Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Cùng Ta Qua Từng Thế Giới - Chương 187: Ngoại truyện (2)




Hoàng My trực tiếp đi lên tầng cao nhất. Vừa bước ra khỏi thang máy thì ánh mắt của cô như có như không nhìn về phía phòng họp. Hứa Mặc đang họp thì cũng cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, anh nhìn sang thì thấy thân ảnh mảnh khảnh của ai kia đang được trợ lý mời đến phòng Chủ tịch.

Hứa Mặc cũng không phải nam chủ chiều sủng vợ ghê gớm như các nam chủ khác mà đang họp có thể bỏ cả cuộc họp để chạy về với vợ. Mà Hứa Mặc chơi đẹp hơn, anh đợi đến khi cuộc họp lên cao trào mới bỏ đi.

Mọi người trong phòng họp be like: "..." Σ(ಠ_ಠ)

Sếp ơi! Anh bỏ đi đâu thế!! Ơ kìa, còn một chút nữa là xong dự án rồi. Đúng lúc này anh bỏ đi đâu vậy sếp ơi!!!

Hoàng My đang ngồi trong phòng Chủ tịch bấm điện thoại. Đối tác gửi hợp đồng online cho cô làm Hoàng My dùng điện thoại cũng khó mà xử lý. May là điện thoại của hệ thống có thể phóng to thành máy tính bảng nhưng ở nơi công cộng thì cư nhiên không tiện để lộ ra thứ hiện đại như vậy.

- Bảo bối, em đến đây làm gì?

Hứa Mặc ngồi xuống cạnh cô, tay cũng vòng qua ôm lấy eo cô một cách thâm tình. Nhưng với tác giả thì khi nhìn cảnh này và thoại này, có vẻ rất giống với kịch bản tra nam ngoại tình, chất vấn vợ sao lại đến đây, suýt bị phát hiện.

Tác giả: "..." Không biết có đưa nhầm kịch bản không nhỉ!?

- Em đến làm việc cùng anh chứ sao nữa!? Anh mau quay lại phòng họp đi!

Hoàng My đương nhiên biết tính nam chủ của Hứa Mặc. Anh họp không thể nhanh đến như vậy được, ít nhất cũng phải một hai tiếng.

Sau vài lời dỗ ngon dỗ ngọt của Hoàng My thì Hứa Mặc cũng nghe lời mà quay lại phòng họp. Cổ đông nhìn thấy anh quay lại thì mừng rớt nước mắt, thầm cảm ơn phước của ai đó.

Sau khi họp xong, Hứa Mặc lại quay trở lại phòng chủ tịch. Vừa mở cửa bước vào thì đã thấy Hoàng My yên tĩnh ngồi ngủ trên sofa rồi. Bộ dáng rất không biết phòng bị, căn bản đã làm cho Hứa Mặc mềm nhũn cả người.

Hứa Mặc cười nhẹ, cởi áo vest ngoài ra đắp lên cho Hoàng My. Chỉnh nhiệt độ máy lạnh vừa đủ để cô không nóng, anh cũng không lạnh rồi ngồi làm việc như bình thường.

Vài tiếng sau, Hoàng My vừa tỉnh đã thấy Hứa Mặc đang chăm chú làm việc trong giờ ăn trưa. Cô cảm thấy có chút tội nghiệp anh a~

- Bây giờ anh có đang rảnh rỗi không?

- Thời gian dành cho em thì anh lúc nào cũng rảnh rỗi cả.

Hứa Mặc bước đến, như thói quen mà đặt tay lên đầu Hoàng My. Cô khẽ cười, nắm lấy tay anh rồi kéo ra khỏi phòng. Hôm nay Hoàng My không đi giày cao gót, rất thuận tiện cho việc chạy trên hành lang của cô.

Hoàng My kéo Hứa Mặc một mạch từ tầng cao nhất đến thang máy, từ thang máy xuống tầng thấp nhất rồi gọi xe nhà mình đến. Khi chiếc xe xuất hiện thì kéo anh lên xe luôn. Trợ lý cũng không kịp ngăn cản.

Chiếc xe lăn bánh trên đường, thẳng tiến đến trường của Tứ Tiểu Tuấn nhà họ. Sau khi đưa Hứa Mặc chào hỏi qua với hiệu trưởng Jin thì Hoàng My kéo anh đến lớp của từng đứa nhỏ một.

- Có thể dùng loa trường gọi chúng nó xuống mà.

- Anh phải biết quan tâm mấy đứa nhóc một chút chứ.

Lớp học của anh cả Tuấn Kiệt đang kiểm tra thì được cha mẹ ghé thăm đầu tiên. Tuấn Kiệt trưng ra một bộ dạng hàn khí bao bọc cả người cậu nhóc khiến cho những bạn gái nhìn lén không rét mà run.

- Tuấn Kiệt, em đã xong bài kiểm tra chưa?

- Dạ rồi.

Tuấn Kiệt hơi gật đầu, nhìn sang cha mẹ đứng ngoài cửa. Cậu nhóc tự giác đứng lên rồi đi nộp bài cho giáo viên. Lát sau quay lại chỗ thì giáo viên mới bảo Tuấn Kiệt xách cặp đi về.

Lớp của Tuấn Hoàng đang trong tiết tự học, không có giáo viên. Tuấn Hoàng thì đang ngồi đọc sách, dù chỉ đọc sách thôi nhưng cũng khiến bao bạn nữ trong lớp liếc nhìn.

Hoàng My dắt Hứa Mặc và Tuấn Kiệt đến trước cửa lớp của Tuấn Hoàng. Cái lớp đang trong tình trạng hỗn loạn nên không để ý đến có một đám người đang xuất hiện trước cửa.

- Cô My! Chú Mặc!

Một giọng nói trẻ con vang lên, thành công thu hút sự chú ý của cả lớp đổ dồn về phía cửa. Hoàng My nhìn cậu nhóc mới gọi tên mình, trên môi treo lên nụ cười nhàn nhạt.

- Hà tiểu thiếu gia, con thật là...!

Cậu nhóc cười hì hì. Cậu nhóc này chính là con trai của Hà Di và Jin, nhỏ hơn Hà đại tiểu thư là chị cậu nhóc 1 tuổi và bằng tuổi Tuấn Hoàng nhà cô.

Tuấn Hoàng buông quyển sách xuống rồi đứng dậy, bước ra trước cửa. Miệng vẫn nở nụ cười tươi tắn.

- Cha mẹ, hai người đến đây làm gì vậy?

- Đến đón con về. Mau về thôi!

Tuấn Hoàng khó hiểu nhưng không hỏi. Chỉ lẳng lặng xách cặp rồi tạm biệt mọi người trong lớp.

Tuấn Anh và Tuấn Hùng đang học thì bỗng thấy cha mẹ mình. Giáo viên đi ra xem xét, nói vài câu thì giáo viên bảo Tuấn Anh và Tuấn Hùng đi về. Hai cậu nhóc có chút ngạc nhiên nhưng cũng nghe theo mà xách cặp bước ra khỏi lớp.

Chờ cả gia đình đã yên vị trong xe, Hoàng My mới chậm chạp giải thích ẩn ẩn ý ý.

- Thật là...hôm nay là ngày đặc biệt nên gia đình mình sẽ đi chơi.

Câu giải thích cũng như không của Hoàng My chỉ khiến cho cả gia đình hoang mang nên cả nhà cũng bỏ vấn đề đó qua một bên. Chuyện cần làm bây giờ là về nhà, thay đồ, chuẩn bị đi chơi thôi.

Đầu tiên là gia đình lượn qua nhà hàng để ăn trưa. Khỏi phải nói thì quay trở lại nhà hàng 10 năm trước Hứa Minh và Hà Di xung đột. Đồ ăn ở đây quả thật rất ngon.

Sau khi ăn xong thì gia đình này lại đi dạo quanh công viên gần đó để tiêu cơm.

Chiều một chút thì gia đình này lại dạo trung tâm mua sắm. Hoàng My vung tiền mua đồ cho 5 cha con nhưng đương nhiên cũng không quên phần của mình. Cuối cùng 5 cha con là người xách đồ cho người phụ nữ duy nhất trong nhà lon ton mua sắm.

Sau đó, cả nhà đi chụp ảnh. Từng bức ảnh được chụp trong studio đều mang đậm nét đẹp của gia đình 6 người. Hoàng My rất vui vẻ mà giữ nó trong túi, về nhà cô sẽ kẹp vào album gia đình.

Buổi tối hôm đó, Hoàng My lại loay hoay trong bếp nấu ăn. Hứa Mặc đương nhiên cũng sẽ giúp một tay. Tứ Tiểu Tuấn cũng muốn giúp mẹ. Giúp việc cũng đã được nghỉ hết.

Bữa cơm tối hôm đó diễn ra trong tâm trạng đầm ấm của một gia đình nhỏ. Tiếng cười đùa vui vẻ hoà lẫn với tiếng đường xá, một ngày bình yên trôi qua như vậy là đủ rồi.

- Anh thật sự không nhớ sao?

Hoàng My ngồi trên giường thoa kem dưỡng ẩm ban đêm. Hứa Mặc ngồi bên cạnh xử lý công việc, lắc đầu nguầy nguậy. Anh vẫn không thể nào nhớ được hôm nay là ngày gì.

- Anh ngốc thật!

Hoàng My búng trán Hứa Mặc. Tay cô cầm chiếc điện thoại lên, bấm vài cái rồi đưa ra trước mặt anh.

- Hôm nay...là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta đấy chồng yêu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.