#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
- Nhờ có Như Hạ nên Kha Tổng mới có thể giúp chúng ta. Nên cảm ơn cả hai mới phải.
Hoàng My hơi liếc mắt sang Như Hạ khiến cô ta rụt người, trước hành động đó thì cô không ưa, giống như Hoàng My đang bắt nạt cô ta vậy. Cô cũng chẳng có hứng mở miệng muốn nói gì nữa.
- A!
Đúng lúc này thì Đăng Khuê vội vàng chạy vào phòng, ôm tập tài liệu dày cộp trên tay, không cẩn thận liền va phải một tấm lưng rộng lớn, vững chãi khiến cô ta lùi lại vài bước.
- Cô có sao không?
Kha Bằng nhìn cô gái vừa đâm vào lưng mình, có chút lo lắng, không biết áo vest của bản thân có dính miếng phấn nào không. Anh ta cũng là tổng tài, nam chính trong cuộc đời của bản thân đấy, cũng biết sợ con gái bôi son trét phấn quá đà.
- Tôi xin lỗi anh. Boss, công ty có việc gấp, cần boss trở về giải quyết.
Đăng Khuê chỉ lúng túng xin lỗi một cái rồi quay phắt sang báo cáo việc cho Diên Thế Trường. Kha Bằng ngơ ngác nhìn theo, đến khi cả hai rời đi cùng với Kiên Trung thì anh ta mới sực tỉnh lại nhờ sự cục cằn đến vô lý của Hoàng My.
- Cô biết tôi không nhiều lời. Nói đi, cô đã làm gì giúp tôi?
Nếu là người khác thì chắc đã lao vào đấm Hoàng My mấy phát vì cái thái độ bố láo bố lếu, được người ta giúp mà làm như mẹ thiên hạ, má thiên nhiên, bà điên vũ trụ vậy. Nhưng đây lại là nữ chủ Như Hạ, là một nữ chủ ngây thơ, thánh thiện, hiền lành, bla bla nên cô ta chỉ rụt rè rồi chầm chậm kể lại.
Chuyện là hôm đó Như Hạ đang mua một số đồ ở một tiệm tạp hoá đối diện con hẻm tối tăm bên kia, vừa bước ra khỏi tiệm thì đã thấy bóng dáng Hoàng My đứng đánh giá chiếc xe hơi nhìn có vẻ quen quen. Sau đó thì cô ta thấy cô đi vào con hẻm.
Không biết có phải là vì lo lắng cho chị gái hay vì tính tò mò mà Như Hạ cũng muốn đi theo. Bởi vì sau khi Hoàng My đã đi vào ngã rẽ thì cô ta mới theo, nên cô hoàn toàn không phát giác ra gì.
Bời vì tiếng nói chuyện quá nhỏ nên Minh Như Hạ hoàn toàn không biết có sự xuất hiện của bất kì ai ngoài Hoàng My, cô ta cũng chính là nhân chứng sống được chứng kiến cảnh chị mình một chân đạp bay cánh cửa sắt, lại nhớ đến cú đạp của cô dành cho tên côn đồ, cùng cú đạp thẳng vào mặt dành cho Kiên Trung. Cô ta lại có chút gai người.
Sau khi nghe thấy tiếng súng nổ, nhiều viên đạn còn bắn ra ngoài, suýt nữa thì trúng phải Như Hạ. Cô ta đơ người sợ hãi, không dám phát ra tiếng động mà trốn ở chỗ ngã rẽ, đôi lúc cũng ngó vào và thông qua cánh cửa biết được gì đó.
Người đầu tiên cô ta nghĩ đến không phải anh rể của mình - Diên Thế Trường, mà là Kha Bằng. Có lẽ cô ta đã phần nào dựa dẫm vào boss của mình rồi...
- B...boss, có tiếng...tiếng...súng, chị...chị tôi...
Minh Như Hạ sợ hãi đến độ lắp ba lắp bắp, nước mắt gần như giàn dụa cả ra. Kha Bằng cũng nghe được tiếng súng bên đó, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
- Cô ở đâu!?
Sau một lúc lâu nghe Minh Như Hạ "nói chữ nào không hiểu chữ đấy" thì Kha Bằng cũng nhận được địa chỉ, anh ta gọi cảnh sát rồi bảo thư kí dời việc công lại để đi xử lý việc riêng.
Sau đó thì cảnh sát ập đến, xảy ra việc như đã kể rồi, Hoàng My, Thế Trường, Kiên Trung và bác quản gia được đưa đến bệnh viện. Minh Như Hạ và Kha Bằng cũng đi theo.
Đến lúc này thì Kha Bằng mới biết Hoàng My là chị gái của Như Hạ, thông tin đáng sợ hơn là nếu vậy thì Như Hạ chính là đứa con riêng bị chán ghét của Minh gia. Anh ta cảm thấy não mình loading không kịp!
- Vậy thì cảm ơn. Mặc dù cảnh sát khiến ông ta chạy mất rồi...
Cô nở nụ cười gượng rồi ụp mặt vào chăn mà ngủ. Kha Bằng và Như Hạ cũng phải đến lúc quay về làm việc, không thể ở đây nói chuyện với Hoàng My được. Căn phòng lúc này chỉ còn một mình cô, cũng tiện cho việc Hoàng My muốn đi ngủ.
- Một người giấu mặt, giấu tên đã mua 11% cổ phần?
Gương mặt Diên Thế Trường có vẻ căng thẳng, cầm tờ tài liệu mà như chỉ hận không thể vò nát nó.
Kiên Trung không biết nghĩ ra gì, ghé miệng vào tai Diên Thế Trường nói gì đó. Sau một hồi suy nghĩ thì anh gật gù, ánh mắt xa xăm rồi rảo bước đi.
- Dạ mẹ? Vâng, con ở bên này vẫn khoẻ. Mẹ nghỉ ngơi đi nhé! Ở bên đó trời chuyển lạnh rồi.
Hoàng My nói xong câu cuối thì tắt máy, ngồi trên sofa của biệt thự nhà Diên, cô quả thật không mong sẽ có điều bất trắc nào xảy ra với bản thân đâu. Gắn bó với bệnh viện nhiều quá cũng không tốt!
Việc cô nhập viện thì tuyệt nhiên được giữ bí mật với cha mẹ Minh, nếu mà biết thì hai người đó đã lập tức quay về nước để xem con gái cưng thế nào rồi. Hôm nay mẹ Minh lại gọi điện về hỏi thăm sức khoẻ, mặc dù có cảm giác bất an mệt mỏi nhưng cô vẫn bảo mình khoẻ. Dù gì nói với cha mẹ cũng không có tác dụng gì, họ cũng chỉ là NPC thôi.
Thường thì cảm giác của cô rất chính xác...
Trong lúc Hoàng My đang nằm ườn trên sofa thì Diên Thế Trường cũng đang có mặt ở nhà. Chính là ngồi kế bên gọt trái cây cho cô.
Ghê chưa!? Ghê chưa!?
Boss nam chủ gọt trái cây cho cô đó!
- Em có cảm giác bất an...
- Anh cũng vậy...
Không phải là một câu trấn an hoặc bác bỏ như là câu "Chắc em chỉ đang nghĩ nhiều thôi", mà Diên Thế Trường lại rất thẳng thừng đồng tình với Hoàng My. Có lẽ cả hai người đều có cùng cảm giác không tốt về một điều gì đó sắp xảy đến.
Có thể là liên quan đến lão già Diên Tụ Nghiệp... .
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Mà dù ông ta có tụ nghiệp thì Hoàng My cũng sẽ là quả báo để quật ông ta!
____________________
2 giờ 44 phút + Buồn ngủ + ngáp + còn 1 chương bão cho hôm nay. Combo hủy diệt:<
Thôi thì để bão tiếp vào buổi chiều cho mát, bây giờ ad cần phải go to sleep. Quá buồn ngủ zồi!