Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 94




Edit: Âu Dương Vô Tâm

Beta: ThyAn89

Tiểu hoàng tử mới hơn ba tháng đã rất dễ thương nên rất nhiều người yêu thích bé. Hạ Uyển Chi từ khi sinh con đến giờ thì luôn tất bật, cuộc sống chỉ xoay quanh con.

Tuy Thái hậu ghét nàng nhưng đối với tiểu hoàng tử thì lại không. Mỗi ngày Hạ Uyển Chi đều ôm tiểu hoàng tử đi thỉnh an Thái hậu. Bà nhìn thằng bé trắng mập đáng yêu thì cười tít cả mắt, khuôn mặt cũng hiện thêm vài nếp nhăn mờ mờ.

Dù sao Đại hoàng tử cũng đã mất, Nhị hoàng tử của nàng nghiễm nhiên trở thành số một. Nếu như hậu cung có thêm vài vị hoàng tử hoặc Triệu Tĩnh Di có một đứa con trai, Thái hậu sẽ không thèm để ý đến tiểu hoàng tử của Hạ Uyển Chi.

Hạ Uyển Chi không an tâm khi cho nhũ mẫu mang thằng bé đi nên lần nào cũng đích thân ôm tiểu hoàng tử đến Thọ Ninh cung.

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Hạ Uyển Chi dùng xong bữa liền mặc đồ cho tên tiểu tử kia. Mới vào hạ nên buổi sáng vẫn hơi se lạnh. Tiểu hoàng tử trắng nõn như tuyết, đáng yêu kinh khủng nên nhận được rất nhiều sự yêu thích của người khác. Hạ Uyển Chi lại càng coi bé con như châu báu, không ngại vất vả bế hắn đi, trên đường lại kiên nhẫn nói chuyện cùng tiểu hoàng tử.

Vì đã được hơn ba tháng tuổi nên con ngươi đã khá linh hoạt nhìn xung quanh hay nhìn theo đồ vật thằng bé thích. Đôi khi có người cầm trống bỏi chơi với hắn thì hắn liền hoa chân múa tay, miệng đầy nước miếng bi bô nói những lời chả có ai hiểu. Có khi còn vui vẻ chuyển động đầu.

Đến Thọ Ninh cung, Hạ Uyển Chi đem tiểu hoàng tử giao cho nhũ nương ôm, đi vào thỉnh an Thái hậu. Hạ Uyển Chi ngồi chờ một lát thì bức rèm che có âm thanh nhỏ. Nàng ngẩng đầu thì liền nhìn thấy Thái hậu được Triệu Tĩnh Di đỡ đi ra thì vội vàng hành lễ “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an.”

Thái hậu nhìn nàng một cái gật đầu, ánh mắt liếc tiểu hoàng tử. Trong nháy mắt, mắt bà sáng trưng ngồi xuống liền hướng nhũ nương ngoắc “Sách Nhi ngoan, mau đến đây cho Hoàng tổ mẫu ngắm.” Nhũ nương nhìn Hạ Uyển Chi, ôm tiểu hoàng tử tiến lên. Thái hậu bế bé con, mỉm cười đùa với tiểu hoàng tử.

Triệu Tĩnh Di cúi người thỉnh an Hạ Uyển Chi, nàng nhàn nhạt gật đầu, nhìn Triệu Tĩnh Di một thân áo màu phấn hồng,vải vóc mềm nhẵn, có thể là thượng hạng cống phẩm. Nàng ta tuổi không lớn lắm, còn chưa nẩy nở hoàn toàn nhưng đã có một dung nhan khuynh thành. Nếu nàng ta trưởng thành hoàn toàn thì gương mặt này không biết sẽ khiến bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng.

Hạ Uyển Chi không thể không nói nàng rất hâm mộ muốn có một gương mặt xinh xắn. Nhưng có nhiều chuyện không chỉ có gương mặt đẹp là được.

Nàng nghĩ, Triệu Tĩnh Di nếu vọng tưởng dựa vào sắc đẹp của mình mà muốn leo lên phượng vị thì cũng có khả năng. Dù sao nam nhân đều háo sắc.

Ma ma cầm đồ chơi đưa cho Thái hậu đùa với tiểu hoàng tử. Bây giờ hắn thích màu sắc tươi tắn. Chuỗi ngọc màu đỏ nè, túi thơm nè...cái gì trước mắt hắn lắc lư, hắn cũng sẽ chộp lấy, miệng bi bô nói.

Triệu Tĩnh Di cầm lấy một cái trống bỏi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Hạ Uyển Chi. Nhìn trang dung tinh xảo đẹp đẽ quý phái, khí chất thanh cao cao quý của Hạ Uyển Chi, ả không ngừng hâm mộ, ghen ghét.Hạ Uyển Chi phát hiện ra ánh mắt của nàng ta, thản nhiên ngẩng đầu. Nhìn sự ghen tị chưa kịp thu hồi trong mắt ả nàng cũng không nói gì, chỉ nhìn thái hậu đùa với tiểu hoàng tử, lúc này thái hậu là bộ mặt hiền từ.

Thái hậu trêu chọc trong chốc lát, ôm tiểu hoàng tử có chút mỏi tay, tiểu hoàng tử được nuôi rất kỹ, so với lúc vừa sinh ra nặng hơn rất nhiều. Bây giờ bé con như cục thịt tròn vo, chưa bế nhiều trẻ con thì thái hậu làm sao có thể ôm được lâu, Hạ Uyển Chi cũng là ôm một chút thì đưa nhũ nương.

Nhũ nương liền nhận lấy tiểu hoàng tử rồi đứng sang một bên. Thái hậu sửa sang lại cung trang, ánh mắt nhìn tiểu hoàng tử quét vài lần, nói với Hạ Uyển Chi “Mùa hạ sắp qua mùa đông sắp đến rồi. Ngươi sai người làm quần áo mùa đông đi.”

“Dạ! Hôm qua Thần thiếp đã phân phó cung nhân.” Hạ Uyển Chi gật gật đầu, hậu cung tuy lớn, việc nàng phải làm nhiều lắm là phân phó vài câu mà thôi, cũng là không thể nói mệt mỏi.

Thái hậu lại dặn dò vài câu, tiểu hoàng tử chơi mệt mỏi liền ở trong ngực nhũ nương ngủ thiếp đi. Thái hậu cho nàng lui xuống, rất chiếu cố tiểu hoàng tử, Hạ Uyển Chi gật gật đầu.

Nàng vừa đi, thái hậu nói “Uyển quý phi là người không dễ đối phó, ngươi phải cẩn thận chút. Trong hậu cung tranh đấu gay gắt ngươi lừa ta gạt, cho dù có ai gia cũng không thể lúc nào cũng bảo hộ ngươi chu toàn.”

“Vâng, Tĩnh Di nhớ kỹ!” Triệu Tĩnh Di gật gật đầu. Thật ra không cần thái hậu dặn dò nàng cũng biết, đâu chỉ là hậu cung tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt, Triệu phủ cũng không ngoại lệ, nàng cũng không phải là tiểu cô nương ngây thơ.

“Vậy là tốt rồi!” Thái hậu vỗ vỗ tay của nàng, tiếp “Hoàng Thượng mặc dù sủng ái Uyển quý phi, nhưng sẽ không lâu dài. Nếu dùng dung mạo của Tĩnh Di, sau khi tiến cung có thể được ân sủng.”

“ Được Thái hậu chỉ bảo là vinh dự của Tĩnh Di.” Đối với dung mạo của mình, Triệu Tĩnh Di rất tự tin, chỉ là Hoàng thượng hình như không thích nàng, rất khách khí với nàng, nghĩ tới đó lòng của Triệu Tĩnh Di chua xót.

Nhưng nghĩ lại, nàng ta cũng chỉ tiến cung hơn nàng có vài ngày ( edit: sinh con mà hơn vài ngày, khá khen cho tinh thần lạc quan này). Đợi đến khi nàng tiến cung hầu hạ Hoàng thượng thì ngài sẽ yêu nàng, sủng nàng. Đến lúc đó, nàng sẽ vượt qua cả Quý phi.

Vừa nghĩ như thế, hai mắt ảm đạm sáng lên, Triệu Tĩnh Di lòng tin mười phần cười cười.

Ăn trưa xong, Tề Diệp đi từ chỗ Thái hậu đến chỗ Hạ Uyển Chi đang trêu chọc tiểu hoàng tử. Nàng nhìn tròng mắt đen nháy của bé chuyển động theo chuỗi vòng đỏ mà cười liên tục.

Tề Diệp vừa tiến đến trông thấy một màn này, nhịn không được cười một tiếng, bước nhanh đến phía trước, ngồi xuống bên người nàng. Nhìn tiểu tử linh động như vậy, phụ thân hắn liền đưa tay véo má phúng phính của hắn một cái.

Hạ Uyển Chi nghiêng đầu nhìn Tề Diệp, đem chuỗi hạt giao cho hắn để hắn đùa với tiểu hoàng tử đang nói lời người ta không hiểu, hai tay trên không trung quơ quơ, thỉnh thoảng nhếch miệng cười một tiếng, khiến cho lòng người mềm nhũn một cái.Chơi đùa trong chốc lát, tiểu hoàng tử mệt mỏi liền hừ hừ khanh khanh, Hạ Uyển Chi sai nhũ nương dụ dỗ tiểu hoàng tử chìm vào giấc ngủ. Nàng tiếp nhận nước ô mai mát lạnh của Hạ Bích “Hoàng Thượng trời rất nóng tại sao ngài lại tới?”

“Nghe thái hậu nói Sách Nhi rất đáng yêu, trẫm nhớ hắn liền đi đến nhìn một chút.” Hắn nói xong liền không ngại nóng mà dán sát người nàng, tựa lên vai nàng.

Hạ Uyển Chi cười cười, sờ sờ mặt của hắn “Nếu mệt mỏi thì ở chỗ này nghỉ trưa trong chốc lát đi!”

“Ừ!” Tề Diệp đáp một tiếng nhắm mắt lại.

Chờ trong chốc lát, Hạ Uyển Chi thấy hắn không có động tĩnh, nghiêng đầu nói “Hoàng Thượng muốn gối lên trên người thần thiếp ngủ sao?”

“Trên người Uyển Nhi thật thơm, trẫm ngửi rất buồn ngủ!” Tề Diệp cười cười, ôm nàng nằm trên chiếu, nói “Cùng trẫm nằm một lát đi!”

Nàng gật gật đầu, không nói gì, cho hắn dán vào người mình, nắm lấy tay hắn. Mười ngón tay đan xen.

Giữa hè nóng ran, cũng may Chiêu Hoa cung của nàng có không ít băng, trái cây ướp lạnh, nước ô mai thật là giải khát. Bất giác tháng sau đã trôi qua.

Ngày mười lăm thỉnh an thái hậu, người ngồi đầy phòng. Triệu Tĩnh Di nhu thuận đứng bên cạnh thái hậu, xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bị rất nhiều người ghen ghét.

Gần đây nàng không phải là không biết rõ Triệu Tĩnh Di muốn đến gần Tề Diệp. Chỉ tiếc gần đây hắn chính sự bận rộn, gần như không gặp nàng. Trừ Thọ Ninh cung hắn phải theo phép tắc ngồi một chút thì cho dù có lúc thái hậu gọi hắn đến Thọ Ninh cung dùng bữa, hắn đều dùng chính sự đẩy đi.

Hạ Uyển Chi âm thầm vui vẻ, biết rõ cho dù Triệu Tĩnh Di có tướng mạo đẹp, nhưng chỉ cần nàng là Triệu gia nữ nhi, Tề Diệp sẽ không chân chính sủng ái nàng. Triệu gia ở triều đình thế lực khổng lồ, khắp nơi áp chế hoàng quyền, hắn sao trọng dụng Triệu gia đây?

Thái hậu nói mấy câu, mọi người hàn huyên vài câu liền rời đi. Hạ Uyển Chi trở về Chiêu Hoa cung không bao lâu, Lâm Huệ đã tới, hai người chào hỏi, sau Hạ Bích dâng trà đi lên, vẫn không quên bưng dưa và trái cây.

Gần đây Lâm Huệ lại ngoan ngoãn không ít, Hạ Uyển Chi cũng không còn cố kỵ nhiều nàng ta, dù sao hiện tại nàng là trong người được sủng ái nhất hậu cung nàng nói, người phía dưới cũng không dám nói một cái chữ không, hơn nữa nàng lúc nào cũng đề phòng, tất nhiên sẽ không để cho người khác dễ dàng đắc thủ thương tổn tới mình.

Hai người tán gẫu vài câu, cũng chỉ nói chút ít việc vặt. Đang nói chuyện, nhũ nương ôm tiểu hoàng tử đã tỉnh đi đến. Hạ Uyển Chi vừa nhìn liền nở nụ cười, ôm tiểu hoàng tử dụ dỗ.

Lâm Huệ nhìn tiểu hoàng tử trên cổ treo khuyên tai ngọc, khối ngọc trụy kia nàng nhìn rất quen mắt, nhìn kỹ trong chốc lát, mới bừng tỉnh đi đến. Đây là khuyên Hoàng thượng hay đeo.

Vật bên người Hoàng thượng bình thường sẽ không tùy tiện đưa cho người khác. Nàng nghe nói khuyên tai ngọc này là tiên đế ban thưởng lúc Hoàng Thượng trăm ngày. Từ đó hắn liên tục đeo thứ này trên người. Bây giờ lại xuất hiện trên người tên tiểu tử này. Có thể thấy Hoàng thượng rất coi trọng vị nhị hoàng tử này.Lâm Huệ âm thầm vuốt ve bụng, nếu con của nàng vẫn còn, có lẽ Quý phi vị đã là của nàng.

Ngày mười lăm có cung yến. Các phi tần đều dùng bữa tại Triều Hoa các cùng Hoàng thượng và Thái hậu.

Hạ Uyển Chi ngồi bên cạnh Tề Diệp. Khuôn mặt nàng dưới ánh đèn không còn sự sắc sảo, khuôn mặt trở nên nhu hòa. Bữa tối rất phong phú, Hạ Đồng thức ăn cho nàng, đều là thứ nàng thích ăn, Hạ Uyển Chi ăn được không ít.

Đang ăn, Lâm Huệ nghe mùi cá nhịn không được nhíu mày, nhìn thoáng qua chủ vị Tề Diệp. Nàng ta kẹp lấy một miếng thịt cá đang muốn ăn tiếp nhưng còn chưa cho vào miệng, nhịn không được nàng che miệng cúi đầu.

Động tác không lớn, lại khiến cho mọi người chú ý.

Hạ Uyển Chi khiêu mi, nhìn nàng ta che miệng, bộ dáng hơi khó chịu liền hỏi “Lâm sung dung bị sao thế?”

“Thưa Hoàng Thượng, Thái hậu, tần thiếp làm hai người mất hứng mong Hoàng Thượng trách phạt. Nhưng thân thể tần thiếp rất khó chịu, chỉ sợ muốn...” Còn chưa có nói xong, nàng lại che miệng nôn mửa liên tục.

Các phi tần thấy thế cũng không khỏi nghĩ sâu xa. Hạ Uyển Chi lại càng cau lông mày, nàng đang muốn mở miệng, Thái hậu lại nhanh hơn, nhìn Lâm sung dung, cười nói thể hiện rõ bà đã nghĩ tới điều gì “Thân thể khó chịu để cho ngự y nhìn một chút.”

Thái độ của thái hậu không thể nghi ngờ làm cho người ta càng thêm mơ tưởng viễn vông, ánh mắt nhìn về phía Lâm sung dung trở nên kì lạ.

Rất nhanh Lâm Huệ liền lui xuống, thái hậu không yên tâm lệnh cho Quế ma ma đi theo đi nhìn một chút. Những người khác đều không còn tâm tư mà dùng bữa. Hạ Uyển Chi đã không còn muốn ăn, ngồi chờ người tới báo.

Lúc bữa tối gần kết thúc, Quế ma ma đã trở lại, trên mặt vui mừng. Đến chỗ Tề Diệp hành lễ “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, Lâm sung dung đã có thai hơn hai tháng.”

Hạ Uyển Chi nắm chặt tay, tiện đà cười nói với Tề Diệp “Chúc mừng hoàng thượng!”

“Chúc mừng Hoàng Thượng!” Phi tần khác cứ việc hâm mộ ghen ghét, không cam lòng nhưng vẫn phải cúi đầu hành lễ. Hôm nay Quý tài nhân báo thân thể khó chịu nên không đến được. Nhưng cho dù nàng ta có muốn đi Hạ Uyển Chi cũng không cho.

Tề Diệp cười cười “Đúng là đáng chúc mừng. Trẫm đi nhìn nàng một chút.” Nói quay đầu lại nhìn Hạ Uyển Chi, Hạ Uyển Chi hiểu ý, theo đuôi mà đi.

Đức Sang cung đã lâu không náo nhiệt như vậy. Lâm Huệ có chút không thích ứng, đặc biệt là Hoàng Thượng cầm tay của nàng dặn dò nàng cố gắng chăm sóc mình, nhiệt độ làm cho nàng khẩn trương không thôi. Nhìn khuôn mặt tuấn lãng, nàng cảm thấy tim đập rộn lên, rất vui mừng. Vậy nên căn bản không có tinh lực bận tâm phi tần khác.

Thái hậu tất nhiên là cao hứng nhất, nàng vẫn cảm thấy Tề Diệp con nối dòng mỏng manh, đã có nhị tiểu hoàng tử, lại còn có thêm một hoàng tử nữa, bà sao lại không vui mừng?

Ngày hôm sau Tề Diệp liền ban thưởng không ít đồ cho Đức Sang cung, về phần ban thưởng cái gì Hạ Uyển Chi tất biết được rõ ràng tường tận. Về phần Thái hậu cũng tặn nàng ta không ít đồ. Hạ Uyển Chi lệnh cho Hạ Bích đi chọn lựa một phần lễ vật vừa vặn đưa qua đó.

Tin tức Lâm Huệ mang thai làm hậu cung nổi lên một tầng sóng gió. Lệ phi sau khi biết rất tức giận, sợ hãi. Nếu Lâm sung dung sinh hạ một hoàng tử thì mẫu bằng tử quý tất nhiên là được. Bây giờ Tử Quế hiên một đứa, Đức Sang cung một đứa. Hai nơi đều làm cho ả không được bình yên.

Hạ Uyển Chi đã quản lí hậu cung nên cho dù nàng không vui nhưng ngoài mặt mọi lễ nghĩa đều phải làm đủ. Tề Diệp thì từ khi Lâm Huệ có thai cũng không đối xử như xưa là mười ngày nửa tháng mới đến một lần. Gần như mỗi ngày đều đi cung nàng ta một chuyến như ngày xưa đến Chiêu Hoa cung. Việc đó làm tất cả phi tử đều thầm ghen ghét.

Có bài học lần trước, lần này Lâm Huệ rất cẩn thận dưỡng thai. Kể từ chẩn được hỉ mạch nàng đều không đi ra ngoài qua lại. Kỳ thật nàng đã sớm nghĩ mình có thai, chỉ là không tìm được cơ hội tốt. Dạ tiệc chính là cơ hội tốt nhất, nàng cố ý, cho người khác biết nàng có hỉ mạch.

Chỉ là không ngờ rằng, cho dù nàng có thai Hoàng Thượng sủng ái nàng cũng không nhiều hơn bao nhiêu. Nàng cũng thất vọng, nhưng so với các phi tần một tháng, hai tháng, ba tháng cũng không gặp được Hoàng thượng thì nàng đã được ân sủng.

Đương nhiên, nếu so sánh với Chiêu Hoa cung nàng lại bị vắng vẻ đến đáng thương.

Vuốt ve bụng còn bằng phẳng, Lâm Huệ nghĩ, tuy bây giờ không thể so sánh cùng nàng ta nhưng đời còn dài như vậy, nàng cũng không tin Uyển quý phi có thể được cưng chiều cả đời. Tuổi trẻ qua mau, ân sủng tất nhiên còn qua nhanh hơn. Đã từng một thời được sủng ái, nhưng lại lưu lạc bị hạ bậc. Quý tài nhân là ví dụ điển hình.

Mặc dù trước kia bị Hoàng thượng lạnh nhạt nhưng nàng cũng không dám lấy thai giả ra để đùa giỡn. Hoàng hậu là vết xe đổ nên tất nhiên nàng không dám làm vậy. Chỉ sợ bị người khác phát hiện thì vạn kiếp bất phục, còn liên lụy đến người nhà của mình.

Còn Quý tài nhân biết tin Lâm Huệ mang thai thì thầm ghen tị vì nàng ta được vinh sủng. Từ khi biết mình có hỉ, nàng không dám rêu rao nói ra. Bây giờ người khác đang chú ý đến cái thai trong bụng cô ta mà không chú ý đến ả. Đợi khi nào an toàn thì ả mang theo đứa con vào cung. Vậy ả sẽ được hưởng vinh quang. Nhưng mà ả cũng không mong rằng mình sẽ được ân sủng như trước. Chỉ mong sẽ không chật vật đến mức thành tài nhân như bây giờ.

Vừa nghĩ như thế, Quý tài nhân liền bình tĩnh lại, nàng không phải là không muốn tranh. Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Chỉ cần nàng trở mình được, những người đã khi dễ nàng, nàng sẽ không bỏ qua một người nào.

“Nương nương, nô tỳ nhìn Quý tài nhân khá an phận, đại khái là sợ hãi. Nàng ta không dám đi đâu xa. Còn đi thì khá lấm lét trốn tránh.”

“Ả cho dù muốn an phận bản phi cũng sẽ không cho ả toại nguyện.”

Bụng của ả đã có mang bảy tháng, nếu để cho ả sinh hạ tiểu hoàng tử, chẳng phải là mẹ vinh nhờ con sao? Cho dù Tề Diệp không thích, nhưng trở ngại triều đình, trở ngại Quý gia, hắn ngoài mặt cũng phải đối xử tốt với Quý tài nhân. Tất nhiên nàng nhất quyết sẽ không cho nàng cơ hội trở mình.

Lần trước ngồi trên xích đu té, hài tử không chết thì nàng liền dùng biện pháp khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.