Dường như nhận thấy chướng khí, Hoàng My liền chạy đến như có như không chắn trước mặt Thượng Luật. Mặc dù không che hết được cái thân hình cao lớn đó nhưng cũng che được phần quan trọng nhất rồi.
- Tôi đi lấy thêm áo để mặc, rất lạnh đó!
Hoàng My bắt chước giọng điệu ngả ngớn của nguyên chủ, Thượng Luật nhìn một lúc rồi quăng cái áo khoác trên tay mình qua cho cô.
- Cảm ơn.
Hoàng My khoác áo của Thượng Luật, chiếc áo khá rộng so với cô nhưng rất dày, mùi hương thoang thoảng nam tính còn đọng lại, đủ sự ấm áp cô cần.
- Các cậu đã sung sức như vậy, thì hôm nay chạy năm mươi vòng sân đi.
Thượng Luật liếc mắt nhìn đám nam quân nhân. Vị thiếu soái kia hơi rùng mình nhưng cũng hoà vào đám người rồi chạy đi.
- Tôi đi kiểm tra những người khác.
- Ừ
Thượng Luật vẫn kiệm lời nói như vậy, Hoàng My có thể vô tình nhìn thấy đôi mày của anh đang giãn ra. Cô cười cười rồi bước đi.
Đám nữ quân nhân nhìn thấy Minh Nguyên soái của họ đang đến thì chạy một mạch về xếp hàng, trông thì lại vô cùng chăm chỉ.
- Hôm nay tâm tình tôi tốt, chạy hai mươi lăm vòng sân đi.
Đám nữ quân nhân: "..." Không phải tâm tình tốt thì nên cho bài tập nhẹ hơn sao? Nguyên soái của bọn họ đi ngược tâm lý à??
Dù vậy nhưng họ vẫn lật đật chạy đi. Không biết là cô đang có những suy nghĩ gì nhưng hôm nay Hoàng My đặc biệt chăm chú nhìn đám nữ quân nhân, nói đúng hơn là chăm chú nhìn một cô gái trong đám nữ quân nhân.
- Cái thứ tiểu thư, kiêu ngạo được bao nhiêu chứ!
Nhan Ly dừng đũa, giương mắt nhìn cô gái ngồi bàn ăn gần đó đang đá đểu mình.
- Mồm chó thì không nên sủa bậy!
- Cô...!
- Tôi không có đứa cháu nào già như vậy.
Nhan Ly lịch thiệp lau miệng để tránh khẩu nghiệp, cô gái bàn bên kia tức sôi máu. Khi mọi người đang chắc chắn sẽ có một trận đại chiến giữa hai người phụ nữ thì chợt giọng điệu ngả ngớn quen thuộc của ai kia vang lên.
- Luật Luật, cậu chậm chút! Còn đợi tôi lấy thức ăn!!
Hoàng My đang vơ mỗi thức ăn ngon một ít vào khay cơm của mình, luôn chắc chắn đủ khẩu phần, không thừa không thiếu. Thượng Luật quả thật đứng lại chờ cô, tiện thể còn liếc sang, doạ cho mấy ánh mắt chú ý sợ hãi mà lo ăn phần của mình.
- Cậu không thấy mình ăn rất ít sao?
Hoàng My nhìn khay cơm của Thượng Luật rồi nhìn lại khay cơm của mình. Khay của anh còn trống mấy chỗ để thức ăn, còn khay của cô thì còn thiếu chỗ.
Hoàng My: "..." Bổn công chúa không phục!
Ngày hôm đó, vẫn như thường lệ, bọn họ sẽ thấy một Minh Nguyên soái trẻ trou gắp thức ăn từ bên khay của mình sang khay của Thượng Đại nguyên soái. Thượng Đại nguyên soái tuyệt nhiên lại không nói một lời, rất bình thường và ngoan ngoãn mà ăn.
Đám quân nhân: "..." Nể Đại nguyên soái thật, có thể chịu được một con người trẻ trou như thế lâu đến vậy!
Hoàng My: "..." Chửi ai trẻ trou chứ! Tác giả mới trẻ trou, ta không hề!!
Tác giả: "???" Nằm không cũng trúng đạn!
Trận đại chiến của hai người phụ nữ đáng lẽ cũng bị chìm vào quên lãng, dù vậy nhưng người trong cuộc vẫn không chịu buông tha.
- Chúng ta phân tài cao thấp, xem cô kiêu ngạo được bao lâu.
Nhan Ly nhìn cô gái đang xắn tay áo làm bộ làm tịch trước mặt mình, ánh mắt rõ ràng ý lạnh lùng tạo thành áp lực vô hình cho cô gái kia. Dù vậy nhưng cô ta vẫn quyết phải đánh Nhan Ly chừa tính kiêu ngạo lại mới chịu.
- Tôi nói hay là cô thôi đi.
Cô gái từng ngồi nghe cô gái kia nói đểu Nhan Ly đứng ra khuyên ngăn. Cô ta từng chứng kiến thực lực của Nhan Ly, đương nhiên biết bạn mình không đánh lại một người như vậy.
- Sợ gì chứ! Tôi không tin mình không dạy dỗ lại được đồ tiểu thư kiêu căng này.
Nhan Ly cởi áo khoác ra, chiếc áo ba lỗ bó sát người lộ ra đường cong gợi cảm. Cô gái kia thì không bạo được như nữ chủ, trời tuyết lạnh như vậy mà cởi áo khoác ra để lạnh chết cô ta à!
- Có giỏi thì nhào vô.
Nhan Ly ngoắc ngoắc tay gợi đòn, ánh mắt khinh khỉnh thấy rõ. Cô gái kia tức giận, không cần suy nghĩ mà cứ vậy nhào tới.
Hoàng My đứng trên tầng cao nhìn xuống, ánh mắt khinh khỉnh, đắc ý và vui vẻ như xem kịch hay. Chỉ thiếu bỏng ngô với nước ngọt là thành cái rạp chiếu phim trên cao rồi.
Một lát sau, cô gái bị Nhan Ly đánh cho bầm dập. Hoàng My cũng quay xong được đoạn video dài 5 phút. Tốn hết cả dung lượng của cô! Mà dung lượng trong điện thoại hệ thống là vô hạn mà, cô quên mất. Ha ha
Tác giả: "..."
Ha ha beep! Có biết vì chứa đống ảnh chuyện tranh và những tấm ảnh hoài niệm cùng các video hay ho thì tác giả đã phải chắt chiu từng cái dung lượng không hả? Cái đồ đã giàu rồi chồng cũng giàu! Ta viết cho các ngươi nghèo hết bây giờ.