Cùng Tấn Trường An

Chương 3




dịch: kaffesua

beta: Ching Ling

Tấn An bắt đầu tham gia huấn luyện cùng các thiếu niên khác trong quân doanh. So với quân nhân đã trưởng thành thì nhiệm vụ của bọn họ dễ dàng hơn rất nhiều, mỗi ngày đều phải hoàn thành các buổi tập luyện đơn giản nâng cao thể lực, sau đó giúp đỡ các binh sĩ khác làm vài ba chuyện vặt vãnh, thế là xong.

Hôm nay, sau khi Tấn An hoàn thành xong bài huấn luyện được quy định trong quân đội Trường An, nó chui vào một góc xó ngồi đờ người nhìn về phía doanh trướng của Lê Sương. Những suy nghĩ không đầu không đuôi lại liên tục xuất hiện trong đầu, hôm nay nó có chuyện quan trọng phải làm — buổi tối khi nó biến thân thành người lớn thì phải đi trộm một bộ quần áo.

Ngay lúc rảnh rỗi nhàm chán này thì phía sau chợt vọng lên tiếng hít thở từ từ tiến đến gần nó, ánh mắt Tấn An sắc lẹm, đúng lúc người phía sau vươn tay ra định chạm vào người nó, ước chừng là muốn đưa tay đè cổ nó từ phía sau lưng, khuỷu tay Tấn An liền cong lại, thụt một cái ra sau, trúng ngay giữa ngực người nọ, người nọ rên “ui đau” một tiếng, sau đó nặng nề té oạch xuống đất.

Tấn An vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Người này chẳng phải ai xa lạ, chính là Lê Đình.

Bản tính Lê Đình từ trước đến nay đều không chịu ngồi yên, ngày hôm qua ngồi lắng nghe Lê Sương thảo luận cùng các chiếu tướng đã thấy buồn bực và nhàm chán cực kỳ, hôm nay dẫu có nói gì đi nữa thì cậu cũng không chịu ngồi đó nghe tiếp. Cậu trốn thoát khỏi sự kèm cặp của đám tôi tớ theo hầu, ung dung chắp tay sau đít lượn lòng vòng quanh quân doanh. Ngay lúc đi ngang qua góc xó quân doanh này, thì thấy có một tiểu đội thiếu niên đang chạy bộ, riêng mỗi Tấn An lại một mình ngồi trong góc đờ đẫn, mắt đăm đăm nhìn về phương xa.

Cậu cũng có chuyện muốn bàn bạc với Tấn An, vì vậy cất bước đi đến còn làm bộ muốn đánh lén nó, kết quả cậu vẫn bị thương, dù thương tích khá nặng nhưng cũng phải thầm nể phục.

“Cái thằng oắt con nhà mi, có mắt sau gáy à?” Lê Đình xoa ngực thở hổn hển một hồi lâu, muốn ngồi dậy, lại phát hiện ngực đau đến mức chẳng còn sức để ngồi dậy, “Tới đây đỡ ta một chút.”

Đối mặt với hành vi sai sử của Lê Đình, Tấn An chỉ lạnh lùng nhìn, không làm theo cũng không nhúc nhích.

Lê Đình giơ tay lên không trung một hồi lâu vẫn không thấy ai lại đỡ.

Cuối cùng cậu khẽ cắn môi, tự nhấc mông bò dậy. Nhưng cậu vẫn không có ý định đi mà lấm lét nhìn Tấn An một hồi, sau đó mặt mày nhăn nhó hỏi: “Mi lợi hại thật đó, sư phụ mi là ai vậy? Có thể bảo sư phụ mi chỉ dạy cho ta vài chiêu không?”

“Không biết.” Tấn An lạnh lùng ném ra hai chữ, lại tiếp tục ngồi xuống ngẩn người nhìn doanh trướng của Lê Sương.

Lê Đình rón rén đi đến gần Tấn An, ngồi xuống bên cạnh nó, “Vậy thì… hay là… mi dạy ta cũng được?”

Tấn An không để ý đến.

Lê Đình lặng lẽ quan sát nó một hồi lâu, sau đó men theo tầm mắt của nó nhìn về phía trước, lúc này mới nhận ra đó là phương hướng doanh trướng của Lê Sương, đôi mắt Lê Đình xoay tròn một hồi, ngập ngừng nói, “Ta và tỷ tỷ từ nhỏ đã sống cùng nhau, chuyện gì của tỷ ấy ta đều biết hết đấy.”

Tấn An chớp chớp mắt.

“Nếu mi dạy võ công cho ta, thỉnh thoảng ta sẽ kể cho mi nghe vài ba chuyện của tỷ tỷ. Ví dụ như tỷ thích ăn gì, sở thích thế nào, tùm lum tùm la.”

Rốt cục Tấn An cũng chịu chuyển mắt nhìn sang Lê Đình.

Lê Đình nháy mắt hai cái với Tấn An, khóe miệng cong lên.

Tấn An gật đầu đồng ý.

Đợi đến khi Lê Sương biết Lê Đình chạy theo Tấn An tập võ đã là chuyện của mười ngày sau, Lê Sương quả thực dở khóc dở cười.

Võ sư được ông già ở nhà mời về cho Lê Đình chính là võ sư tốt nhất triều Đại Tấn, cậu mới chỉ ngồi yên ở kinh thành nhét vào một nửa kiến thức thì chạy đến Tắc Bắc này, còn đi theo một thằng nhóc miệng còn hôi sữa học tập. Nếu vị võ sư đang ở nhà kia mà biết được, chắc sẽ xấu hổ đến mức đập đầu chết trong phủ chiếu tướng mất.

Cho nên Lê Đình cũng biết điều mà giấu giếm. Thế nhưng lúc này đây, sở dĩ Lê Sương biết được là bởi vì Lê Đình đứng ra đòi lại thể diện cho Tấn An đánh mấy tiểu binh cùng doanh trướng với cậu.

Nhìn ba thiếu niên không lớn không nhỏ đứng trước mặt. Lê Sương day day giữa hai chân mày, không nói hai lời, trước hết bảo Lê Đình chìa tay ra, tét vào tay cậu mười roi: “Biết vì sao tỷ đánh đệ không?”

Lê Đình ngoan ngoãn đáp: “Là đệ gây chuyện làm phiền đến tỷ, làm cho tỷ bề bộn việc trong quân doanh còn phải dành thời gian xử lý chuyện nhỏ nhặt này.”

“Biết rõ là tốt rồi.”

Đây đúng là làm việc nhỏ, nếu không phải người phạm lỗi là Lê Đình thì có thể để cho bất cứ đội trưởng nào đến xử lý là được, thế nhưng người gây ra chuyện lại là Lê Đình, ngoại trừ Lê Sương thì làm gì có ai dám phạt con trai của đại nguyên soái Tư Mã vang danh thiên hạ chứ.

Sau đó Lê Sương lại bảo tiểu binh kia chìa tay ra, cũng đánh mười roi vào lòng bàn tay cậu ta, hỏi, “Biết vì sao bị đánh không?”

Tiểu binh ngước mắt nhìn Lê Sương, cậu bé sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, “Bởi vì… Bởi vì tôi xúi giục mấy tiểu binh khác tẩy chay tân binh, lại còn… vẩy nước lên giường của cậu ta. Chiếu tướng, tôi biết sai rồi…”

Lê Sương gật đầu: “Biết sai là tốt.”

Thiếu niên này không ưa cái bộ dáng cao cao tại thượng lại lạnh lùng như băng của Tấn An, cho nên đã hắt nước lên chăn mền của Tấn An, nào ngờ Tấn An không nói gì nhưng lại bị Lê Đình nhìn thấy, nói nó bắt nạt tiểu sư phụ của y, còn đánh nó một trận tơi bời, hiện giờ trên mặt vẫn còn bầm tím.

Lê Sương lại cầm roi mây đi đến trước mặt Tấn An, bảo nó duỗi tay ra, Tấn An nhìn nàng một hồi, tận đến lúc Lê Sương nhíu mày, nó mới ngoan ngoãn chìa tay ra.

Nó cố ý trì hoãn, bởi vì chỉ có như vậy, ánh mắt Lê Sương mới dừng lại trên người nó lâu hơn một chút.

Chỉ cần nàng nhìn nó như thế, mới làm cho nó cảm thấy thỏa mãn.

Thế nhưng Lê Sương lại chẳng chút lưu tình vung roi mây quất thẳng vào lòng bàn tay nó, sau đó hỏi: “Biết vì sao bị đánh không?”

“Không biết.”

Nó đáp lại quá thản nhiên, thế cho nên Lê Sương sửng sốt một hồi mới nói: “Không biết thì tiếp tục đưa tay ra.”

Vì vậy Tấn An lại bị đánh mười roi.

“Giờ đã biết chưa?”

Tấn An lắc đầu: “Không biết.”

Lê Sương hơi hít sâu một hơi.

Lê Đình đứng bên cạnh không kìm lòng được, vội vàng nói: “Tấn An, Tấn An, về công là mi có xích mích với các binh sĩ khác, nhưng không biết tính cách giải quyết, thái độ cao ngạo. Còn về tư thì lén trốn thao luyện đi dạy này dạy nọ cho ta, việc làm này là sai, vi phạm quân quy.” Lê Đình ngăn cản Lê Sương, “Tỷ à, Tấn An đã biết sai rồi.”

Lê Đình sao có thể ngờ được rằng, cậu vừa mới tuôn một tràn cứu vớt Tấn An, thế nhưng Tấn An lại đâm cậu một đao ngay sau lưng, “Ta chẳng có xích mích gì với bọn họ, là bọn nó không thích ta mà thôi. Không có quan hệ gì với ta.”

Lê Đình bị đâm đến mức nghẹn họng ho sặc sụa.

Tấn An vẫn thản nhiên như trước nói, “Ta đã tập xong bài thao luyện đó chứ không phải trốn tập, ta dạy Lê Đình này nọ cũng không có gì sai. Ta không làm sai.” Tấn An ngẩng đầu lên nhìn Lê Sương, ánh mắt trong suốt lại bình tĩnh, không phải nó cố ý kiếm chuyện mà nó chỉ nói rõ sự việc mà thôi, “Có điều, nếu như đánh vào lòng bàn tay ta có thể làm cho tỷ vui vẻ, tỷ có thể tiếp tục đánh.” Nó lại nói với Lê Sương, “Chỉ cần tỷ vui là được.”

“…”

Không chỉ có Lê Đình không biết nên làm thế nào mà ngay cả Lê Sương cũng không biết nên ứng xử thế nào cho phải. Nàng day day giữa hai chân mày, thầm nhủ, suy nghĩ của bọn trẻ ngày nay càng ngày càng khó nắm bắt.

Nàng xắn tay áo: “Được rồi, được rồi, đều đi ra ngoài hết đi.”

Cả ba lục đục kéo nhau đi.

Ngay lúc này, Tần Lan chợt vén rèm đi vào nhìn thấy ba người thiếu niên ở bên trong, hắn chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi quay sang nói với Lê Sương: “Chiếu tướng, có một thôn trang nhỏ ở phía bắc cách thành Lộc ba mươi dặm do dạo này trời đổ tuyết lớn, thiếu lương lực, chuyển đơn khẩn cầu thành Lộc phát lương cứu tế, thủ thành đến mượn binh bảo vệ xe lương.”

Lê Sương cũng nhanh chóng đưa ra quyết định: “Cách doanh ta ba mươi dặm về phía bắc tính ra cũng không xa lắm, ngươi điều ba mươi binh, một đội trưởng chỉ dẫn là được.”

Tần Lan lĩnh mệnh quay người định rời đi, Lê Đình lại hô lên, “Đệ cũng đi, đệ cũng đi!” Cậu nói, “Đệ đã chôn chân ở đây suốt mười ngày rồi, giờ sắp đến ngày phải quay về vậy mà vẫn chưa đi đâu được, cũng chẳng làm được chuyện gì. Tỷ, tỷ để đệ đi theo bảo vệ xe lương, tiện thể mở mang thêm kiến thức.”

Lê Sương suy xét một hồi, ngẫm thấy chỗ đó cũng không xa, ước chừng chỉ mất một ngày đêm, cho nên không muốn nghe Lê Đình tiếp tục mè nheo, “Được, đệ thích thì cứ đi đi, nhưng không được đi loạn, phải nghe chỉ huy của đội trưởng.”

“Được.” Lê Đình vui sướng lôi Tấn An, “Đi thôi tiểu sư phụ.” Cậu lôi kéo, cứ tưởng rằng Tấn An sẽ cùng đi với mình, ai ngờ lại như lôi phải cọc sắt, Tấn An vẫn đứng im không nhúc nhích, ngược lại người lảo đảo muốn té lại là cậu.

“Ta không đi.”

Lê Đình ngẩn người: “Vì sao?”

“Ta chỉ muốn được ở trong quân doanh.” Tấn An nhìn Lê Sương, “Không muốn đi đâu hết.”

Lê Đình mím môi, rốt cuộc cũng lộ ra tính cách trẻ con, để lại một câu “Tùy mi” rồi vui vẻ chạy ra ngoài.

Tấn An vẫn đứng im như cũ, Lê Sương nhìn nó hỏi: “Còn có việc gì?”

Tấn An lắc đầu. Nhưng nó nghe được ý muốn trục khách trong giọng nói của Lê Sương, cho dù không muốn cũng phải lui ra ngoài, nhưng khi nó vén rèm lên thì cố ý đứng đó nhìn Lê Sương hồi lâu, rồi mới lưu luyến bịn rịn bỏ mành cửa xuống rời đi.

Đợi khi Tấn An đi được một lúc, lúc này Lê Sương mới vuốt cằm của mình lầm bầm lầu bầu, đầu óc hoang mang: “Lẽ nào trông mình giống mẹ hay là… cha của nó sao?”

Chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống, đội ngũ bảo vệ xe lương vẫn chưa trở lại, Lê Sương ngước mắt nhìn sắc trời, xuất phát từ trực giác quân nhân, giác quan mách bảo nàng rằng bên kia xảy ra chuyện bất thường. Đang lo lắng thì quân sĩ trên khán đài bỗng nhiên báo lại, ở phía thôn trang ngoài ba mươi dặm bắc thành Lộc bỗng nhiên xuất hiện khói dày đặc đang cuồn cuộn bốc lên.

Lúc này Lê Sương thấy không ổn.

Lập tức cho gọi La Đằng qua đây: “Tây Nhung động binh rồi ư?”

“Không có động tĩnh gì.” La Đằng nói, “Bất quá dạo này phía mật thám phát hiện biên cảnh Tây Nhung có một bọn cướp đang hoành hành.”

“Trở lại mặc quân giáp, chuẩn bị một nghìn nhân mã, sau nửa nén hương theo tôi ra doanh hướng đến thôn trang cách ba mươi dặm bắc thành Lộc.”

Lê Sương không ngờ, khi nàng vẫn đang chỉnh quân chờ lệnh thì một trong ba mươi quân sĩ đi áp tải xe lương lảo đảo nghiêng ngả chạy trở về, quỳ gối trước ngựa Lê Sương, dập đầu nói giọng khàn khàn: “Chiếu tướng, mã tặc (*) Tây Nhung bắt tiểu công tử, áp chế đòi trao đổi năm nghìn ký gạo.”

(*) mã tặc: cướp được trang bị ngựa.

Lê Sương nghe vậy, sắc mặt thoáng chốc lạnh lẽo như băng: “Mã tặc hiện ở nơi nào?”

“Tặc tử có một thạch trại ở năm sáu chục dặm về phía bắc, bọn họ bắt tiểu công tử đến chỗ đó rồi.”

Sắc mặt Tần Lan cũng ngưng trọng, hắn nhẹ nhàng đạp ngựa đi tới bên cạnh Lê Sương: “Chiếu tướng, tặc tử (*) đã có thạch trại(*), sợ là không thể tiến công, lương thực có thể bổ túc, nhưng tiểu công tử không thể sơ suất được.”

(*) tặc tử: bọn cướp

(*) thạch trại: nhà / lều được dựng bằng đá

Lê Sương là con gái do đại tướng quân Lê Uy nhặt về, mà Lê Đình lại là con trai của lão đại tướng quân, từ nhỏ được thương yêu có thừa, gởi gắm kỳ vọng cao. Nếu Lê Đình xảy ra chuyện gì ở chỗ của nàng, Lê Sương sẽ không làm tròn lời căn dặn của ông già.

Nét mặt Lê Sương không lộ thanh sắc, trầm ngâm chỉ chốc lát, nói, “Năm nay trời giá rét, thiếu lương chính là vệt nứt đầu tiên, nếu mã tặc lấy công tử uy hiếp Đại Tấn ta để đổi lấy lương thảo, chứng tỏ mùa đông này khắc nghiệt vô cùng. Không thể để Lê Đình xảy ra sơ suất, mà năm nghìn ký gạo nàycũng không thể đem biếu không cho người ta như vậy.”

“Ý của tướng quân là?”

“Chọn mười tên đã được luyện qua nội gia công pháp, tối nay đi cùng tôi.”

Tần Lan cả kinh: “Chiếu tướng…”

Lê Sương đẩy ngựa quay về nhìn phía tây bắc, ánh mắt sắc lẹm như đao: “Tự tôi sẽ đi đem người về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.