Edit: Siu Nhơn Mèo “Nói với Dung Linh một tiếng, bổn cung không nuôi phế vật, nếu vẫn còn không bò lên được Long sàng, gã cũng không cần trở về Đức Hinh cung này.” Một trăm ba mươi ba, tạ Hoàng ân.
“Thẩm tổng quản.” Lục Uyên cười nhìn thoáng qua Thẩm Ngôn vẫn còn đang ngây người, nói: “Còn không tạ ân?”
Thẩm Ngôn muốn nói chức bậc này hắn không kham nổi, thế nhưng vừa định mở miệng thì lại thấy những cặp mắt trông mong nhìn mình, những cặp mắt trông mong mình từ chối của những vị quần thần.
Hắn mím môi, quỳ xuống dập đầu: “Nô tài… Tạ chủ Long ân.”
Chúng thần xôn xao, loại ý chỉ cất chắc đặc biệt như này, thường thì các thần tử đều khước từ một phen, bọn họ đang định đợi lúc Thẩm Ngôn từ chối thì thuận theo đó mà thỉnh mệnh, thỉnh Hoàng thượng thu hồi ý chỉ đã ban ra. Suy cho cùng thì tiền triều bị diệt là do hoạn quan cầm quyền, vì vậy khi thái tổ lập triều đã nghiêm cấm hoạn quan tham gia vào chính sự. Nhưng hành động này của Lục Uyên, hình như là đang đi theo vết xe đổ của tiền triều.
Nhưng mệt là Thẩm Ngôn lại không làm theo lẽ thường.
“Hoàng thượng… Việc này tuyệt đối không được đâu ạ!” Rốt cục cũng có một vị lão thần không kiềm chế được, vén vạt quan bào, ra dáng nếu Lục Uyên không thu hồi ý chỉ thì sẽ quỳ mãi không chịu dậy.
Một đại thần nhỏ giọng giục Lục Kiêm đang đứng một bên không nhúc nhích: “Thái tử điện hạ, Ngài cũng khuyên bệ hạ đi ạ.” Hoạn quan tham gia vào chính sự không có ích cho Thái tử điện hạ, ngược lại có khuynh hướng làm suy yếu đi quyền thế của Thái tử. Bọn họ nghĩ Thái tử tất nhiên sẽ phản đối.
Lục Kiêm thoáng nhìn ông ta, không lên tiếng.
Lại có người nêu ý kiến nói: “Hoàng thượng, Người không nghe chúng thần nói, thì cũng xin hãy nghe ý kiến của Thái tử một chút đi ạ.”
Lục Kiêm nhắm mắt tiến lên một bước: “Mấy ngày gần đây nhi thần có học sách sử, đọc được việc ở tiền triều, bỗng nhiên nhớ lại lời dạy của phụ Hoàng ngày trước.”
“Nhi thần nhớ khi còn bé có hỏi Người vì sao tiền triều bị diệt? Người nói sỡ dĩ tiền triều bị diệt, không ở gian hoạn, không ở hậu cung, mà là do bậc Đế vương hồ đồ. Khi đó, nhi thần còn có hơi mông lung.” Nó dừng một chút, sau lại tiếp tục nói trong ánh mắt khiếp sợ của quần thần, “Nhưng giờ nhi thần đã hiểu, biết người, dùng người giỏi, không khuôn mẫu, phụ Hoàng anh minh.” Một trăm ba mươi bốn, đứng ra chống lại.
“Điện hạ, điện hạ.”
“Chuyện gì?” Giọng Lục Kiêm rất không lành.
Hộ bộ thượng thư Lâm Tề đuổi theo tới nhất thời bị nghẹn họng, có bao giờ lão thấy Thái tử xấu tính như vậy đâu?
“Thái tử điện hạ, chỗ Hoàng thượng, Ngài đến khuyên đi ạ.”
“Lúc thượng triều cô nói còn chưa đủ rõ ràng?” Lục Kiêm nhướng mày, tuy rằng ngũ quan vẫn còn non nớt, nhưng thần sắc lại rất có nét giống Lục Uyên.
“Điện hạ…” Lâm Tề nghĩ rằng lúc thượng triều Lục Kiêm sợ uy nghiêm của Lục Uyên mới ra vẻ thỏa hiệp, vì vậy lúc này mới ra sức khuyên, “Nếu để hoạn quan tham gia vào chính sự, về sau càng không dễ xử lý. Không đâu xa, hãy xem tiền triều, đến cuối cùng thì tất cả Hoàng tử phải hành lễ với gian hoạn…”
“Lâm đại nhân.” Lục Kiêm lạnh lùng nói, “Cô cho rằng cô đã nói rất rõ ràng, nếu như Đế vương hồ đồ, thì đó là gian hoạn nhúng tay vào chính sự, nếu như là bậc Quân chủ thánh minh, thì đó là vua tôi cùng góp sức.”
“Hay là đại nhân ám chỉ phụ Hoàng hồ đồ?” Lục Kiêm vuốt vuốt triều phục màu đỏ vàng. “Huống hồ, nếu Đế vương hồ đồ, cho dù không có gian hoạn thì cũng sẽ có yêu phi, chẳng phải sao?”
Lục Kiêm nhấn mạnh hai chữ “yêu phi”.
Lâm đại nhân run rẩy, không dám nói thêm một lời nào nữa.
Lục Kiêm kéo kéo khóe môi: “Cô khuyên đại nhân trước hãy quản tốt nữ nhi nhà mình, sau đó mới nói đến việc khác được.”
…
Điện hạ! Điện ha! Ngài chờ tiểu nhân với.” Tiểu Ninh tử chạy theo mệt đến thở hồng hộc, nhưng đến khi nó đuổi kịp Lục Kiêm, lúc này mới sợ ngây cả người.
Lục Kiêm hung hăng gạt hết những đồ quý trên bàn hết xuống đất, trong ánh mắt khiếp sợ của tiểu Ninh tử, những món đồ quý tất thảy đều biết thành mảnh vụn.
“Điện hạ…” Tiểu Ninh tử quỳ sụp xuống, “Điện hạ bớt giận…”
“Bớt giận?!” Giọng nói Lục Kiêm lạnh lẽo, “Cô giận hay không thì có liên quan gì? Những kẻ này có ai nào để cô vào mắt không?”
Tiểu Ninh tử run rẩy trấn an nó: “Đó là do điện hạ không nhìn thấy sắc mặt của Lâm đại nhân thôi ạ.”
“Lão ta?” Lục Kiêm cười lạnh, “Nhờ có nữ nhi của lão ban tặng, cô mới biết được trước kia là do cô không hiểu lý lẽ… Mẫu hậu vừa mới ngã bệnh, những kẻ này liền không để cô vào mắt, nếu như trước đây phụ Hoàng không dạy cho cô vài thứ, thì hôm nay có lẽ cô chính là kẻ ra mặt chống đối rồi.”
Tiểu Ninh tử cúi đầu không dám nói nữa, nó mơ màng có một loại cảm giác, Thái tử điện hạ dường như… Đã trưởng thành rồi. Một trăm ba mươi lăm, tra rõ.
“Cái gì?”
Đức phi trừng to hai mắt: “Phụ thân, ngài nói gì cơ?”
“Con không có nghe sai đâu! Hoàng thượng phong cho Thẩm Ngôn làm thái giám chưởng ấn.” Lâm Tề thở phì phò nói, sở dĩ lão phản đối mãnh liệt như vậy, là bởi vì lời nhắn nữ nhi lão đã gửi về nhà trước đó, ám chỉ lão phải chú ý Thẩm Ngôn một chút, lại không ngờ rằng Lục Uyên lại nhanh tay đến vậy.
“Việc này…” Đức phi đột nhiên cảm thấy có hơi mông lung.
Nàng ta buông lỏng tay, miếng ngọc trong tay liền rơi xuống, “răng rắc” vỡ thành hai nửa.
“Nương nương!” Cung nữ vội vàng đỡ lấy Đức phi, Đức phi lại bất thình lình bắt lấy cánh tay của cung nữ, móng tay bấu sâu vào da thịt cung nữ, lạnh lùng nói, “Tra rõ cho bổn cung, đến tột cùng thì Lệ phi đã chết như thế nào.”
“Nương nương… Lệ phi chẳng phải là uống rượu độc mà chết sao?” Cung nữ bị đau, giọng nói rụt rè. Trước giờ các nàng cũng không dám bước ngang qua cung điện của Lệ phi, sợ âm hồn không tan.
“Sai ngươi đi thì ngươi cứ đi! Tra cho bổn cung! Nguyên nhân kết quả, bao gồm cả việc tại sao Hoàng thượng lại phạt roi Lệ phi. Còn nữa, Lệ phi đã từng gặp Thái hậu, tra rõ cho bổn cung, hai người họ đã từng nói những gì!”
“Vâng, nô tỳ đi ngay.’
“Nương nương?” Lâm Tề vô cùng lo lắng, thế những ngại vì thân phận, chỉ có thể dùng ngôn ngữ hỏi thăm.
Đức phi khoát khoát tay: “Phụ thân về trước đi, nếu như bổn cung tra ra được điều gì, sẽ báo cho phụ thân. Chuyện trong cung đã có bổn cung, còn chuyện ngoài cung… Còn phải dựa vào phụ thân.”
“Ta sẽ tiếp tục ứng phó với Thái tử.”
“Làm phiền phụ thân rồi.” Trước khi Lâm Tề rời khỏi cung, Đức phi lại gọi lão, “Phụ thân, mục đích của chúng ta là đưa nhị Hoàng tử thượng vị, những thứ khác… Tất cả đều không liên quan gì đến chúng ta.”
…
Đợi Lâm Tề đi rồi, Đức phi ngồi lặng người hồi lâu, cho đến khi bầu trời trong veo le lói ánh nắng chiều, mới lạnh lùng nói: “Nói với Dung Linh một tiếng, bổn cung không nuôi phế vật, nếu vẫn còn không bò lên được Long sàng, gã cũng không cần trở về Đức Hinh cung này.”