Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 48




Editor: Taeyeon6104 (follow me~~~ follow me~~~)

Beta: HueKhanh92

Tề Diệp bị rắn cắn tổn thương đến hôn mê nên chuyện này rất nhanh liền bị truyền ra ngoài. Thái hậu kinh hoảng, nhanh chóng đến. Hạ Uyển Chi không rời hắn đến nửa bước. Thái hậu trong lúc đi trên đường cũng đã hiểu được mọi chuyện.

Trông thấy Hạ Uyển Chi đang lau mồ hôi cho Tề Diệp, Thái hậu tức giận đến xanh mặt, không đợi nàng hành lễ đã giáng xuống một cái bạt tai, nghiến răng nghiến lợi nói: “Họa thủy!” (hồng nhan họa thủy)

Lực vốn rất lớn, khiến cho nàng lập tức té xuống Hạ Bích còn chưa kịp đến đỡ, nàng đã đập phải mép giường. Cả người nàng bị đập đau đến ngốc mất rồi, trời đất trước mắt như quay cuồng, hai bên tai đều ong ong, choáng váng. Giữa lúc trời nắng chang chang, nàng đuọce Hạ Bích đỡ đi, dắt díu nhau quỳ sụp dưới mặt đất.

Một bên má của nàng bị phát tát vừa rồi mà đau rát, Hạ Bích nhìn thấy liền lo lắng lau vết máu ở khóe miệng cho nàng. Đến một lúc sau Hạ Uyển Chi mới định thần, nàng đã bị Thái hậu đuổi ra ngoài.

Hoàng hậu vội vã đến, nhìn thoáng qua hai người đang quỳ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng “Đáng đời!”, sau đó liền vội vã đi vào. Một lúc sau Thục phi, Đức phi, Triệu tu nghi, cùng với Lâm Huệ cũng đến, ánh mắt các nàng đều sắc như dao, hận không thể chặt nàng thành nhiều mảnh.

Thục phi thậm chí còn rất thô lỗ, phun một bãi nước miếng trước mặt nàng “Sao quả tạ, Hoàng Thượng mà có mệnh hệ gì, Hạ chiêu nghi ngươi cũng đợi đền mạng đi!“. Lúc Lâm Huệ tới cũng không còn sớm, nhìn thấy nàng quỳ trên mặt đất, đầu tóc thì rũ rượi, nàng ta chần chừ một chút nhưng cũng không nói gì, lập tức đi vào.

Trịnh tu viện nghe nói Tề Diệp bị rắn cắn, dọa đến sắc mặt đại biến “Làm sao có thể, Hoàng Thượng làm sao mà lại bị rắn cắn đến tổn thương chứ?”

Thu Cúc cũng không nghĩ tới, cuối cùng người bị rắn cắn lại chính là đương kim hoàng thượng, nàng sợ hãi nói “Nương nương, nô tỳ nghe ngóng được rằng Hoàng thượng sẽ chơi cùng với Trưởng công chúa trong cung của Đức phi nương nương, chắc chắn không đi Phượng Hoàng cung nên mới dám thả con rắn kia vào, nào ngờ Hoàng thượng lại về nhanh như thế.”

Thu Cúc khóc lóc kể lể nói “Nương nương, bây giờ nên làm gì?” Nàng nói “Nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, nô tì có mười cái mạng cũng không đền nổi!”

“Đâu chỉ là mười cái mạng, liên luỵ đến cửu tộc cũng được coi là nhẹ!” Trịnh tu viện lẩm bẩm nói “Nếu chuyện chúng ta thả con rắn kia vào bị phát hiện, Trịnh gia nhất định sẽ bị tịch thu tất cả tài sản, chúng ta đều bị giết, liên luỵ đến cửu tộc.”

“Nương nương?” Thu Cúc hô to, nàng cũng không nghĩ tới hậu quả như ngày hôm nay, cho rằng chỉ cần rắn cắn Hạ chiêu nghi bị thương là được, ai ngờ người bị thương lại là Hoàng thượng?

“Thu Cúc, ngươi hãy nhớ kĩ, đối với người nào cũng không thể nói ra một lời. Nếu lúc đó có người nhìn thấy ngươi, nhất định ngươi cũng không được khai ta ra?” Sau một lúc kinh hãi, Trịnh tu viện cũng nghĩ ra được biện pháp cứu vãn.Thu Cúc nói “Nếu là như thế này, nô tỳ hẳn là phải chết để không nghi ngờ?“. “Một mình ngươi chết hay là cả Trịnh gia, cả cha mẹ, huynh đệ, tỷ tỷ ngươi cùng chết? Thu Cúc, chuyện hôm nay, ngươi đi về ngẫm nghĩ cho kĩ, làm như thế nào mới có lợi. Ta nhất định sẽ không bạc đãi người nhà ngươi, sẽ không để họ phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.” Trịnh tu viện bắt đầu dụ dỗ.

Thu Cúc suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng khẳng định “Nương nương yên tâm, nếu bị phát hiện, nô tì sẽ cắt đứt mọi chuyện, nhất định cắn lưỡi tự sát, không liên lụy nương nương, không dính líu đến Trịnh gia.” Nàng nói “Nô tỳ chỉ có một yêu cầu, hi vọng nương nương nói được là làm được, đối xử tử tế với người nhà của nô tì.”

“Điểm này ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không nuốt lời! Cái này chính là chứng cớ!” Trịnh tu viện gỡ xuống một chiếc châu thoa, đặt vào trong tay Thu Cúc. Thu Cúc vuốt ve châu thoa, cài lên, cúi dập đầu “Nô tỳ ghi nhớ!”

Trịnh tu viện sợ mình thất thố, nàng cũng không đi xem Tề Diệp, ngược lại là giả bộ bệnh không ra khỏi cửa, cả người bất ổn. Thu Cúc cũng luôn kinh hãi, thấp thỏm bất an, đúng lúc có người đến bẩm báo tình hình ở Phượng Hoàng cung, nàng cũng cảm thấy như tai họa sắp tới với mình, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.

Về phần Trịnh tu viện vắng mặt, thái hậu căn bản không để tâm, các nàng bây giờ chỉ còn chú ý đến sức khỏe của Tề Diệp. Các phi tần trong phòng, ai cũng mang vẻ mặt nghiêm túc. Thái hậu quay người lại nhìn, một lúc sau chỉ giữ một mình Hoàng Hậu ở lại, còn những người khác đều bị đuổi ra ngoài. Chưa gì đã nhìn thấy khuôn mặt đưa đám của mấy người đó, bà khẳng định tâm tư họ cũng không tốt.

Bị đuổi ra ngoài, Thục phi và các nàng đứng ở cửa đại điện, ánh nắng mặt trời chiếu khắp nơi, nhưng đứng ở dưới mái hiên thì lại rất râm mát. Thục phi nhìn thoáng qua liền thấy ánh nắng chói chang đang chiếu vào người Hạ Uyển Chi, cười lạnh một tiếng, bước xuống, đứng ở trước mặt Hạ Uyển Chi nói “Hạ chiêu nghi, mặc kệ Hoàng Thượng hôm nay như thế nào, ngươi đều chết chắc rồi!”

Hạ Uyển Chi ngẩng đầu, hỏi “Hoàng Thượng sao rồi ạ?”

“Hừ, ngươi tốt nhất nên khẩn cầu trời phật mong Hoàng Thượng bình an vô sự đi, nếu không ngươi cũng sẽ phải chờ chịu phạt!” Bóp cằm của nàng, Thục phi nói “Bản phi nhìn ngươi cũng biết ngươi không phải người an phận, lần trước Hoàng Thượng vì cứu ngươi nên mới rơi xuống nước, lần này lại vì cứu ngươi nên mới bị rắn cắn. Hạ Uyển Chi, sao ngươi không đi chết đi.”

Dùng sức hất tay, Hạ Uyển Chi nghiêng mặt, nếu không phải Hạ Bích đỡ lấy thì nàng đã quỳ rạp trên mặt đất. Những người khác đứng ở chỗ thoáng mát nhìn nhất cử nhất động của Thục phi, thấy Hạ Uyển Chi bị đánh, cũng không có ai nói một tiếng, kể cả Đức phi, kể cả Lâm Huệ. Lâm Huệ không đành lòng, nghiêng đầu nhìn nơi khác, khẽ cắn môi.

Thục phi xoay người lại, chỉ thấy hoàng hậu đang đến, sau lưng là tỳ nữ bưng một chậu nước đi ra, toàn là máu. Hoàng hậu nháy mắt, người cung nữ kia lập tức đổ hết số máu xuống người Hạ Uyển Chi. Toàn thân nàng ướt nhẹp, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh.Gương mặt Hoàng hậu không chút thay đổi, nói “Đây đều là máu của Hoàng thượng, ngươi mau nhận lấy đi!”

Mấy người đứng dưới hành lang xem màn này, nghẹn họng trân trối. Chu tiệp dư còn kinh hãi hô lên, nhưng sau một khắc đã lập tức bịt kín miệng mình. Có người nhìn xong cũng rất khiếp sợ, nhưng cuối cùng vẫn là cười trên nỗi đau của kẻ khác.

Hoàng hậu hừ một tiếng, mang người trở về. Hạ Uyển Chi nhìn những giọt máu chảy xuống mặt mình, khẽ mím chặt môi, thề rằng mối thù ngày hôm nay nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ.

Hạ Uyển Chi nhớ kĩ ngày hôm nay, nàng còn chưa ra tay, đã có người muốn ám hại, có lẽ là do nàng quá sơ sót.

Hạ Bích cũng ướt không ít, những vẫn lấy ra khan tay lau máu trên mặt cho nàng, an ủi “Nương nương, Hoàng thượng là thiên tử, phúc lớn mạng lớn, đến khi người tỉnh lại, nhất định sẽ làm chủ chuyện này cho nương nương.”

Hạ Uyển Chi không lên tiếng, nàng đang mong những thứ Hạ Bích nói cũng sẽ xảy ra! Không biết quỳ bao lâu, quần áo đã ướt đẫm, toàn thân đều là mùi máu tanh. Nàng quỳ ở ngoài còn Đức phi, Thục phi đều đã vào trong đại diện. Đợi các nàng ra, Hạ Uyển Chi luôn miệng hỏi thăm tình hình của Tề Diệp nhưng không ai trả lời.

Trời nắng chang chang, Hạ Uyển Chi quỳ đã lâu, mu bàn tay còn đỏ bừng, trên mặt bỗng đau rát, cả người đều choáng váng. Nàng biết mình sẽ không chịu nổi nữa, hi vọng Tề Diệp nhanh chóng tỉnh lại, nếu không nàng có bị phơi nắng đến chết cũng chẳng có ai thương, ngược lại còn cho rằng nàng là bị trừng phạt đúng tội.

Lúc này nàng lại mong rằng người bị rắn cắn chính là mình, ít ra cũng không phải quỳ chịu tội như này.

Sắc mặt trắng bệch, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa thì té xỉu.

Quang Thuận công công bước ra, nói “Nương nương, Hoàng Thượng tỉnh rồi, Hoàng Thượng muốn gặp người!”

Hạ Uyển Chi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đôi môi khô nứt, ngửa đầu lên liền thấy trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm.

Nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng, Quang Thuận công công không biết nên nói gì, hắn bất quá chỉ là một nô tài, chủ tử có chuyện phân phó, căn bản không tới phiên hắn nhúng tay, nhưng không đành lòng nên đỡ nàng đứng dậy.

Hạ Bích quỳ đã lâu, khí lực cũng dần cạn kiệt. Hạ Hà, Hạ Hoa liền đỡ nàng dậy. Trúc Thanh đến đỡ Hạ Uyển Chi đứng lên.

Hạ Uyển Chi còn chưa đứng dậy, mũi chân chạm đất liền truyền đến một cơn đau. Hạ Hà, Hạ Hoa quỳ trên mặt đất xoa xoa hai chân cho nàng, khí huyết không thông, hai chân của nàng đau đến nỗi có cảm giác như đứt rời, trên mặt toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt trắng bệnh.

Hồi lâu sau nàng mới đỡ hơn một chút. Hạ Hà liền đỡ nàng đi vào, đang muốn tranh thủ sửa sang lại trang phục thì nhìn thấy Quang Thuận công công liếc nhìn mình. Hạ Uyển Chi ngay lập tức hiểu ý, ra hiệu nói Hạ Hà không cần làm như vây, dùng bộ dáng chật vật như vậy đi vào gặp Tề Diệp có lẽ sẽ chiếm được một chút thương cảm.

Tề Diệp không đứng dậy được, miễn cưỡng nằm trên giường mở mắt ra. Hạ Uyển Chi bước vào, sắc mặt trắng bệch, một bên má sung vù, mơ hồ thấy được mấy vết tay, đôi môi khô nứt, xiêm y thì nhăn nhúm, Tề Diệp không chịu nổi ngước lên.”Thái hậu trừng phạt nàng?” Tề Diệp đau lòng nhìn Hạ Uyển Chi, ngước mắt lên chất vấn Thái hậu.

Thái hậu hiển nhiên nói “Đây là điều mà nàng ta phải chịu, ai bảo nàng ta khiến Hoàng thượng mạo hiểm tính mạng, nữ nhân như thế không thể ở bên cạnh Hoàng thượng.”

“Chuyện này không liên quan đến nàng ấy, Thái hậu không nên trừng phạt nàng ấy.” Tề Diệp hít vào một hơi, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, những người ở đó không ai dám thở mạnh, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hoàng hậu nói “Nếu không phải là do nàng ta, Hoàng thượng cũng sẽ không bị thương. Bất quá là khiển trách một chút thôi, Hoàng thượng cần gì phải tức giận như thế?”

“Im miệng!” Tề Diệp kịch liệt ho khan một tiếng, thái hậu kinh hoảng tiến lên vỗ lưng hắn, khuôn mặt hắn đỏ bằng, trên tay quấn băng gạc.

Hồi lâu Tề Diệp mới trở lại bình thường, miễn cưỡng phân phó “Không có ý chỉ của trẫm, không cho ai động đến nàng, Quang Thuận đưa Hạ chiêu nghi về cung!”

“Vâng! Nô tài tuân mệnh!” Quang Thuận tiến lên hành lễ, nói với Hạ Uyển Chi “Nương nương, nô tài đưa ngươi trở về.”

Hạ Uyển Chi há to miệng, vẻ mặt tiều tụy, nước mắt rơi lã chã “Hoàng Thượng!”

“Trẫm không sao, nàng đi về trước đi, không có ý của trẫm, nàng không cần đi ra ngoài!”

Thái hậu nhíu mày, hoàng hậu nắm chặt tay. Thục phi và đức phi tức giận vò khan tay, ai cũng biết hắn đang thiên vị nàng ta, không muốn các nàng vì hắn bị thương mà gây khó dễ cho nàng ta.

Nữ nhân này không thể để lại!

Cơ hồ là cùng một thời gian, các nàng đều có chung một suy nghĩ.

Hạ Uyển Chi không nghĩ hắn lại hành động như thế này. Sai Quang Thuận đưa nàng về chính là cho những người còn lại một lời cảnh cáo, tuyệt đối không được động đến nàng. Không cho nàng ra khỏi cửa, chính là muốn Thái hậu không có hành động thiếu suy nghĩ.

Hạ Uyển Chi nhìn hắn một cái, nói nhỏ “Hoàng Thượng hãy bảo trọng thân thể thật tốt, tần thiếp chờ Hoàng Thượng tới gặp tần thiếp!” Dứt lời nàng không để ý tới sau lưng đang có bao nhiêu ánh mắt hận không thể đem nàng ngũ mã phanh thây, miễn cưỡng hành lễ. Hạ Hà tới đỡ nàng đứng dậy, đi ra ngoài.

Nàng vừa ra khỏi cửa, Tề Diệp liền hôn mê bất tỉnh. Hạ Uyển Chi nghe thấy mấy tiếng kinh hô vang lên trong phòng, Thái Hậu và Hoàng hậu không ngừng kêu Hoàng thượng, ngự y liền bị gọi quay trở lại.

Quang Thuận công công thấy nàng không đi, trấn an nói “Nương nương yên tâm, ngự y nói Hoàng thượng không sao, độc cũng không lan nhanh, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục.”

“Làm phiền công công, hay là công công quay về chỗ Hoàng thượng đi, có Hạ Hà và Hạ Hoa đưa ta về là được rồi. “ Dù sao Quang Thuận cũng là lão nhân bên cạnh Hoàng thượng, có hắn hầu hạ, nàng cũng có thể yên tâm một chút.

Quang Thuận công công lắc đầu “Hoàng Thượng phân phó, nô tài không dám mạo phạm. Trước tiên nô tài đưa nương nương về cung đã, Hoàng thượng đã có Thái hậu và Hoàng hậu chăm sóc, nương nương không cần lo lắng.”Hạ Uyển Chi không còn cách nào, đành để Quang Thuận công công đưa về, lại còn một mực đòi ngự y đến xem mạch cho nàng. Hạ Hà và Hạ Hoa giúp nàng lau sạch mùi tanh hôi trên cơ thể, uống một cốc nước, nàng bỗng cảm thấy trên mặt đau rát.

Ngự y xem thương thế cho nàng, nói là dùng rượu thuốc thoa trên mặt và đầu gối, vì phải quỳ ngoài nắng nên cũng muốn nàng thoa thuốc lên da.

Trước khi đi ngủ, nàng sai Hạ Hoa đi thăm dò tin tức, xem hôm nay có ai đi tới gần Phượng Hoàng cung không. Phong Xuân các sạch sẽ như thế, nàng không tin là lại có thể có rắn, rắn đáng lí ra phải xuất hiện ở những nơi có nhiều bụi cỏ chứ.

Hạ Uyển Chi sẽ không ngốc cho rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nơi này chính là hậu cung, dù chỉ là ngã cũng có thể do người động tay động chân.

Khi tỉnh lại thì trời đã tối, trong phòng có ánh nến mờ ảo, nàng ngó quanh gian phòng, chả thấy ai ngoại trừ Trúc Thanh đang quay lưng về phía nàng. Nàng liền thấy Trúc Thanh lấy từ trong túi áo ra một cái gói nhỏ, rót vào cái chén trước mặt...

Hạ Uyển Chi kinh ngạc, nàng rón rén bước xuống giường, thấy Trúc Thanh rót vào trong chén thứ bột màu trắng, sau đó còn quấy nhẹ chiếc chén. Hạ Uyển Chi lên tiếng “Ngươi đang hạ độc?”

Trúc Thanh cả kinh, cái muỗng liền rơi xuống, phát ra tiếng kêu leng keng. Nàng ta sợ hãi xoay người nhưng không cẩn thận nên đụng vào mép bàn, chén thuốc liền đổ ra một chút, nàng ta chưa hoàn hồn, nói “Nương... Nương nương... Nô tỳ không làm gì cả!”

“Phải không?” Hạ Uyển Chi lấy từ trong tay Trúc Thanh ra một mẩu giấy nhỏ, trừng mắt lạnh lẽo “Hạ Hà.”

Chỉ một lát sau, cung nữ liền tiến vào, nói: “ Hồi bẩm nương nương, Hạ Hà mới vừa đi ra ngoài, nói là sẽ nhanh chóng trở lại.”

“Canh giữ ở cửa, không có ta phân phó, không cho phép ai tiến đến!” Nhìn chằm chằm Trúc Thanh, Hạ Uyển Chi nói “Ngươi đã nói không hạ độc. Được thôi, ngươi uống hết chén thuốc này đi, để cho ta tin tưởng những thứ ngươi nói đều là sự thật. Uống một chén thuốc cũng không thể khiến ngươi chết được, trừ phi ngươi bỏ thạch tín kịch độc vào?”

“Nương nương, nô tỳ, nô tỳ sợ đắng!” Trúc Thanh toàn thân run rẩy, ấp úng kiếm cớ.

“Yên tâm, nếu ngươi uống hết ta sẽ cho ngươi uống thêm mật ong.” Hạ Uyển Chi cười lạnh, bưng chén tiến đến chạm môi nàng ta, lạnh giọng “Uống cạn!”

Nhìn chén thuốc đen thùi lùi, nàng đương nhiên biết rõ nàng ta sẽ bỏ thứ gì vào, chắc chắn là thạch tín, chỉ là nàng ta không ngờ sẽ bị nàng phát hiện ra.

Hạ Uyển Chi nâng đáy chén lên, đổ vào miệng nàng ta. Trúc Thanh mím môi không uống, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ “Nương nương tha mạng, nô tỳ cũng là thân bất do kỷ, nô tỳ bị ép, nương nương tha mạng.”

Chén thuốc khẽ đổ ra ngoài, đổ một ít vào người Trúc Thanh, nàng ta cuống quít dập đầu, chỉ hi vọng Hạ Uyển Chi có thể tha cho mình.

Đúng lúc này, Hạ Hà ở phía ngoài nói “Nương nương!”

“Vào đi!” Hạ Hà nhanh chóng đi vào, liếc qua Trúc Thanh đang quỳ dưới đất, thần sắc nghi hoặc. Thêm một người, Hạ Uyển Chi sẽ bớt đi một phần sức lực, nàng bây giờ rất mệt, nếu Trúc Thanh nổi lên sát tâm, hoặc là rót thuốc hoặc là bóp chết nàng, nàng sẽ không phản kháng được.Hạ Uyển Chi ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm vào người Trúc Thanh đang quỳ dưới đất nói “Hoàng hậu sai ngươi hạ độc?”

“Không phải, không phải, không phải là Hoàng hậu!” Trúc Thanh liên tục lắc đầu, che giấu cho Hoàng Hậu.

Hạ Uyển Chi cười lạnh, liếc về phía Hạ Hà, Hạ Hà liền nói “Trúc Thanh cô cô vẫn còn ngụy biện sao? Ngươi cho rằng mỗi lần ngươi đi gặp Nguyệt Mai ở Thanh Nguyệt các, nương nương không biết ư? Ngươi cho rằng ngươi thường xuyên đi đến Phượng Nghi cung thông báo tin tức, nương nương lại không nhận ra?”

Hai câu nói này khiến Trúc Thanh run sợ, á khẩu, không thể nói gì, đến cả cơ hội cãi lại cũng không có.

“Liên tục không biết ngươi thăm dò ta là có ý gì, hóa ra là muốn lấy mạng của ta.” Hạ Uyển Chi cười nhạo “Là muốn đưa đi hành hình hay thành thật khai báo?”

“Nương nương, nô tỳ bất đắc dĩ bị ép buộc. Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ theo dõi nhất cử nhất động của nương nương, nếu có chuyện gì không ổn liền đến thông báo cho Hoàng hậu nương nương. Thuốc này cũng là do Hoàng hậu nương nương sai người đưa đến, nói rằng chỉ cần khiến nương nương uống hết. Nếu nương nương mất mạng, nô tỳ sẽ nói với Hoàng thượng rằng hôm nay nương nương khiến Hoàng thượng bị rắn cắn tổn thượng, thẹn với Hoàng Thượng nên mới uống thuốc độc tự sát.”

“Hoàng hậu nghĩ ra mưu kế hay thật đấy, nếu ta không phát hiện ra chắc giờ này các người vui vẻ lắm nhỉ?” Hạ Uyển Chi cười lạnh khiến Trúc Thanb lúng túng cúi đầu xuống.

“Vậy vụ con rắn có phải do Hoàng hậu làm hay không?”

“Nô tỳ không biết.” Trúc Thanh lắc lắc đầu.

“Ngươi là người của Hoàng hậu, lẽ nào lại không biết?” Hạ Hà nói “Nương nương nhà ta đối với ngươi không tệ, thế mà người lại còn hạ độc nương nương, ngươi có còn lương tâm không.”

“Nô tỳ cũng là do ép buộc, không làm không được, mong nương nương thứ tội.” Trúc Thanh nói “Nương nương, nô tỳ đã nói thật, cầu xin nương nương tha thứ.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tha thứ cho người hạ độc ta sao?” Hạ Uyển Chi cười lạnh “Hạ Hà, cho nàng ta uống hết chén thuốc đó.” Hạ Hà gật đầu, bưng chén thuốc tiến đến.

Trúc Thanh lo sợ, định bỏ trốn nhưng Hạ Hà đã túm cổ nàng ta, đưa chén thuốc đến miệng “Nương nương tha mạng, nô tỳ về sau chỉ nghe nương nương phân phó, sẽ không dám làm tổn hại đến nương nương nữa.”

“Ngươi muốn phản bội hoàng hậu?” Hạ Uyển Chi chất vấn.

“Ai giúp nô tỳ, nô tỳ sẽ nghe theo người đó. Hôm nay nương nương giữ lại mạng của nô tỳ, nô tỳ sẽ chỉ nghe lời nương nương.”

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời nói của ngươi sao?” Hạ Uyển Chi giễu cợt.

Hạ Hà bưng chén thuốc chực đổ vào miệng nàng ta. Trúc Thanh cầu xin lần nữa “Nương nương, nô tỳ là thật tâm, nếu nô tỳ phản bộ người, nguyện chết không toàn thây.”

“Trên đời này, ta không tin ai.” Hạ Hà đang định đổ vào miệng Trúc Thanh nhưng Hạ Uyển Chi nói nhỏ vào tai nàng, Hạ Hà liền lấy đai lưng, trói chặt Trúc Thanh, chỉ để lại mình Hạ Uyển Chi trong phòng.

Trúc Thanh bị trói, dùng ánh mắt van xin nhìn nàng Hạ Uyển Chi vờ như không thấy, thoải mái uống chén trà Hạ Hà bưng lên.

Hồi lâu sau, Hạ Hà mới quay trở lại, trên tay cầm một bình sứ. Hạ Uyển Chi liếc nhanh, đích thân lấy chiếc bình màu đen trên tay Hạ Hà, nói “Chỉ cần uống hết cái này, ta sẽ tin tưởng ngươi.”

“Nương nương, nô tỳ trung thành với người. Xin nương nương đừng giết nô tỳ, nô tỳ không dám nữa.”

“ Ngươi sợ ta sẽ lấy mạng ngươi sao? Uống cái này không sao đâu, chỉ là sau ba tháng không uống thuốc giải thì sẽ mất máu mà chết. Cái này không phải là độc, nhưng lợi hại hơn độc gấp trăm lần” Nàng nói “ Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn uống hết cái này, cứ ba tháng ta sẽ cho người mang thuốc giải đến, ngươi thấy thế nào?”

Trúc Thanh lắc lắc đầu, Hạ Uyển Chi hừ một tiếng, sai Hạ Hà mang chén thuốc có độc tới. Trúc Thanh nhìn thấy thế liền sợ hãi, nói “Nương nương, nô tỳ uống, đây là nô tỳ bán mạng vì người.”

“Sự lựa chọn này của ngươi mới đúng là thông minh.” Hạ Uyển Chi trong lòng không vui vẻ gì, đem viên thuốc nhét vào trong miệng Trúc Thanh, đưa cho nàng ta một chén nước. Nhìn thấy nàng ta đã nuốt hết viên thuốc kia thì mới yên tâm.

Trúc Thanh liền quỳ xuống tạ ơn, cứ nghĩ rằng mình đã trúng độc, tâm trạng lo lắng không yên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.