#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Đương nhiên tác giả không thể tuyệt đường sống của nữ chính rồi, Diên Thế Trường cùng Kiên Trung vừa lúc về đến nhà, có cả Đăng Khuê cùng đi. Cột khói được bay ra ngoài theo những khe hở của garage khiến cho cả ba người đều biết rằng có điềm không lành. . Truyện Quan Trường
Diên Thế Trường là người gấp gáp nhất, lao thẳng xuống xe chạy về phía garage, cầm lấy tay nắm cửa kéo bằng kim loại đã bị nhiệt làm cho nóng đến bỏng tay.
Kiên Trung nhanh chóng chạy đến giúp kéo cánh cửa nặng trịch lên, vừa chạm vào đã nhanh chóng rụt lại. Ánh mắt anh ta nhìn sang Diên Thế Trường vẫn đang cố gắng kéo cánh cửa lên không quản bàn tay dường như đang bị nấu chín.
Nó rất nóng mà...
Kiên Trung mím môi, nhíu mày, đưa tay xuống kéo cửa cùng boss của mình. Đăng Khuê cũng bình tĩnh lại mà vội vàng gọi cứu hoả cùng cứu thương, ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn đến Kiên Trung đang cố gắng giúp boss của mình với bộ dạng lo lắng.
Cánh cửa to lớn bật mở, khói được đà bật ra mù mịt. Diên Thế Trường cùng Kiên Trung ho sặc sụa. Giữa đám khói cùng lửa mù mịt, Diên Thể Trường lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng đang nằm thoi thóp trên sàn nhà.
Đồng tử anh co rút, cảnh tượng ngày xưa hiện ra trước mắt, màn đêm tối tăm, một đứa trẻ chạy giữa đám cháy luôn miệng gọi cha mẹ. Nhưng cuối cùng đổi lại chỉ là căn nhà cháy rụi, và một câu nói của ông nội: "Cha mẹ cháu chết rồi..."
Cảnh tượng trước mắt mù mờ, Diên Thế Trường bất chấp những ngọn lửa cháy xung quanh cùng làn khói đặc mà chạy đến gần bóng dáng kia.
Làm ơn...
Anh chỉ còn cô thôi...
Kiên Trung không kịp ngăn Diên Thế Trường lại, vừa định chạy theo thì ngọn lửa dưới chân đã bùng lên. Anh ta tặc lưỡi lùi lại, chợt tiếng xe cấp cứu vang lên càng lúc càng rõ ràng.
Không biết đã qua bao lâu, Hoàng My mệt lử người, chậm chạp di chuyển tay, đầu cô hiện lên một cỗ choáng váng, trên mặt còn có một chiếc mặt nạ khí bao quanh mũi và miệng. Không cần nhìn cũng hiểu sơ qua là đang ở bệnh viện.
Hoàng My thả lỏng người, cố gắng để tĩnh tâm, hít khí oxy từ mặt nạ khí.
Tĩnh tâm *beep* *beep* *beep*!
Thân thể ngọc ngà của cô mà bị làm sao thì chetme nó với cô!
Hoàng My còn không nhấc nổi một ngón tay lên, so với bị liệt toàn thân thì không khác là bao.
Lúc này thì có tiếng bước chân, không biết bằng cách nào nhưng cô có thể biết được tiếng bước chân là của Diên Thế Trường. Có lẽ sau khi tạm thời mất đi thị giác ở vị diện công lược Từ Dật khiến cho tai Hoàng My thính hơn, cô chú ý đến nhiều tiếng động hơn, và có thể nhận ra tiếng bước chân của các đối tượng công lược đều giống nhau.
- Em cuối cùng cũng tỉnh rồi...
Hai bàn tay to lớn phủ lấy bàn tay nhỏ không còn chút sức lực nào của cô, Hoàng My cố gắng căng mắt ra để nhìn Diên Thế Trường.
- N...nước...
Không để cô đợi quá 3 giây, anh đã cẩn thận nâng đầu Hoàng My, tháo mặt nạ khí rồi cho cô uống nước. Dù cô không biết điều này có khiến mình die nhanh hơn không nhưng dù gì cũng phải uống nước trước đã.
Sau khi uống được một ngụm nước thì Hoàng My cũng tỉnh táo hơn hẳn, mắt cũng nhìn thấy rõ ràng hơn, tay chân cũng cử động được một chút.
Hoàng My: "..." Thế thì rõ ràng là tôi bị thiếu nước!
- Em có sao không? Cẩn thận chút.
Hoàng My cố ngồi dậy dưới trợ giúp của Diên Thế Trường, anh giống như biến thành con người khác, trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Đến cô còn nghi có phải là chồng mình bị đánh tráo rồi không?
- Boss, tôi...
- Ra ngoài!
Ánh mắt Diên Thế Trường lạnh băng liếc người đang bước phòng bệnh của vợ mình, khiến cho Kiên Trung nổi một tầng da gà, lập tức chạy biến đi mất.
Hoàng My: "..." Đúng là chồng mình rồi!
- Diên Thế Trường...
- Hửm?
Nghe thấy tiếng Hoàng My thủ thỉ, Thế Trường lập tức quay lại với bộ mặt ôn nhu của mình, tay còn đang vuốt vuốt bàn tay của cô. Hoàng My tỏ vẻ nghi ngờ, ngoài làm boss thì anh còn bán bánh tráng sao?
- Tôi...có làm sao không?
Hoàng My là một người yêu bản thân, cô không thể chấp nhận được việc mình bị hỏng hóc bất cứ thứ gì trên cơ thể được. Diên Thế Trường có chút bất ngờ về câu hỏi của cô, lại có chút buồn cười.
- Em chỉ bị ngạt đường hô hấp một chút thôi, bây giờ đã qua cơn nguy kịch. Thân thể xinh đẹp vẫn còn nguyên, không thiếu hay thừa miếng nào!
Hoàng My: "..."
Ngạt đường hô hấp mà anh bảo là một chút!? Còn nữa, không thiếu hay thừa miếng nào là ý gì!?
Thấy ánh mắt quỷ dị của Hoàng My phóng về phía mình, Diên Thế Trường chỉ cười trừ, đưa tay lên xoa đầu cô.
- Có phải nên cảm ơn chúa trời vì vẫn để lại em cho anh không?
Diên Thế Trường vốn là một người không tin vào thần thánh, sau cái chết chói mắt của cha mẹ lại càng không. Nào có ai biết được một người như vậy, giây phút nhìn thấy cô gái hô hấp không thông nằm giữa đám cháy, anh ta đã cầu nguyện đến bao nhiêu lần?
Anh ta vốn xem mình trở thành một phần tử bị tách ra khỏi xã hội, cô độc mà lớn lên, nghe lời ông nội giả xấu xí chỉ để cho thế giới này biết anh ta đã tội nghiệp như thế nào...
Bây giờ thì không cần nữa.
Anh ta có Hoàng My rồi...
Anh ta có bảo bối trân quý nhất cuộc đời mình rồi...
Diên Thế Trường nhẹ đặt lên trán Hoàng My một nụ hôn, không cần phải nghĩ nhiều khi vẫn như mọi lần, cô lập tức mơ màng mà ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh dậy, Hoàng My muốn đưa tay lên mặt để vuốt theo thói quen, nhưng không nhấc tay lên được. Cô chỉ nghe tiếng giày lộp cộp càng lúc càng gần, đây là tiếng giày cao gót, chắc chắn không phải của chồng cô. Vốn là mệt rã rời, muốn tiếp tục thiếp ngủ đi, nhưng tâm trí của cô chợt nảy số.
Từ từ!
Sao lại có tiếng giày cao gót đến gần cô?
Tâm trí hoang mang khiến cho Hoàng My tỉnh cả ngủ, cô đã nghĩ đến 7749 viễn cảnh xảy ra. Trong đó không thể thiếu chuyện Diên Thế Trường ngoại tình.
Phụ nữ rất đáng sợ...
Nhưng thứ đáng sợ hơn chính là phụ nữ khi ghen!
Giống như hàng tỉ tế bào não được uống Wake up 247, Hoàng My bật dậy như một vị thần, ánh mắt lạnh băng và sắc bén như tranh vẽ. Khiến cho cô gái kia giật mình.
- Thiếu...thiếu phu nhân...
Đăng Khuê hoảng hốt nhìn Hoàng My, cô ta như lần đầu chứng kiến cảnh xác sống bật dậy nên chưa chuẩn bị tinh thần trước. Hoàng My vừa nhìn thấy ai thì lập tức bị quạo, đè giọng:
- Cô đi thăm bệnh hay đi catwalk vậy!? Mang giày cao gót để tra tấn lỗ tai tôi sao!?
Đối với sự vô lý của Hoàng My thì Đăng Khuê không dám cãi lại, dù sao cô ta cũng là cấp dưới của chồng người ta. Cãi lại rồi bị đuổi việc thì làm sao, khó lắm với vào được Diên thị, cô ta còn phải cúi người nhiều hơn nữa.
Đối với bộ dạng ngoan hiền nhu nhược này của Đăng Khuê, Hoàng My cũng chẳng muốn nói nữa, nằm bẹp xuống định trùm chăn ngủ tiếp thì một tiếng nói đã đánh gãy mong muốn của cô:
- Cô vô lý vừa phải thôi. Tự mình tỉnh giấc rồi lại đổ thừa người khác.
Dám nói hống hách như vậy với Hoàng My, chỉ có thể là Kiên Trung hoặc Tự Viên. Nhưng mà Kiên Trung không đưa đồ cho cô thì chắc chắn phải kè kè bên Diên Thế Trường, anh lại không ở đây. Còn ai ngoài cái loa phát thanh di động Tự Viên!