Hoàng My/Ngửa mặt lên trời/: "Ha ha ha, đúng là ta!"
Hoàng My đương nhiên cũng biết chuyện. Chỉ là cô thấy đám người đó đúng là thần kinh phân liệt. Người đập đầu vào tay Lôi Y là cô, quy ra người làm cậu ta bị đau là cô chứ? Trẻ ngoan đương nhiên biết nhận lỗi. Tại sao lại là Khả Quỳnh? How to???
- Hoàng My, em không ngồi im một chỗ mà đi đâu vậy?
Lôi Y cũng vừa mua trà sữa cho cô xong, vừa quay ra thì đã thấy cô bé đi bắt chuyện với đám ồn ào kia. Hoàng My lắc đầu nguầy nguậy phản đối rồi ôm lấy đùi cậu. Tại lùn nên không ôm eo được thôi. Lôi Y hơi mỉm cười sủng nịnh xoa đầu cô.
- Lôi Y...cậu...cậu...tớ...
Tuệ Trúc lắp bắp, mặt đã đỏ như trái cà chua, hoàn toàn quên mất nạn nhân sống bị bắt nạt của cô ta vẫn đang ở đây. Lôi Y chỉ liếc nhìn cô ta, nhìn sang Khả Quỳnh đang mím môi không dám nói, rồi nhìn cô bé đáng yêu dưới chân. Cuối cùng buông một câu phũ phàng và bước đi.
- Phiền phức!
Nói rồi cậu đưa ly trà sữa cho Hoàng My, cầm lấy tay cô rồi về chỗ ngồi. Tuệ Trúc như muốn sụp đổ, nhưng vẫn giữ ý chí kiên cường rằng sẽ theo đuổi bằng được Lôi Y.
Hoàng My: "..."
Theo đuổi cái rắm! Có cô ở đây thì hàng nghìn Tuệ Trúc cũng không theo đuổi được Lôi Y. Mà nếu không có Hoàng My thì cũng có Khả Quỳnh. Dù kể cả không có nữ chủ thì Tuệ Trúc cũng chẳng đến lượt đâu!!
- Chị học sinh mới, cẩn thận bị cảm nhé!
Hoàng My đi theo còn tiện vẫy tay với Khả Quỳnh. Mọi người bị vẻ đáng yêu này làm cho xiêu lòng. Tuệ Trúc đưa ánh mắt sắc lạnh cho cô ta, Khả Quỳnh trong lòng cũng sợ hãi nhưng không thể làm gì.
- Anh ăn thế có đủ không vậy?
- Anh đã ăn sáng rồi.
Hoàng My nhìn tách cà phê và vài cái bánh quy nhỏ bằng ngón tay bên phía Lôi Y rồi cười cười, nhìn lại bên mình. Một đĩa sandwich, bánh ngọt, sữa, trà sữa. Cuối cùng vì sợ không ăn nổi nên cầm một cái bánh sandwich quơ quơ trước mặt Lôi Y.
Lôi Y mỉm cười làm bao cô nàng điêu đứng rồi cắn lấy chiếc sandwich. Hoàng My đơ người, cô đây là muốn đưa cho thôi, chứ có sẵn đút anh ăn đâu mà dễ vậy!!
Mọi người nhìn một màn anh em thắm thiết như vậy không khỏi ngưỡng mộ. Hoàng My và Lôi Y ăn xong thì giờ giải lao cũng hết, hai người lại về lớp học.
Hôm sau, Hoàng My với Lôi Y đang dạo và tưới cây trong "ngự hoa viên", hay đúng hơn là vườn hoa của biệt thự Lôi gia giúp Vũ Tuyền thì đột nhiên từ đâu xuất hiện một con Bạch Cẩu đáng yêu chạy ra đứng vẫy đuôi với cô.
- [ Xuất hiện nguồn năng lượng lạ, tiến hành quét...Xác nhận, có bất thường. Tiến hành xử lý... ]
Hoàng My nghe tiếng hệ thống rồi đưa ánh mắt thâm sâu cho con bạch cẩu, âm thầm đánh giá 7749 từ. Cuối cùng kết lại một câu là không bằng Min Cẩu nhà mình.
- Bác Lâm, con chó này ở đâu ra vậy?
- Thiếu gia, chắc là chó hoang.
Lôi Y híp mắt, hỏi bác quản gia đang đứng canh chừng bên kia. Bác quản gia lúng túng rồi muốn bắt nó ra ngoài. Nhưng khi vừa bế lên thì bạch cẩu liền đổi thái độ mà cắn một cái vào tay của bác quản gia rồi tiếp đất, chạy đến chỗ Hoàng My thở tiếng chó.
Bạch Cẩu: "..." Đánh nhau không?
Tác giả: "..." Nhà ta nuôi 6 con chó, ngon nhào vô!
- Thật đáng yêu...
Hoàng My bế nó lên, híp mắt lại cười. Con chó bỗng nhiên cứng người, nhìn vào ánh mắt cô thì liền tràn ngập sự sợ hãi.
- Em thích nó sao?
Lôi Y hơi nheo mắt, nhìn bạch cẩu trên tay cô, như có như không mà mỉm cười. Hoàng My cũng không để ý, chỉ chú tâm doạ sợ động vật nhỏ.
- Em cũng có biết một chú Hắc Cẩu, vừa hay lại có một cô Bạch Cẩu...
Hoàng My nói một câu nửa chừng. Lôi Y nhướng mày, cậu bé biết nhà cô không nuôi chó vì có mấy hôm đến nhà cũng không thấy có con chó nào. Vậy chắc Hắc Cẩu mà cô nói đến là chó hoang...
Min Cẩu/Hắt xì/: "..." Hình như trời chuyển lạnh.
Tử Minh: "..." Trong không gian này thì thời tiết luôn vô cùng thoáng đãng và mát mẻ.
Hoàng My đặt Bạch Cẩu xuống, tiếp tục cùng Lôi Y tưới cây. Trong khoảnh khắc Bạch Cẩu lon ton theo sau, đôi mắt đen láy của nó loé lên một tia ác độc và mau chóng trở lại thành đôi mắt đen tuyền ngây thơ.
Vào một ngày nọ, hai người cha thì đi làm, hai người mẹ ngồi tán gẫu trong phòng. Để Hoàng My ngoài phòng khách cho Lôi Y trông chừng.
Hoàng My ngồi nhìn vào khoảng không, tự nhiên thật đói!
Không hiểu có phải là Lôi Y hiểu Hoàng My hay không mà đi lấy một đĩa bánh quy nhỏ cho cô. Cô nhìn cậu với một ánh mắt cảm kích và ngưỡng mộ ngời ngời.
Khi Hoàng My ngồi nhâm nhi bánh quy thì Lôi Y cũng ngồi bấm điện thoại. Mắt như có như không mà chú ý đến cô.
Hoàng My đang ăn thì nhận ra một lọ hoa ở trên tủ tivi. Nhìn kĩ hơn thì đúng là mấy cây Tử Đinh Hương lúc trước cô tặng cậu.
Đột nhiên nhìn thấy Hoàng My nhìn chằm chằm về một phía, ánh mắt vui vẻ thấy rõ thì Lôi Y cũng tò mò nhìn theo. Lọ hoa tím đặt ngay ngắn ở góc bàn, đơn độc nhưng lại đẹp đẽ lạ thường.
Chợt Lôi Y muốn hỏi về việc tại sao cô lại tặng hoa cho mình nhưng khi nhìn Hoàng My đang cầm bánh rồi lạch bạch đi đến chỗ lọ hoa thì nuốt hết lời định thốt ra vào bụng.
Hoàng My nhìn ngắm lọ hoa Tử Đinh Hương nhỏ, kĩ năng sắp xếp này thì chỉ có thể là của người phụ nữ gia đình - Vũ Tuyền mà thôi.
Lôi Y ngẫm nghĩ lại, khi biết Hoàng My tặng hoa cho cậu thì mẹ cậu và mẹ cô đã cười suốt không thôi. Cậu ta được tặng hoa đâu ít lần, sao lần này lại cảm thấy có chút kì lạ, giống như mình đang bị lừa vậy?
Hoàng My mỉm cười, lại nghĩ về lý do cô tặng Tử Đinh Hương cho Lôi Y. Nếu mọi người không biết thì Tử Đinh Hương là tượng trưng cho mối tình đầu, một mối tình trong sáng và thuần khiết. Cô tặng nó cho anh cũng là một dấu hiệu nhỏ, nhưng có vẻ một khúc gỗ như Lôi Y không hiểu được ý nghĩa to lớn của nó rồi.
Một ngày kia, Hoàng My và Lôi Y đang đi theo bố mẹ dạo phố thì bỗng nhiên bị lôi vào một tiệm chụp ảnh.
- Tiểu My! Mau đứng đây với mẹ.
Hoàng Thư kéo Hoàng My đứng giữa hai vợ chồng. Sau khi chụp ảnh gia đình, chụp ảnh tứ nhân (4 người), chụp ảnh bạn thân và chụp ảnh đơn xong thì bỗng nhiên Hoàng My và Lôi Y cũng bị kéo vào chụp ảnh đôi.