Có chuyện cần cầu là tốt rồi, về phần lúc đó hắn đáp ứng hay không, thì phải xem Dịch Chấn có thể lấy ra thứ gì làm cho hắn động tâm hay không.

Nghỉ ngơi ba ngày, Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại cùng thành viên đội Thiên Thôn đi ra ngoài săn bắn yêu thú.

Thời gian ròng rã hai tháng, Sở Chước bọn họ rốt cục hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế thành Hắc Xuyên yêu cầu.

Nhưng mà, cho dù như thế, yêu thú ma hóa không ít như cũ, trên đường bọn họ trở về, vẫn giết một đám yêu thú ma hóa ngoài định mức, đều làm nhiệm vụ cùng giao lên.

Nhiệm vụ săn bắn yêu thú ma hóa lần này, tình huống người thí luyện thương vong càng nghiêm trọng.

Vì thế, Hồng Dương đan thành Hắc Xuyên lại bị cướp điên, may mắn lần này người tu luyện đại lục Nghiễm Nguyên tới đây, mang đến một đám Hồng Dương đan. Thành Hắc Xuyên cũng không keo kiệt ở phương diện này, mỗi một người thí nghiệm tham gia nhiệm vụ, đều phát mười viên Hồng Dương đan cho bọn hắn. Trong đó có hai viên thượng phẩm, ba viên trung cấp, năm viên hạ cấp. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Thành Hắc Xuyên cũng coi như là rất mạnh tay, nhưng ở sau khi hưởng qua Hồng Dương đan cực phẩm, rất ít người sẽ thích Hồng Dương đan phẩm chất khác, dù sao tạp chất nhiều lắm, hiệu quả chữa thương cũng không tốt.

Cho nên cho dù có Hồng Dương đan thành Hắc Xuyên phát ra, cực phẩm Hồng Dương đan ở chợ vẫn được hoan nghênh vô cùng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhân cơ hội bán ra một đám cực phẩm Hồng Dương đan, thu vào một khoản linh thạch, nháy mắt từ một tên nghèo nát biến thành đại gia, vội vàng đi mấy cửa hàng linh thảo ở thành Hắc Xuyên, đều mua vào linh thảo hắn nhìn trúng, hận không thể đều nhồi hết linh thảo vào túi càn khôn mới tốt.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế thành Hắc Xuyên, Sở Chước cũng không quá để tâm đối với việc săn bắn yêu thú ma hóa.

Yêu thú ma hóa tuy rằng có thể đổi linh thạch, nhưng có thể đổi được quá ít linh thạch, Sở Chước đã chướng mắt, nên cũng không còn đi ra làm nhiệm vụ với thành viên đội Thiên Thôn, mà là tiếp tục chú ý tình huống vùng cực hàn.

Sở Chước nhân cơ hội kêu Dịch Chấn lên, thăm dò một phen.

"Hiện tại ở bên kia còn không có tin tức, những người tu luyện Nhân Hoàng cảnh đó đã đi vào, nếu phải đi ra, còn cần thời gian một tháng." Cho nên, nếu muốn biết tin tức, còn phải đợi một tháng nữa, những người tu luyện Nhân Hoàng cảnh đó bước ra mới được.

Sở Chước cân nhắc nói: "Qua vài ngày, chính là mùa đại lục Hắc Xuyên tiến vào cực rét lạnh, đến lúc đó sẽ có băng tinh xuất thế, đúng là như thế sao?"

"Đúng vậy, đại lục Hắc Xuyên vào quý cực hàn hàng năm, băng tinh cũng cực sinh động, rất dễ dàng có thể tìm được băng tinh. Nhưng mà thành Hắc Xuyên chỉ cho thời gian tìm kiếm là nửa tháng, tiếp theo thông đạo giữa đại lục Hắc Xuyên và đại lục Nghiễm Nguyên sẽ mở ra." Dịch Chấn dứt lời, vẻ mặt nhìn về phía Sở Chước như có chút suy nghĩ, cân nhắc xem có phải bọn họ phải rời khỏi đại lục Hắc Xuyên hay không.

Sở Chước liếc hắn một cái, cũng không giấu diếm: "Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta muốn đi đại lục Nghiễm Nguyên."

Dịch Chấn có được hồi đáp chuẩn xác, trong lòng đã có tính toán, cười nói: "Đó thật sự là không sai, ta đến đại lục Hắc Xuyên cũng đã nhiều năm, cũng cần phải trở về. Không biết đến lúc đó Sở cô nương và Mặc Sĩ công tử đã có nơi đi chưa? Nếu như không ghét bỏ, hoàn cảnh và độ dày linh khí Tây Đình phủ bên kia cũng không tệ, vô cùng thích hợp tu luyện..."

Sở Chước không có cho đáp án chuẩn xác, chỉ nói: "Đến lúc đó rồi nói sau."

Dịch Chấn thấy thế, đành phải nói: "Vậy được, nếu Sở cô nương và Mặc Sĩ công tử có cái gì cần, cứ việc phân phó."

Sở Chước không để lời nói của Dịch Chấn ở trong lòng, mà là cân nhắc việc băng tinh xuất thế.

Thứ đồ như băng tinh, thích hợp nhất cho người tu luyện và yêu thú thuộc tính băng, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, không ai ghét bỏ nó ít. Hiếm khi đại lục này băng tinh nhiều như vậy, Sở Chước cũng sẽ không buông tay, muốn thu thập nhiều một chút giúp Bích Tầm Châu.

Hơn nữa, bọn họ còn có Mặc Sĩ Thiên Kỳ vận khí cực tốt ở đây, tìm băng tinh cũng không thành vấn đề.

Đợi khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe nói muốn đi tìm băng tinh, lập tức phụ họa: "Tốt tốt, băng tinh thứ này vô cùng đáng giá, cho dù không bán cũng có thể cho Tầm Châu ca dùng để tu luyện, không bằng chúng ta nhân cơ hội tìm nhiều chút."

Thấy hắn tích cực như vậy, trong lòng Sở Chước rất vừa lòng.

Đợi đến mùa cực rét lạnh trong năm của đại lục Hắc Xuyên đã đến, nhóm người thí luyện đều võ trang toàn bộ, cũng ra khỏi thành, chạy đến nơi sông băng băng nguyên đại lục Hắc Xuyên, đi đào băng tinh.

Hết chương 111.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.