Edit: Siu Nhơn Mèo “Trẫm để ý ngươi, nhưng trẫm lại càng tin ngươi hơn.”
Một trăm hai bốn, trẫm tin ngươi.
“Hoàng thượng, Thái tử Ngài… Còn quỳ ở ngoài ạ.” Doãn công công đứng ngoài điện bẩm báo, mấy ngày nay Lục Uyên đều để cho ông ở ngự tiền hầu hạ.
Thẩm Ngôn ngẩn ra: “Thái tử sao lại quỳ?”
“Ngươi không biết?” Lục Uyên liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn, thấy hắn lắc đầu, có hơi buồn cười, “Ngươi xem ngươi có phải là yêu ai yêu cả đường đi hay không?”
Thẩm Ngôn đang cài nút áo cho Lục Uyên, nghe vậy trượt tay cài trật, nhịn một lát mới nói: “Nô tài chỉ xem Thái tử là tiểu hài tử…”
Lục Uyên cao giọng cười to, cười đến mức Thẩm Ngôn hồng thấu cả mặt: “Ngươi có phải là đang nghĩ đến chuyện của mẫu hậu? Chuyện của Hoàng hậu? Thậm chí là chuyện của Lệ phi? Trẫm không để ý những việc đó, trẫm không thích các nàng thì tất nhiên cũng không để ý đến việc các nàng thích ai, chỉ cần không làm lẫn lộn huyết mạch của Hoàng thất, trẫm có thể khoan dung cho các nàng.”
“Trẫm để ý ngươi, nhưng trẫm lại càng tin ngươi hơn.” Lục Uyên dùng đầu ngón tay chọt chọt gò má hắn.
Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, hắn đã từng thấy chuyện được Lục Uyên yêu thích là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của hắn, giờ đây lại phát hiện có thể được Lục Uyên tin trọng dắt tay đi hết cuộc đời này, càng khiến cho người ta vui sướng hơn.
Không giống như bay lên tận mây hân hoan nhảy nhót, tâm tình của hắn giờ khắc này lại giống như là đang nâng niu một tuyệt thế trân bảo trong hộp gỗ trầm hương, trịnh trọng khóa vào tận đáy lòng.
Người khác nhìn không thấy hào quang rực rỡ trong đó, thế nhưng đối với Thẩm Ngôn mà nói, nó lại trĩu nặng trình trịch, rất an tâm. Một trăm hai mươi lăm, định ra ý niệm.
“Thái tử quỳ cả một đêm?”
Vẻ mặt Doãn công công có hơi khó xử, Lục Uyên nhíu đầu mày: “Cứ nói đừng ngại.”
“Thái tử… sai người đưa đến một tấm chăn mỏng, ngủ hai canh giờ, bây giờ vẫn còn quỳ ạ.” Doãn công công ấp úng nói.
Lục Uyên lại không có vẻ gì là không vui: “Ăn chưa?”
“Ăn… ăn rồi ạ.” Doãn công công thầm lau mồ hôi giúp Thái tử, người nào quỳ thỉnh tội mà chẳng để cho mình nhìn có vẻ thảm thương một chút, nhưng đến phiên Lục Kiêm, không cầu tình cũng không ra vẻ đáng thương, cứ im lặng không nói tiếng nào mà quỳ như thế.
Thẩm Ngôn lại nghĩ tâm tình của Lục Uyên rất tốt, thật ra hắn nghe Doãn công công nói vậy thì tâm tình cũng không tồi.
Tuy rằng Thẩm Ngôn không biết Thái tử đã làm sai điều gì, thế nhưng sự thật là Thái tử không có ý muốn bức bách Lục Uyên, mà là đang chân chính thật tâm thỉnh tội.
Lục Uyên cũng không đến chỗ Thái tử quỳ, chỉ là liếc mắt nhìn từ xa. Mà điều khiến Thẩm Ngôn kinh ngạc chính là, khi thượng triều, hắn lại nhìn thấy Lục Kiêm.
Chồng chồng tấu chương dâng lên, Lục Uyên chỉ lật qua lật lại, biểu thị mình đã biết. Có người muốn yết kiến Thái hậu, Lục Uyên không nói gì, chỉ là để cho bọn họ tiếp tục quỳ.
Cứ vậy, mạch nước ngầm bắt đầu từ khi lâm triều mới kết thúc, Lục Uyên không có bất kì giải lời giải thích nào cho đạo ý chỉ kia, cũng không trả lời bất kỳ lời thỉnh cầu muốn gặp mặt Thái hậu. Chúng triều thần lúc hạ triều đều là tâm thần hoảng hốt, nhưng tâm tình của Lục Uyên lại không tồi.
Chúng thần càng tích cực dâng tấu, y càng kiên định trừ hết các ý niệm với Thái hậu trong đầu họ. Một vị Thái hậu đã lâu không ở trong cung lại vẫn có thể có được lực lượng như vậy… Tay cũng không khỏi duỗi đến quá dài rồi.
…
“Tất cả đã sắp xếp xong rồi ạ.” Doãn công công khẽ giọng báo với Lục Uyên, Lục Uyên gật đầu, thuận miệng hỏi: “Thái tử còn quỳ sao?”
“Vâng, Thái tử sau khi hạ triều liền tiếp tục quỳ.”
Lục Uyên gật đầu, nhân tiện nắm lấy tay Thẩm Ngôn: “Đi, nếu vẫn còn quỳ, thì chúng ta đến gặp Thái tử một chút.” Một trăm hai mươi sáu, cơ và thời.
“Nhi thần tham kiến phụ Hoàng.” Ngưng một chút nó mới gật đầu với Thẩm Ngôn, “Thẩm công công.”
Thẩm Ngôn có hơi kinh ngạc, đây là chuyện gì vậy?
Đặt hắn với Hoàng thượng song song cùng một chỗ… Thái tử là có ý gì đây?
“Biết trẫm vì sao bằng lòng gặp con không?”
Lục Kiêm chần chừ một hồi: “Là bởi vì nhi thần lấy công chuộc tội?”
“Không, con tính kế Đức Hinh cung là bản lĩnh của con, nhưng chuyện con kéo Thẩm Ngôn xuống nước… Trẫm sẽ không quên.” Lục Uyên nhìn khuôn mặt mang vẻ u mê của Lục Kiêm, lạnh lùng nói, “Trẫn bằng lòng gặp con, là bởi vì con biết thân phận của mình, biết mình đang làm sai cái gì. Cho nên, trẫm nguyện ý cho con một cơ hội.”
“Phụ Hoàng…” Lục Kiêm nhắm nghiền hai mắt, nó biết mình đã gây ra hoạ lớn, cho nên mới lẳng lặng quỳ thỉnh tội, cũng là bởi vì nó biết nó dường như không có tư cách cầu phụ Hoàng và Thẩm tổng quản tha thứ.
“Nếu như ngay từ đầu con quỳ trước cửa Hà Thanh điện, trẫm có lẽ đã bắt đầu suy xét đến chuyện phế Thái tử.”
Thẩm Ngôn cũng hơi hiểu được, bên kia An Thọ cung vừa gặp chuyện không hay, bên này Thái tử đã giống gióng trống khua chiêng quỳ thỉnh tội, đó chính là đang bức bách Lục Uyên, nếu như lại dùng thêm chiêu tuyệt thực, không cần bất kì lời nói nào, cũng khiến cho triều thần sẽ suy đoán đến bí ẩn đằng sau đó.
“Phụ Hoàng, nhi thần biết sai rồi.”
“Con biết sai chỗ nào?”
“Nhi thần sai ở… Không tin tưởng phụ Hoàng.” Thật ra Lục Kiêm cũng hiểu, nó mơ hồ đoán ra được giữa phụ Hoàng và mẫu hậu hình như đã đạt thành một hiệp nghị nào đó. Nghĩ như vậy, những chuyện trước đây cảm thấy mơ hồ cũng đều được giải quyết dễ dàng. Vì sao rõ ràng mẫu hậu không nhận được ân sủng lại vác trên lưng cái danh được ân sủng nhất lục cung? Vì sao mẫu hậu biết rõ làm vậy sẽ chọc giận Nhạc thừa tướng, nàng vẫn cứ nói những lời đó?
Nếu xem mẫu hậu như là thê tử bị một tên thái giám đoạt đi trượng phu của mình, hiển nhiên hết thảy đều nói không thông. Nhưng nếu biến mẫu hậu thành thần tử của phụ Hoàng, hết thảy đều sẽ có được lời giải đáp. Bởi vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó, tất cả những hành vi của mẫu hậu đều là nhờ phụ Hoàng mớm ý, hơn nữa mẫu hậu còn cam tâm tình nguyện.
“Không phải là trẫm không cho con bày bố, lập mưu kế.” Lục Uyên bước đến trước mặt nó, nhìn từ trên cao xuống, nói: “Con là Thái tử của triều Đại Dục, trẫm không cần, Đại Dục cũng không cần một Thái tử không khôn ngoan. Con có thể mưu tính, thế nhưng con phải đảm bảo kết quả nằm trong tầm khống chế của mình… Xử lý việc, ngay cả nguyên nhân con cũng không biết rõ, lại qua loa đặt bẫy, con thậm chí còn không biết mình là thợ săn hay là con mồi, nhận được kết quả như vậy, bất ngờ lắm sao?”
Lục Kiêm cúi gằm đầu, nó thật không ngờ phụ Hoàng còn tàn nhẫn hơn cả trong tưởng tượng của nó.
Nó thà rằng câu câu chữ chữ của phụ Hoàng đều nhắc đến Thẩm Ngôn, chứ không muốn y rút ngạo cốt của mình ra nghiền nát như vậy. Nó luôn cho rằng mình đã có thể đảm đương một phía, thế nhưng hiện giờ xem ra nó vẫn còn rất non.
“Con muốn tính kế Thẩm Ngôn, có thể.” Lục Uyên nói ra lời này khiến Lục Kiêm kinh ngạc giật nẩy người, y tiếp tục nói, “Chờ đến khi cách nghĩ, sách lược của con chu toàn hơn cả của Thẩm Ngôn, rồi lại nghĩ đến việc tính kế Thẩm Ngôn vẫn còn kịp.”
“Phụ Hoàng…” Lục Kiêm rũ đầu, có hơi buồn bực, đợi đến khi mình 27, 28 tuổi chẳng lẽ vẫn còn không theo kịp Thẩm công công? Lẽ nào khi đó phụ Hoàng có thể bỏ được Thẩm công công?
“Trở về đi, việc này là cơ hội cuối cùng trẫm cho con, trở lại tìm mẫu hậu con tâm sự đàng hoàng, rồi lại giao cho trẫm một phần bài tập. Về phần tha thứ… Con hẳn là nên đến cầu Thẩm Ngôn tha thứ, mà không phải là trẫm.”
“Vâng, nhi thần đã hiểu.”
…
Đợi Lục Kiêm rời khỏi, Thẩm Ngôn mới bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng vì sao phải kích thích Thái tử điện hạ ạ? Nô tài theo chân Người hành sự mới hiểu được chút chuyện loanh quoanh lòng vòng, với học thức và tầm mắt của Thái tử, chưa đến hai mươi tuổi đã vượt xa nô tài rồi.” Huống chi là bậc Vương giả, có quá nhiều thứ cần phải học, những mưu kế, thủ đoạn đó, chẳng qua chỉ là những thứ không được đặt lên bàn tiệc mà thôi.
Lục Uyên vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Ngôn, “Trẫm biết, cho nên trẫm mới cho nó thời gian tối đa là mười năm.”
Thẩm Ngôn đột nhiên ngẩn ra, ý Hoàng thượng là gì?