Edit: Siu Nhơn Mèo “Trẫm dám làm thế đó là vì có cách ứng đối. Không dám xưng là sách lược vẹn toàn, nhưng chắc chắn sẽ bảo hộ A Ngôn bình an.”
“Một mình nô tài bình an thì có ích gì?”
Sáu mươi bảy, tra xét chuyện.
“Chủ tử.” Ám vệ quỳ gối bên người Lục Uyên.
Lục Uyên tiếp lấy xấp giấy mà ám vệ trình lên, trên đó viết rõ đầy đủ kết quả điều tra.
Đọc kĩ tận ba lần, Lục Uyên mím môi, ánh mắt sâu thẳm: “Không làm kinh động đến Thái hậu chứ?”
“Thuộc hạ rất cẩn thận, không ai phát giác được.”
“Ừ.” Lục Uyên thả mấy tờ giấy vào trong chân đèn, ngọn lửa bùng lên liếm láp, sắc mặt Lục Uyên nhìn không ra là vui hay giận, chỉ nói, “Giấu việc này vào trong bụng.”
“Thuộc hạ không biết gì hết.” Ám vệ cúi đầu đáp lại.
Mấy tờ giấy dần vụn nát thành tro tàn trong ánh lửa, Lục Uyên nhắm lại hai mắt, trầm giọng nói: “Cả Thẩm Ngôn cũng không được nói.”
“Vâng.” Sáu mươi tám, tâm cam nguyện.
“Hôm nay tâm tình Hoàng thượng rất tốt sao ạ?”
“Từ đâu mà nhìn ra được?”
“Nô tài chỉ là biết vậy thôi.” Thẩm Ngôn bóp vai cho y, thấy tâm trạng Lục Uyên tốt thì bản thân cũng không tự chủ được mà vui theo.
“Trẫm cảm thấy…” Lục Uyên đặt tay lên mu bàn tay Thẩm Ngôn, nắn bóp. Tay Thẩm Ngôn không trơn mềm giống như những quý nhân sống an nhàn sung sướng trong cung, mà là khớp xương rõ ràng cộm lên vài đường gân, khiến Lục Uyên thấy xót xa, “Thích trẫm, đã làm khó cho ngươi.”
“Hoàng thượng nói gì vậy?” Thẩm Ngôn mím môi cười nói, “Dù cho Hoàng thượng không thích nô tài, nô tài cũng cam tâm tình nguyện mà thích Người.”
Lời Thẩm Ngôn nói, Lục Uyên biết, cũng bởi vì biết, cho nên mới đau lòng. Sáu mươi chín, giữ bình an.
“Hoàng thượng! Tiền tuyến đại thắng!”
“Thật không?” Lục Uyên vui mừng, trận chiến này đã đánh gần hai năm, nếu như không có được một chút thành quả nào, e là cả triều văn võ đều sẽ có dị nghị.
“Thiên chân vạn xác, tin từ tiền tuyến báo về nói đã bức lui quân địch cả trăm dặm, chiếm được ba thành của Nhu Nhiên ạ.”
“Tốt!” Lục Uyên vui vô cùng, “Trẫm sẽ ban thưởng thật lớn.”
Không lâu sau, tin chiến thắng từ tiền tuyến liên tiếp báo về, trận cuối cùng đánh cho Nhu Nhiên phải cắt nhường năm thành rốt cuộc cũng hạ màn.
“Trẫm muốn khao thưởng đại quân, A Ngôn có ý hay gì không?”
Thẩm Ngôn suy tư một chốc, tiên Hoàng trọng văn khinh võ vốn chưa từng có chuyện khao thưởng đại quân, cũng do Lục Uyên đăng cơ mới đề cao địa vị của võ tướng.
“Hoàng thượng, không bằng cử hành vây săn đi ạ?”
Lục Uyên suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy ý này không tồi: “Miễn cho tướng sĩ câu nệ, cũng tránh cho các quan văn thừa cơ làm khó dễ.”
“Còn có thể giúp Hoàng thượng tuyển chọn nhân tài.”
“Chỉ có ngươi lanh lợi.” Lục Uyên càng nghĩ càng thấy được, vui vẻ cúi người tiến lại gần dưới vành nón của Thẩm Ngôn, hôn một cái.
Thẩm Ngôn cuống quýt ôm trán, vội vàng nhìn khắp xung quanh. Thấy tất cả cung nhân đều đang cúi đầu, mới thở phào một hơi.
Lục Uyên nhíu mày: “Không tin trẫm? Chỗ khác thì may ra trẫm mới không làm được, nhưng ở Hà Thanh điện này, ngươi là chủ nhân thứ hai.”
Thẩm Ngôn hoảng hồn, lần này trực tiếp che miệng Lục Uyên.
Lục Uyên hôn vào lòng bàn tay đang che miệng mình một cái, lập bập nói: “Đây chính là phạm thượng.”
Phạm thượng thì phạm thượng, thời gian qua Lục Uyên không lui tới hậu cung, Thẩm Ngôn đã là vừa vui lại vừa lo. Vui tất nhiên là bởi vì Lục Uyên để ý mình, lo thì là ở chỗ Hoàng hậu, Thái hậu, thậm chí là phi tử ở hậu cung cũng sẽ không để cho chuyện này kéo dài được.
Hoàng thượng hiện giờ chỉ có ba vị Hoàng tử, hai vị công chúa, vả lại tuổi thì xấp xỉ nhau, đều được sinh ra trong một hai năm đầu sau khi Lục Uyên thượng vị. Mấy năm này ở hậu cung không có vị nào được sinh ra nữa, Thẩm Ngôn nghe nói Thái hậu đã gõ cửa thái y viện rồi.
Thẩm Ngôn còn lo hơn nữa đó là, đã lâu không có đứa bé nào được sinh thêm có khi nào sẽ dẫn đến sự nghi kỵ của triều thần, sinh ra tâm đánh cuộc áp vào trên người mấy vị Hoàng tử quá sớm, đến lúc đó sẽ là triều dã bất ổn.
Lục Uyên nhéo nhéo mặt Thẩm Ngôn, rồi di ngón tay vào giữa hai đầu mày xoa dịu đi nếp nhăn: “Đừng buồn, ngươi nhỏ tuổi hơn trẫm, cũng đừng để già nhanh hơn trẫm. Nếu không có chuyện của Lệ phi, trẫm vốn còn muốn nhẫn nại một đoạn thời gian. Mà cho dù là không có chuyện của Lệ phi, trẫm cũng định sẽ làm rõ, trẫm dám làm thế đó là vì có cách ứng đối. Không dám xưng là sách lược vẹn toàn, nhưng chắc chắn sẽ bảo hộ A Ngôn bình an.”
“Một mình nô tài bình an thì có ích gì?” Thẩm Ngôn buông lỏng tay, giọng nói khô khốc, đáy lòng dấy lên vị chua xót và ê ẩm. Hắn chưa từng nói ra hết tất cả nỗi lo lắng trong lòng, bởi vì có vài thứ, nói ra cũng chỉ làm tăng thêm phiền não, nhưng Lục Uyên lại hiểu được hết. Cũng giống như hắn có thể đọc hiểu tâm tư của Lục Uyên vậy, Lục Uyên cũng chưa bao giờ hiểu sai ý hắn.
Nghe vậy, giọng Lục Uyên cũng bất giác dịu dàng thêm: “Trẫm nói sai rồi, để trẫm nói lại, trẫm với A Ngôn sẽ cùng nhau bình an vui vẻ, nắm tay nhau đến bạc đầu.”