*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Món quà này...thiếp nghĩ người sẽ thích. - Hoàng My đưa một chiếc hộp màu đỏ nhỏ bằng lòng bàn tay cho Đoàn Huy.
Đoàn Huy mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc khăn tay màu trắng, một màu trắng tinh khiết như một đứa trẻ. Đoàn Huy cầm chiếc khăn tay lên rồi bỗng mở to mắt ngạc nhiên. Trên góc khăn tay, được thêu nét non nớn hai chữ gọn gàng không thể lạ: "Đoàn Huy".
"Đây là chiếc khăn tay em thêu đó! Anh thấy đẹp không?"
"Anh sẽ giữ chiếc có tên em! Em sẽ giữ chiếc có tên anh! Sau ngày đám cưới của chúng ta, mình đổi cho nhau nhé!"
Những câu nói ùa về trong đầu khiến hốc mắt Đoàn Huy bỗng đỏ lên. Tất cả mọi người đang chú ý anh nên liền nhận ra ngay. Hoàng My có chút hoảng nhưng vì tính cách đã vốn điềm tĩnh nên chỉ nhẹ đặt tay lên tay anh.
- Có chuyện gì sao?
- À...không sao! Chỉ là nhớ lại một chút chuyện thôi! - Đoàn Huy chớp mắt mấy cái rồi để lại chiếc khăn tay vào hộp.
____________________
Mấy ngày sau, một ngày đẹp trời, Hoàng My ngồi trên chiếc ghế bập bênh của mình, chọc chọc vào làn da đen xì của Min Cẩu.
- Chán quá Min ơi! - Hoàng My ném thẳng Min Cẩu vào cái cây gần đó.
- Công chúa...!!! - Chàng quản gia kia lại xuất hiện trước khi Min Cẩu bay vào tường.
- Có gì chơi không? - Hoàng My giẫy đành đạch trên chiếc ghế bập bênh.
- Người có muốn đi chơi?! - Min đứng ngay ngắn bên cạnh Hoàng My với bộ đồ quản gia hiện đại hại điện.
- Chơi đâu bây giờ? Hoàng hậu của một nước đi chơi khó lắm! - Hoàng My thở dài.
- Người có thể lén! - Min Cẩu cố gắng dụ dỗ Hoàng My.
- Vậy ta đi thôi! - Hoàng My liền bị dụ dỗ mà kéo tay Min Cẩu phi thân lên nóc nhà chơi.
Dưới góc nhìn của Hoàng My, nơi những con người không chân thật đi lại vui vẻ trên đường. Một cô gái thanh tú có nụ cười xinh đẹp quen thuộc đang ở trong một tiệm bán vải.
Hoàng My tia thấy thì liền liếc mắt sang Min Cẩu bên cạnh. Việc không thể tự biến ra một bộ đồ khác để thay khiến cho Min Cẩu thành một thứ cản trở Hoàng My đi lại tự do vì anh ta mặc bộ quản gia hiện đại.
Min Cẩu thông minh, hiểu được Hoàng My muốn nói gì. Anh liền biến thành con chó nhỏ trong vòng ôm của Hoàng My.
Cánh cổng tiệm vải mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp bước vào. Hoàng My sở hữu gương mặt sang trọng và tinh tế dễ nhận ra là con nhà quyền thế nên bà chủ liền quay sang giới thiệu.
- Tôi muốn xem một chút loại vải được chứ?! - Hoàng My cười nhẹ nhưng thập phần lấn áp nụ cười tươi xinh của Châu Ngọc.
Tất cả các vị khách đang ở trong tiệm vải cũng ngớ người trước nụ cười ấy. Thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc đen óng ả chỉ buộc ở gần đuôi. Dáng người mảnh khảnh với bộ bạch y tinh khiết trên người. Trên tay là một chú Cẩu ngầu lòi đang liếc ngang liếc dọc.
- Mời quý khách đây xem! - Bà chủ tiệm vải cười hề hề.
Đi lướt qua thật nhiều cuộn vải, Hoàng My có vẻ ấn tượng với miếng vải đỏ lớn có con Phượng Hoàng thêu tay với một màu vàng kiên cường và mạnh mẽ nhưng vẫn uyển chuyển và điệu đà.
Min cũng nhìn thấy vẻ thích thú trong mắt Hoàng My. Anh nhảy khỏi tay cô rồi đi đến chỗ miếng vải để nhìn kĩ hơn từng sợi chỉ.
Hoàng My quay sang nhìn bà chủ vẫn đang luyên thuyên về vải của mình chất lượng như thế nào bên cạnh. Bà chủ cũng giật mình mà nhìn lại cô.
- Miếng vải này là bao nhiêu? - Hoàng My cúi xuống bế Min Cẩu đang soi mói lên.
- Thưa quý khách! Miếng vải này... - Bà chủ bỗng chảy mồ hôi ròng ròng, ấp úng một hồi.
- Bà chủ! Vải của ta đâu?! - Cánh cửa mở toang ra, một thanh niên trai tráng bước vào.
- Dung Xuyên công tử! Chúng tôi đã có rồi đây! - Bà chủ tiệm vải cuống cuồng lên.
- Để ta xem nào! - Người được gọi là Dung Xuyên công tử bước tới chỗ Hoàng My nhìn miếng vải.
Hoàng My đang lo cho Min Cẩu bị sợi chỉ vải dính vào lông nên không để ý việc Dung Xuyên đang đến gần.
Một gia đinh nữ đằng sau đi đến đẩy Hoàng My ra để có đường cho Dung Xuyên đi đến. Hoàng My liền phản xạ có điều kiện mà bật ra đằng sau trước khi tay cô gái kia động vào mình.
Việc Hoàng My bỗng nhiên bật ra đằng sau như thế làm cho Min Cẩu rơi cái phịch xuống đất. May mà kịp dùng chân đạp đất không thì xương của anh ta gãy hết.
- Ấy! Có sao không?! - Hoàng My nhận ra điều gì đó mà chạy lại bế Min Cẩu lên.
____________________
Xem ảnh 1
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Chủ nhật, ngày 30 tháng 8 năm 2020
Thời gian đăng: 24 giờ
Thời gian hoàn thành: 23 giờ 11 phút
Ad đã quay về rồi mọi người ơi! Nhớ ad hong này?! Như các chương trước thì ad vẫn mê game nhé! Ad nói luôn là trong thời gian này ad rất hay chơi game và cũng sắp vào năm học mới nên thời gian viết tiểu thuyết của ad sẽ giảm dần đi.
Như bình thường là 1 ngày một chương thì nó sẽ giảm khủng khiếp xuống khoảng 4 đến 5 ngày 1 chương nhé! Dù vậy thì mọi người cũng đừng bỏ ad mà đi nha!