- Sao cô không chết trong đó luôn đi?
Lâm Tiêu Tiêu tức đến độ không để ý mình đã lộ thân phận thế nào mà chỉ biết giương cặp mắt hận thù cho cô.
Hoàng My buồn cười, chỉ một lần thua mà đã hận cô đến tận xương tủy như vậy. Thật đau lòng đó nha!
- Cô đã từng cảnh cáo cô rồi không phải sao...?
Hoàng My kéo dài chữ, cố tình khiến cho Lâm Tiêu Tiêu trong lòng sợ hãi. Nỗi ám ảnh bị nhắc lại, một người tự cao như cô ta đương nhiên sợ nhất là bại trận.
Cô nổ một phát đạn, Lâm Tiêu Tiêu liền chém đứt đôi phát đạn đó. Quả không hổ danh là nữ chủ. Nhưng Hoàng My không thua, khi Lâm Tiêu Tiêu vừa chém viên đạn đó xong thì cô cũng đã xuất hiện trước mặt cô ta.
Hoàng Hoàng và con dao kia lại một lần nữa dán lưỡi sắc cạnh của mình vào nhau. Gương mặt kiều diễm của Hoàng My lại lần nữa phóng đại trước mặt Lâm Tiêu Tiêu.
Vốn cô ta không ngờ được, cây chủy thủ kia chỉ được cầm bằng một tay, còn tay còn lại cùng cây súng lục ở đâu đã chĩa vào bụng mình từ lúc nào.
Một tiếng súng vang trời, Lâm Tiêu Tiêu ôm lấy bụng mình. Hoàng My thu hồi Hoàng Hoàng, không quên khen nó giỏi giang.
- Quả nhiên, tôi vẫn không muốn giết cô.
Hoàng My tự trách mình quá nhân từ. Vì thế giới này mà cô lại không giết nữ chủ. Đơn giản là vì hệ thống đã cảnh báo.
- [ Mong tiểu thư bình ổn cảm xúc, nếu nữ chủ chết không phải do tự tử hoặc tai nạn thì thế giới này sẽ sụp đổ. Có thể hành hạ, đánh đập, cưỡng hiếp, gây liệt toàn bộ, thanh danh hư hại,... nhưng đặc biệt vẫn là không được trực tiếp giết chết nữ chủ. ]
Cô cũng cảm thấy hệ thống này có vấn đề. Hình như rất có định kiến với nữ chủ, nghĩ ra toàn mấy cái tàn bạo gì đâu không à!?
Lâm Tiêu Tiêu ôm lấy bụng mình, mất ý thức dần mà ngã xuống. Vẫn là Hoàng My ôm lấy người cô ta.
Đàn em hai bên đứng nhìn nhau. Lão chủ Kim Băng hơi nhíu mày, không ngờ Át chủ bài của ông ta cũng bị đánh bại rồi. Nhưng với ông ta cũng không chỉ có một con Át..
Một bóng đen xuất hiện, Cao Thiên cảm nhận được nguy hiểm liền chạy đến chặn đòn tấn công của người kia.
Lam Danh bị Cao Thiên đánh bật ra sau, nhíu mày nhìn Hoàng My vẫn đang ôm Lâm Tiêu Tiêu đang đầm đìa máu chảy kia.
Lam Danh là nam phụ, sư huynh của Lâm Tiêu Tiêu, con trai của Lão chủ Kim Băng. Anh ta yêu thầm Lâm Tiêu Tiêu nhưng không dám nói, đến khi Lâm Tiêu Tiêu yêu Cao Thiên rồi thì mới thổ lộ.
Hoàng My nhìn bàn tay đang chảy máu của Cao Thiên, đôi mắt đỏ rực hơi sáng lên rồi trở nên âm trầm đến kì lạ. Cô đặt Lâm Tiêu Tiêu xuống, không quản có bao nhiêu sự kì lạ mà lấy từ không gian ra một bộ sơ cứu để cầm máu cho cô ta.
- [ Tiểu thư, Cao Thiên... ]
- "Im miệng"
Hoàn thành xong việc, cô trực tiếp ném Lâm Tiêu Tiêu đang ngất xỉu về phía Lam Danh. Anh ta ôm lấy sư muội trong lòng mình, đôi mắt như có như không nhìn Hoàng My.
Mọi người cũng bị bất ngờ trước hành động đó của cô. Bất ngờ trước cái sức mạnh của một cô gái nhìn mảnh khảnh kia.
- Đừng để cô ta chết. Tôi gánh không nổi tội giết người đâu!
Hoàng My định chuồn trước để đưa Lâm Tiêu Tiêu đi bệnh viện nhưng sự xuất hiện của Lam Danh đúng là phá vỡ kế hoạch. Vẫn là không nên để cô ta chết.
- Vị tiểu thư này, cô có vẻ rất giỏi. Có muốn về phe tôi không? Chúng tôi sẽ cho cô những gì cô muốn!
Lão chủ Kim Băng dở giọng dụ dỗ, lão ta nghĩ cô cùng lắm cũng chỉ là một người khác. Bởi vì cô không mang mặt nạ của Hoàng Ưng mà mang một cái mặt nạ trắng kì dị.
- Xin lỗi. Tôi rất bận rộn!
Hoàng My cầm hộp sơ cứu, tiến đến chỗ Cao Thiên dở giọng cà lơ phất phơ của mình, gương mặt vẫn một nụ cười hoàn chỉnh. Cao Thiên hơi nhíu mày, lão già này muốn làm gì chứ!?
- Anh bị thương rồi. Có đau lắm không?
Hoàng My giữ vẻ một người vợ hiền lành, lương thiện, dịu dàng, toát lên vẻ hào quang. Nếu không phải cô mới đánh người ta bán sống bán chết thì đám người cũng sẽ chỉ nghĩ cô chỉ là một cô gái xinh đẹp, thục nữ thôi.
- Không đau. Em có bị thương ở đâu không?
Cao Thiên mặc cho Hoàng My băng bó tay mình, tay còn lại đặt lên đầu cô. Một phong cảnh đậm chất ngôn tình. Đám người bị nhét cơm tró đầy họng chỉ biết đứng im lặng.
- Được rồi. Thoả thuận không được...Chúng mày lên đi.
Lão chủ Kim Băng mất kiên nhẫn, liền phất tay. Đám đàn em liền xông lên. Hoàng My cũng băng bó cho Cao Thiên xong. Anh liền đẩy cô về phía sau như muốn che chở.
Đường An và Lăng Quang cũng rất biết điều mà phối hợp với Cao Thiên bảo vệ Hoàng My. Cô đứng đằng sau, nhìn về phía chiến tranh trước mắt. Tiện miệng cười khẩy một tiếng.
- Lam Danh! Bên này này!!
Hoàng My chuồn qua đến sau cái cây mà Lam Danh đang đứng bế Lâm Tiêu Tiêu. Anh ta hơi khó hiểu nhưng cũng đi theo, không hiểu sao mà cảm thấy cô cũng không quá ác độc.
- Sao cô lại biết tên tôi!?
Sau khi ba người chuồn được đến đường chính thì Lam Danh mới nhận ra điều không hợp lí. Anh ta vốn chưa từng tiết lộ tên cho ai mà!
- Đừng để ý chuyện đó. Thay bộ đồ này đi, tôi đã gọi xe cấp cứu rồi. Lát nữa anh với cô ấy đến bệnh viện, giờ tôi phải quay lại.
Hoàng My ném cho Lam Danh một túi quần áo rồi thong dong chạy về. Lam Danh có chút không tin tưởng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi thay đồ.
Khi Hoàng My quay lại thì hiện trường chỉ còn là đống đổ nát. Căn nhà cháy phừng phực, xác người la liệt trên đất. Những người còn sống thì thương tích đầy mình, đứng cũng không nổi.
Cao Thiên đang lo Hoàng My chạy đi đâu thì vừa kịp thấy cô. Lão chủ Kim Băng đứng một góc nổ một phát súng, cô không kịp nghĩ ngợi mà nhảy tới đẩy Cao Thiên ngã xuống tránh đạn.
Viên đạn bắn trúng cánh tay của Hoàng My. Cô nhìn viên đạn đang găm sâu đến tận xương mình. Nỗi đau đớn từ tay truyền lên não, máu chảy ồ ạt như không muốn dừng lại. Cao Thiên nhìn thấy một màn đó thì tròng mắt hằn tơ máu. Tay liền luống cuống xé áo của mình băng lại cho cô.
- Vị tiểu thư này, cô cũng can đảm quá rồi.
Lão chủ Kim Băng vang lên tiếng cười khe khẽ. Đường An và Lăng Quang nghe tiếng cười rồi trợn mắt cánh tay đang chảy máu của Hoàng My.
- [ Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo! Tiểu thư gặp vấn đề về thể xác! ]
Tiếng hệ thống ong ong trên đầu, Hoàng My dùng tay hứng những giọt máu đang chảy kia. Cố gắng cắn răng nhịn đau, đời cô vốn dĩ ghét nhất là để bản thân bị thương.
- Hôm nay đến đây thôi, hẹn ngày tái ngộ.
Lão chủ Kim Băng đắc ý nhìn những ánh mắt thù hằn đang chĩa về phía mình kia. Cười ha hả rồi rời đi.