Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 83




Edit: navahn

Beta: Nam Thiên Vân

Thái hậu quả nhiên không làm Tề Diệp thất vọng, biết được tin tức liền tìm hắn trước tiên. Thái hậu tức giận nói “Hoàng thượng muốn hạ chỉ ban chết cho Hoàng hậu?”

“Vâng!” Tề Diệp bình tĩnh nói, “Nàng không tuân thủ cung quy, tổn hại quy củ, còn làm giả chuyện mang thai, chuyện xấu như vậy nếu truyền ra ngoài, Hoàng gia còn mặt mũi nào nữa?”

“Hoàng thượng, dù sao đi nữa nàng ta cũng là Hoàng hậu. Hơn nữa ban chết cho nàng ta, Hoàng gia càng thêm mất thể diện. Huống chi đằng sau Hoàng hậu là một đại gia tộc. Lưu gia sẽ trơ mắt nhìn Hoàng thượng ban chết cho Hoàng hậu hay sao?” Thái hậu khuyên, “Cho dù nàng ta giả mang thai làm mất mặt mũi Hoàng gia, nhưng tội không đáng chết!”

“Ý trẫm đã quyết!” Tề Diệp vẫn kiên trì.

Thái hậu tiếp tục khuyên nhủ, “Ai gia biết rõ Hoàng thượng một lòng suy nghĩ vì triều đình xã tắc, thân phận Hoàng hậu hết sức quan trọng, nếu động đến nàng ta, triều đình liền dậy sóng. Con nối dòng của Hoàng gia không thể ngụy tạo. Hoàng hậu quả thực có tội, phạt nặng một chút là được rồi, cần gì phải lấy tính mạng người ta?”

Tề Diệp trầm mặc, giả vờ suy tư lời nói của Thái hậu.

Đang nói chuyện, Quang Thuận công công từ bên ngoài tiến đến, thưa “Hồi bẩm Hoàng thượng, ngự trù phòng sai người đến thỉnh tội, nói đã phạm vào sai lầm lớn, khẩn cầu Hoàng thượng tha thứ.”

“Không gặp!” Tề Diệp nhíu mày.

Quang Thuận công công chần chừ một chút, tiến đến nói nhỏ bên lỗ tai hắn “Hoàng thượng, người đó nói Hoàng hậu nương nương...”

Nghe vậy, sắc mặt Tề Diệp đại biến, nghiến răng nghiến lợi nói, “Còn chần chừ cái gì, gọi người đến đây. Trẫm muốn nhìn một chút, Hoàng hậu còn làm ra tội ác tày trời gì.”

Thái hậu nhíu mày nhìn hắn, “Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì? Có một số việc tốt nhất đừng nghe người khác nói huyên thuyên!”

Nếu không phải suy nghĩ vì đại cục, hoặc không phải Hoàng hậu mà là những phi tần khác dám giả mang thai mạo danh Hoàng tử, bà cũng sẽ không ngăn trở cái chết, thậm chí sẽ đích thân hạ lệnh.

Chỉ tiếc, lần này phạm tội không phải ai khác, mà là Hoàng hậu!

Ma ma kia bị dẫn lên, sợ hãi thỉnh an Tề Diệp cùng Thái hậu. Tề Diệp liếc nhanh qua bà ta, lên tiếng nói “Ngươi nói Hoàng hậu nương nương phân phó ngươi mỗi lần có phi tần được sủng hạnh, sang hôm sau liền bỏ thuốc tránh thai vào súp bổ của các nàng?”

“Hoàng thượng!” Thái hậu nghe được rất kinh hãi, không thể tin nhìn về phía Tề Diệp, lại nhìn ma ma đang quỳ trên mặt đất, khiếp sợ “Nói có thật không?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, lời của nô tỳ không dám có nửa câu lừa dối. Đây là Hoàng hậu phân phó Nguyệt Quế giao cho nô tỳ. Còn có, những thứ này đều là do Hoàng hậu nương nương ban thưởng.” Ma ma kia móc đồ ra giao cho Quang Thuận công công: một bao dược thảo, còn có một bao đồ trang sức đeo tay, châu thoa cùng với ngân phiếu và bạc. Đồ trang sức đeo tay, châu thoa chỉ cần cầm đi Nội vụ phủ đối chứng cũng biết là của Hoàng hậu, về phần dược thảo chỉ cần tìm ngự y bình thường nhìn một chút cũng biết là thế nào.

Quang Thuận xử lý chuyện dược thảo cùng đồ trang sức. Tề Diệp đen mặt hỏi “Từ khi nào thì bắt đầu?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, bắt đầu từ hai năm rưỡi trước. Hoàng hậu liên tục phân phó nô tỳ bỏ đồ vào chén thuốc của phi tần, nô tỳ không muốn, Hoàng hậu uy hiếp đòi cái mạng nhỏ của nô tỳ, nô tỳ rất sợ chết liền đáp ứng.” Ma ma kia vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ “Hoàng thượng khai ân, nô tỳ bị ép buộc, nô tỳ cũng không muốn, nô tỳ...”

“Người đâu, mau đem tiện phụ này kéo xuống chờ xử lý.” Tề Diệp sắc mặt xanh mét, trơ mắt nhìn mama bị mang xuống, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt ủ dột của người bên cạnh, hỏi “Thái hậu còn muốn thay Hoàng hậu cầu tình sao?”

Thái hậu nhất thời nghẹn lời, ấp úng không thể nói, thì ra phi tần hậu cung mãi vẫn không có tin tốt là do một tay nàng ta tạo thành. Hoàng hậu thực sự quá độc ác, còn ra tay mưu hại hoàng tự.

Ngọc Long điện rơi vào trầm mặc đến dọa người, hồi lâu Thái hậu mới nói “Ai gia già rồi, rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm, Hoàng thượng quyết định cả đi!”

Một canh giờ sau, Quang Thuận công công trở lại mang theo tin tức: đồ trang sức đều là của Hoàng hậu, về phần dược thảo kia quả thật làm cho người ăn bị tuyệt tử, không thể mang thai long chủng.

Tề Diệp đánh lên bàn một quyền, nghiến răng nghiến lợi, “Tiện nhân!”

Quang Thuận há to miệng, nói “Còn một việc cũng là về Hoàng hậu nương nương.”

“Lâm sung dung sảy thai cũng có liên quan đến Hoàng hậu. Có người trông thấy Nguyệt Mai bên cạnh Hoàng hậu vào đêm Lâm Sung dung nói gặp quỷ thì rất khuya mới từ bên ngoài trở về. Không biết có phải là trùng hợp hay không?”

“Hừ! Nữ nhân lòng dạ ác động như thế làm sao xứng đáng được ngồi ở ngôi vị Hoàng hậu, trẫm cũng không nên mềm lòng!” Hắn hỏi tiếp, “Chuyện Thanh Hoa cung bị cháy, ngươi có giấu giếm trẫm điều gì không?”

Quang Thuận vừa nghe, người cứng lại một chút sau đó liền vội vàng quỳ xuống đất “Nô tài có tội, mấy ngày trước có người thông báo cho nô tài, nói là trông thấy Nguyệt Quế ra khỏi lãnh cung, Vương thứ dân cũng liền đi ra. Vụ cháy đêm đó, cung nhân đang làm nhiệm vụ dập lửa bị Hoàng hậu bắt về nghỉ ngơi, do đó mới khiến lửa cháy lớn hết nửa Thanh Hoa cung mới được phát hiện. Nô tài biết chuyện nghiêm trọng lại dính dáng đến Hoàng hậu nương nương liền nhất thời áp xuống, không phải nô tài một lòng muốn giấu diếm.”

“Không cần trẫm dạy ngươi nên làm cái gì phải không? Đi xuống làm đi, gọn gàng một chút, trẫm không thích phiền toái.” Từng chuyện từng chuyện, hắn không biết nàng ta ở đằng sau còn làm bao nhiêu thứ độc ác?

Thì ra là Đức phi thực sự vô tội, lại bị nàng ta giá họa hại mất một mạng. Trong lòng thoáng hiện lên áy náy, nhưng hiện tại có áy náy cũng bằng thừa, người cũng đã mất.

Hạ Uyển Chi liên tục cho Hạ Hoa lưu ý động tĩnh của Ngọc Long điện, mỗi một chuyện đều khiến nàng lưu ý. Lúc nhìn thấy Quang Thuận công công bưng đồ đi đến lãnh cung, nàng biết rõ thời hạn của Hoàng hậu đã hết.Sửa soạn một lát sau đó điểm chút son môi, Hạ Uyển Chi khóe miệng nhếch lên, mỉm cười ra khỏi Chiêu Hoa cung, hướng đến lãnh cung.

Hoàng hậu ngồi ở nơi đơn sơ vắng lạnh, mạng nhện treo đầy, tro bụi khắp nơi, vẻ mặt thất thần. Đột nhiên nghe tiếng bước chân, nàng ta giật mình tỉnh lại, nhìn cửa phòng khóa chặt bị mở ra, hai vị tiểu thái giám tiến vào. Quang Thuận công công lông mày khẽ nhếch theo sau, còn chưa mở miệng nói lời nào, tiểu thái giám sau lưng đã bưng một cái khay đi lên. Trên mặt khay bày một dải lụa trắng, một cây chùy thủ, cùng với một chai hạc đỉnh hồng.

Hoàng hậu không dám tin, đứng dậy “Các ngươi đang làm cái gì, bản cung muốn gặp Hoàng thượng!”

“Hoàng thượng không phải ai muốn cũng có thể gặp. Lưu tội phụ tiếp chỉ đi! Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Hoàng hậu thất đức, lòng dạ độc ác, mưu hại hoàng thất, tổn tại mặt mũi Hoàng gia, đức danh bại hoại, tội ác tày trời, nay lột bỏ danh hiệu Hoàng hậu, cách chức làm thứ dân, Hoàng thượng nhân từ ban cho chết toàn thây, ngay hôm nay thực thi mệnh lệnh.”

Tiểu thái giám đem khay đặt ở mặt bàn đầy tro bụi, Hoàng hậu tức giận đảo ống tay áo qua, khay rơi xuống đất phát ra âm thanh đổ vỡ, bình sứ đựng hạc đỉnh hồng tan nát dưới đất, độc dược tràn ra.

Quang Thuận cười lạnh “Ỷ chỉ của Hoàng thượng ngươi còn dám cãi, đừng khiến cho bản công công phải động thủ, rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn lên đường đi!”

“Cút ra ngoài, bản cung muốn gặp Hoàng thượng!” Nếu lúc trước mặc hoa phục cẩm y, mũ phượng khăn quàng còn có chút khí thế, hôm nay trên người nàng ta chỉ còn lại một bộ quần áo trong, mũ phượng khăn quàng đều bị lột đi, bộ dáng chật vật này chẳng qua cũng chỉ khiến người khác cảm thấy buồn cười.

“Muốn gặp Hoàng thượng, kiếp sau đi! Nếu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, cũng đừng trách bản công công không khách khí. Người đâu, tiễn Hoàng hậu một đoạn đường!” Tiếng nói vừa dứt, liền có tiểu thái giám tiến đến, Hoàng hậu có chút sợ hãi, nàng biết rõ bây giờ không giống lúc xưa.

Nguyệt Quế muốn tiến lên che chở Hoàng hậu, bị tiểu thái giảm đẩy đi, đâm vào trụ lớn, đầu rơi máu chảy hôn mê bất tỉnh.

“Chậm đã!” Tiểu thái giám chuẩn bị xử tử Hoàng hậu, phía sau lưng lại truyền đến âm thanh trong trẻo.

Quang Thuận công công quay đầu nhìn thấy Hạ Uyển Chi nâng bụng tiến vào, vội vàng bước đến cười nói “Ơ, nơi như thế này sao nương nương lại tới, thân thể nương nương quý giá, nương nương vẫn nên trở về đi!”

“Yên tâm, ta tự có chừng mực. Ngược lại muốn làm trễ ít thời gian của công công, ta có vài lời muốn nói cùng tiền Hoàng hậu một chút, dù sao một năm qua cũng bị tiền Hoàng hậu chiếu cố nhiều!” Từng thứ một, quả thực tội lỗi chồng chất!

“Cái này...” Quang Thuận công công chần chừ “Nếu Hoàng thượng biết nương nương liều mạng đến nơi dơ bẩn này, nhất định sẽ tức giận.”

“Chỗ Hoàng thượng công công không cần lo lắng, ta chỉ nói mấy câu mà thôi, sẽ không làm chậm trễ chuyện của công công.” Cởi một chiếc vòng đưa cho hắn, Quang Thuận nào dám nhận thứ trên người nàng, gật đầu liên tục đáp ứng, trước khi đi nhắc nhở: nàng chỉ có thời gian một chung trà.[thời gian một chung trà: thời gian để uống hết một ấm trà, cách ước lượng thời gian ngày xưa, giống như thời gian một nén hương,...]

Cửa phòng bị đóng lại, xổ ra một lớp bụi. Hạ Uyển Chi mỉm cười nhìn thoáng qua lụa trắng cùng chùy thủ trên mặt đất, còn có cả độc dược, cười lạnh “Không nghĩ tới Hoàng hậu cũng có ngày hôm nay?”

“Lúc sáng ngươi đang ở phòng bên cạnh?” Hoàng hậu biết rõ mục đích đến đây của Hạ Uyển Chi, Hoàng hậu té ngã, người trước mắt chính là đến xem náo nhiệt.

“Nếu không phải đang ở cách vách, làm sao phát hiện bụng Hoàng hậu nương nương vốn dĩ là giả, nương nương gan dạ sáng suốt, tài trí hơn người, tần thiếp thực mặc cảm!”

“Hừ, ngươi cho rằng hôm nay có thể chê cười bản cung?” Hoàng hậu khiêu mi “Bản cung nói cho ngươi biết, Hoàng thượn sẽ không thật sự ban chết cho bản cung!”

“Bản cung?” Nàng nâng mắt, cười nhạo “Ngươi bây giờ cùng lắm chỉ là tội phụ, “bản cung” cũng không phải từ mà tội phụ nên nói. Ngươi cho rằng mình vẫn là Hoàng hậu nương nương tôn quý? Chớ có nói đùa! Bây giờ ngay cả cung nữ so ra vẫn hơn ngươi, Hoàng thượng muốn ban thưởng cho ngươi cái chết, lên đường đi hoàng tuyền tiếp tục làm cái Hoàng hậu nương nương của ngươi đi! Đức phi bị oan chết cùng Vương thứ dân đang còn chờ ngươi!”

Nghe tên của hai người, sắc mặt của Hoàng hậu rõ ràng biến đổi. Hạ Uyển Chi cảm thấy buồn cười, “Thì ra ngươi cũng có lúc sợ hãi? Các nàng đều vì ngươi mà chết.”

“Câm miệng, đều bởi vì ngươi!” Trước sự kích động của Hoàng hậu, Hạ Bích Hạ Hoa che chở Hạ Uyển Chi, không để cho nàng ta đến gần.

“Đều là nữ nhân ngươi dụ dỗ Hoàng thượng, nếu không phải là ngươi, bản cung cũng không bí quá hóa liều, đều là ngươi sai, đều là ngươi làm hại, bản cung muốn giết ngươi!”

Hoàng hậu giương nanh múa vuốt tiến lên, lại bị Hạ Bích các nàng giữ chặt lại. Hạ Uyển Chi cười nói, “Chỉ bằng ngươi sao? Ngươi cũng không có cái bản lĩnh này! Hôm nay đến chính là muốn nhìn thấy người chán nản chật vật, đã nhìn thấy rồi, tần thiếp thật cao hứng, đêm đó lửa không đốt chết ta, Hoàng hậu nương nương nhất định rất hối hận phải không?”

“Ngươi biết?” Hoàng hậu kinh ngạc!

“Ngươi cho rằng việc ngươi làm thì người khác không phát giác được sao?” Nàng giễu cợt “Hoàng hậu nương nương đi đường cẩn thận, đừng quên Đức phi cùng Vương thé dân còn đang ở hoàng tuyền chờ, người sẽ không cô đơn!”

Nói xong liền xoay người bước ra, không để ý tới người đang nghiến răng nghiến lợi muốn đem nàng vặn chết kia. Nhìn ánh mặt trời chói mắt, nàng cảm thấy còn sống thật là tốt!

Cửa phía sau đóng kín, nàng nghe thấy âm thanh của Quang Thuận công công “Đã tới lúc rồi, nương nương lên đường đi!”

“Bản cung muốn gặp Hoàng thượng, bản cung không làm gì sai, tất cả đều là con tiện nhân kia sai. Là nàng, đều là nàng! Bản cung muốn gặp Hoàng thượng, nàng gieo họa, nàng là hồ ly tinh...”

“Đã như vậy, đừng trách bản công công vô tình. Đếy đây tiễn nàng ta lên đường, đừng chậm trễ thời điểm tốt, nếu không đến lúc đó lại biến thành cô hồn dã quỷ!”Nghe âm thanh giãy giụa, Hạ Uyển Chi không cần nhìn cũng biết tình huống bên trong. Nàng đương nhiên không muốn một lần nữa ở lại đó làm người thay thế.

Hít vào một hơi, Hạ Uyển Chi vuốt ve cái bụng đang đội lên, lập tức cảm thấy tâm tình thật tốt, cước bộ chậm rãi, đạp lên mấy bàn đá xanh, từng bước từng bước rời xa lãnh cung. Quay đầu nhìn lại lãnh cung đơn sơ vắng vẻ lạnh lẽo nà, nàng nở nụ cười, “Đời này sẽ không bao giờ đi tới địa phương quỷ quái này nữa!”

Bữa tối Tề Diệp đến Chiêu Hoa cung, câu nói đầu tiên chính là “Nghe Quang Thuận công công nói lúc chiều ngươi đi lãnh cung?”

“Vâng!” Nàng đàng hoàng gật đầu.

Tề Diệp nhíu mày “Sao lại đến chỗ đó? Ngươi còn có thai, nếu nàng ta đả thương ngươi phải làm sao?”

“Là tần thiếp lỗ mãng, Hoàng thượng trách phạt.” Hạ Uyển Chi lộ ra vẻ mặt vô tội. Thấy thế, Tề Diệp thở dài ôm lấy eo nàng, ngồi trên giường nói “Trẫm không có ý trách cứ, trậm chẳng qua cảm thấy chỗ lãnh cung kia không sạch sẽ. Ngươi còn có thai, nếu có gì sơ suất, trẫm sẽ lo lắng!”

“Hoàng thượng, tần thiếp về sau sẽ không như vậy!” Nàng ỷ vào ngực hắn “Tần thiếp biết rõ Hoàng thượng sẽ đau lòng cho tần thiếp, sau này sẽ nghe lời của Hoàng thượng.”

“Vậy là tốt rồi!” Tề Diệp vuốt ve mặt của nàng, gật đầu.

Bữa tối hắn không ăn được nhiều lắm, Hạ Uyển Chi ngược lại khẩu vị rất tốt, ăn hai chén cơm trắng, sau đó lại uống một chén súp bổ. Tiểu tử trong bụng lại còn đá nàng, khiến nàng không thể tiếp tục ăn.

Tề Diệp vuốt ve bụng của nàng an ủi, suy nghĩ một chút, lôi kéo tay áo của nàng nói “Uyển Nhi! Trẫm muốn nhìn bụng ngươi một chút!”

Hạ Uyển Chi sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ý tứ của hắn, thẫm nghĩ hắn là sợ hãi chuyện Hoàng hậu nên cũng không cự tuyệt, gật đầu đi vào phòng trong. Từng cái từng cái quần áo một bị cởi ra, chỉ lưu lại một cái yếm, cái yếm khó có thể che được bụng lớn đang đội lên kia, tròn vo, còn có một tầng dấu vết màu xanh. Ngự y nói là vân thai, không cần để ý, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút khó coi, hai tay mập mờ che lại.

Tề Diệp nhìn thấy không thể không kinh hoảng một chút, sau đó lập tức dè dặt cầm lấy bụng của nàng, nhích đến gần hôn một chút. Hạ Uyển Chi kinh sợ, nắm lấy bả vai của hắn “Hoàng thượng!”

“Đừng động, để yên cho trẫm xem một chút!” Hắn cẩn thận chu đáo đưa bàn tay vuốt theo đường cong, âm thanh của hắn yếu mềm truyền đến bên tai làm cho nàng toàn thân run lên một cái.

Đừng nói tới thân thể đang phơi bày, nàng thẹn thùng cắn môi nhìn hắn, bộ dáng này như có như không phong tình, làm cho lòng người rung động. Tề Diệp hít vào một hơi, đè xuống cảm giác nóng rang trong lòng, cầm lấy y phục mặc cho nàng từng cái từng cái, hai người cũng tuyệt đối im lặng.

Hồi lâu nàng mới ra ngoài tiếp tục dùng cơm, Tề Diệp nhìn nàng ăn ngon, thở phào nhẹ nhõm. Dùng bữa tối xong, hai ngươi tránh không nói đến chuyện Hoàng hậu, Hạ Uyển Chi đem y phục cùng giày nàng chuẩn bị cho hài tử lấy ra cho hắn xem qua, sau cùng ra hiệu cho hắn mở một cái túi phục.

Tề Diệp mở ra, bên trong là một bộ áo ngủ thêu cửu trảo Bàn long, là kí hiệu đồ dùng của Đế vương. Hắn vuốt ve bộ đồ, đau lòng nhíu mày “Trẫm không phân phó, những chuyện này không cần ngươi làm, phí sức lại hao tổn tinh thần, đối với thân thể ngươi không tốt!”

“Tần thiếp biết rõ, chỉ là tần thiếp muốn thêu cho Hoàng thượng ột thứ, nghĩ tới Hoàng thượng mặc áo ngủ tần thiếp tự thêu, tần thiếp đã cảm thấy rất thỏa mãn!”

“Ngươi đó! Làm cho trẫm không biết phải đối xử thế nào mới tốt!” Tề Diệp thở dài, ôm lấy nàng từ phía sau, phía trước là một cái bụng bự, đương nhiên không ôm được.

“Chỉ cần trong lòng Hoàng thượng có tần thiếp, tần thiếp đã hài lòng!” Hạ Uyển Chi hai mắt mong đợi nhìn hắn, cười nói.

Tề Diệp cười một chút, cúi đầu hôn lên mặt nàng một cái, cầm lấy tay nàng đặt trước ngực, ý tứ không cần nói cũng biết. Nàng thỏa mãn nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.