Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 177




Edit: Huệ Hoàng hậu

Beta: Rine Đức phi

Ngày sinh nhật Thái phi, Hạ Uyển Chi phân phó tổ chức thật náo nhiệt, vương công đại thần, hoàng thân quốc thích đều tiến cung chúc mừng. Thái phi mặc cung trang, trang điểm tỉ mỉ, thoạt nhìn ung dung hoa quý, tràn đầy khí chất.

Thái Hậu nói là thân mình không khoẻ nên không tham dự, Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích đi thăm hỏi vài câu, nàng vẫn chưa đến. Thái Hậu không xuất hiện còn tốt hơn, miễn cho nàng nhìn thấy mà ngột ngạt.

Ngự hoa viên đặc biệt náo nhiệt, nàng nhìn Khang Ninh Vương tiến lên chúc thọ Thái phi, khóe miệng ngậm một tia cười nhạo như có như không, ánh mắt đảo qua Lâm Huệ, thấy nàng ta đang nhìn chằm chằm Khang Ninh Vương. Phát hiện ánh mắt nàng, Huệ nhìn lại đây, Hạ Uyển Chi khinh thường nhìn nàng ta một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Lâm Huệ tức giận đến siết chặt nắm tay, thầm nghĩ về sau ngươi đừng để rơi vào trong tay ta.

Yến hội náo nhiệt cả một ngày, buổi tối ở Ngự hoa viên nghe hí khúc, đèn lồng treo khắp mọi nơi, sáng tỏ giống như ban ngày.

Nàng đang lau miệng cho Tiểu Nguyệt Nhi, đột nhiên Hạ Bích nói nhỏ bên tai nàng: "Nương nương, Lương phi rời đi rồi."

Nàng gật gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua Khang Ninh Vương, thấy hắn đang cùng đại thần ăn uống linh đình, tựa hồ không lưu ý Lâm Huệ rời đi, nàng thu hồi ánh mắt, chờ bọn họ sa lưới.

Quả nhiên, Khang Ninh Vương cùng các đại thần nói nói cười cười trong chốc lát liền thản nhiên đứng dậy rời đi, nàng liếc mắt ý bảo Hạ Bích đi theo sau nhìn xem.

Hạ Bích gật gật đầu, lặng lẽ theo sau.

Nửa buổi, Hạ Bích trở lại bên người, nói nhỏ: "Nương nương, đã thành."

Nàng cười cười: "Đã biết, cho người chờ, đợi lát nữa xem tuồng hay."

"Vâng!" Hạ Bích sung sướng gật đầu.

Hạ Uyển Chi nhìn về phía Tề Diệp, nói: "Hoàng Thượng, đêm nay phong cảnh không tệ, không bằng ra ngoài đi dạo một chút?"

Hiếm khi nàng có hứng thú như vậy, sao Tề Diệp có thể cự tuyệt, cười gật đầu. Nàng bảo bà vú chăm sóc ba hài tử, nàng cùng Tề Diệp rời đi.

Rời khỏi Ngự hoa viên ầm ĩ phồn hoa, bước đi trên con đường an tĩnh, gió đêm nhè nhẹ thổi qua rất mát. Hai người trầm mặc đi trong chốc lát, tay nàng liền bị một bàn tay to ấm áp giữ chặt: "Uyển Nhi có chuyện gì muốn nói với trẫm phải không?"

Nàng dừng bước chân, ngửa đầu nhìn hắn, chậm rãi gật đầu: "Vâng, đợi lát nữa thần thiếp muốn dẫn Hoàng Thượng đi xem một thứ."

"À!" Hắn không thèm để ý gật gật đầu.

Đoàn người từ từ đi đến vùng hẻo lánh gần lãnh cung, Thái Vi đang canh gác thấy bọn họ đi tới, hoảng hồn thất sắc: "Nương nương..."

Lời còn chưa dứt đã bị cung nhân che miệng không cho lên tiếng, đồng thời, cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, hai người đang triền miên hôn môi bị kinh sợ. Khi thấy rõ người tới, hai người sợ tới mức vội vàng tách ra, chỉ là muốn giảo biện đã không còn kịp rồi, bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng.

Tề Diệp trầm khuôn mặt, vừa thấy bộ dáng bọn họ liền biết chuyện gì xảy ra, hắn thật không nghĩ tới một kẻ, hai kẻ, rồi ba kẻ phản bội hắn, trát bùn lên mặt hắn.

Khang Ninh Vương thấy sắc mặt Tề Diệp không tốt, trong lòng hoảng sợ, trầm mặc không nói, liếc nhìn Lâm Huệ sắc mặt tái nhợt, đột nhiên hắn quỳ trên mặt đất: "Hoàng Thượng thứ tội, thần đệ chưa hề làm gì, là Lương phi câu dẫn thần đệ."

Lâm Huệ cho rằng chính mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn người trước mắt.

Khang Ninh Vương tiếp tục nói: "Hoàng Thượng minh giám, cho dù thần đệ có mười lá gan cũng không dám vọng tưởng, đều là Lương phi không biết liêm sỉ..."

"Ngươi ngậm máu phun người!" Lâm Huệ không nghĩ tới hắn sẽ như thế, thế nhưng lại đổ hết tội danh lên người nàng.

"Hoàng Thượng, thần thiếp oan uổng!"

"Hừ, có phải oan uổng hay không trẫm tự có mắt nhìn." Hắn cười lạnh: "Các ngươi dám làm ra chuyện như thế, trẫm nhất định sẽ không tha."

"Người tới, nhốt bọn chúng vào thiên lao!"

Ra lệnh một tiếng, cung nhân tiến lên trói bọn họ lại. Khang Ninh Vương tính giãy giụa, rồi vẫn trầm mặc, nơi này là hoàng cung, hắn không có chuẩn bị, tay không căn bản đấu không lại, hiện giờ quan trọng nhất chính là lưu lại một cái mệnh.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần đệ chưa làm gì cả, Hoàng Thượng phải tin tưởng thần đệ..."

Không đợi hắn nói xong, Lâm Huệ cười lạnh: "Thì ra ngươi là loại tiểu nhân đê tiện này!"

Khang Ninh Vương mắt lạnh nhìn nàng, giật giật miệng. Lâm Huệ nhìn rõ ràng, sắc mặt trắng nhợt, tức khắc tâm phiền ý loạn. Nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi không phải là người!"

Bọn họ bị nhốt vào thiên lao, người biết được cũng không nhiều. Dù sao cũng là người có thân phận, nếu bị truyền ra thì hắn - vị Hoàng đế này cũng rất mất thể diện.

Thái phi nghe tin tức lập tức đi Chiêu Hoa Cung, Tề Diệp đã quăng vỡ hai chung trà, nghe nói Thái phi cầu kiến, lập tức nhíu mày: "Không gặp, ai tới cũng không gặp!"

Cung nhân thật cẩn thận lui xuống. Hạ Uyển Chi ở một bên nhìn, chờ hắn phát tiết xong rồi mới tiến lên nhặt từng mảnh từng mảnh nhỏ. Hạ Bích muốn hỗ trợ bị nàng ngăn cản, mảnh nhỏ sắc bén, nàng không cẩn thận bị cắt một chút, máu tươi thấm ra. Hạ Bích vội vàng băng bó cho nàng.

Tề Diệp nhìn thấy thở dài, chờ tay nàng được cầm máu xong, hắn hỏi: "Hoàng Hậu biết lâu rồi sao?"

"Không phải!" Nàng nói: "Thần thiếp mới biết được vào một tháng trước."

Nàng sai người dẫn cung nữ kia ra: "Nói hết những gì ngươi biết, Hoàng Thượng sẽ làm chủ cho ngươi."

Cung nữ gật gật đầu bộ dáng biết ơn, nói rõ lai lịch của nàng và việc cùng Liêm Chiêu Dung thấy một màn ở hoa viên, rồi việc chủ tử nàng bị hại chết.

Hắn lắng nghe, mày càng ngày càng nhíu chặt, ầm một tiếng, cái bàn chấn động. Hạ Uyển Chi giương mắt nhìn, trên mặt không thể hiện biểu tình gì, vẫy vẫy tay cho cung nữ lui xuống. Nàng ta là người bên cạnh Liêm Chiêu Dung, lời nói có thể đáng tin hơn nàng.

"Hoàng Thượng bớt giận, không đáng vì hai kẻ không liên quan kia mà tổn thương thân mình." Nàng bưng một ly trà đặt ở trong tay hắn. Tề Diệp nhìn nàng một cái, bắt lấy tay nàng thở dài. Nàng nói: "Thần thiếp vẫn luôn trung tâm với Hoàng Thượng."

"Trẫm biết!" Hắn vui mừng, trên đời ai cũng không thể tin, chỉ có nàng là không phản bội mình.

Thái phi biết, nếu bà không cứu Khang Ninh Vương thì sẽ không có ai tới cứu hắn. Hoàng Thượng không chịu gặp, Thái phi liền quỳ ở trước Chiêu Hoa Cung. Tề Diệp nghe xong vẫn không tỏ vẻ gì, bảo Hạ Uyển Chi nghỉ ngơi cho tốt, hắn muốn đi xử trí đôi cẩu nam nữ kia.

Cơ hội tốt như vậy, sao Hạ Uyển Chi lại bỏ qua, nói muốn đi cùng. Tề Diệp nghĩ nghĩ, cuối cùng đáp ứng nàng.

Thiên lao ẩm ướt âm u, đi vào liền có một mùi gay mũi xộc tới, khiến người ta muốn nôn ra.

Khang Ninh Vương cùng Lâm Huệ bị giam giữ tách biệt. Khang Ninh Vương thấy bọn họ đã đến, vội vàng cầu tình, hơn nữa đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu Lâm Huệ. Đột nhiên nàng cảm thấy Lâm Huệ thật đáng thương, thế nhưng lại vì một nam nhân không chịu trách nhiệm mà làm chuyện gièm pha.

Tề Diệp lạnh lùng nhìn Khang Ninh Vương, sai người mở cửa lao, hắn tự mình đi vào, bảo Hạ Uyển Chi đi ra ngoài. Nàng nghe lời rời đi, có điều nàng không đi ra ngoài, mà đi đến nơi nhốt Lâm Huệ.

Đi vài bước liền nghe thấy tiếng kêu thảm, cùng với tiếng roi dừng ở trên người, da đầu tê rần, nàng biết đó là cái gì. Bước chân không ngừng lại, tiếp tục đi tới.

Nghe thấy động tĩnh, Lâm Huệ ngẩng lên đối diện với nàng, biểu tình cười nhạo: "Chắc ngươi rất đắc ý?"

"Không sai!"

"Có phải là ngươi động tay động chân hay không?" Nhớ tới thủ đoạn mình dùng để đối phó Liêm Chiêu dung, làm sao cũng không nghĩ đến nó sẽ lặp lại trên người mình, hơn nữa còn là vạn kiếp bất phục.

Sự tình bại lộ, nàng biết cơ hội sống sót rất ít. Nếu Lâm gia không bị liên lụy đã là không tệ rồi. Chỉ là nàng luyến tiếc Ngũ hoàng tử, hài tử mà nàng yêu thương, nàng muốn nhìn thấy hắn lớn lên, nhìn hắn trưởng thành, nhìn hắn ngồi vào ngôi vị Hoàng đế...

Chỉ là... Nàng biết hết thảy đều là hy vọng xa vời.

"Đúng!"

"Lẽ ra ta nên biết không thể để lại nữ nhân kia!" Lâm Huệ cười nhạo: "Ta hận ngươi, hận không thể khiến ngươi chết đi!"

"Ta biết!" Hạ Uyển Chi lạnh nhạt nói: "Ta cũng hận không thể khiến ngươi chết đi. Có điều là bị tra tấn đến sống không bằng chết."

"Ha ha, hiện tại ngươi vui rồi. Ta cũng không sống được nữa, đều là do ngươi ban tặng. Nếu không phải ngươi, ta sẽ không quá thê thảm như vậy!" Nàng hỏi: "Rốt cuộc ta đã làm sai cái gì, khiến ngươi nhằm vào ta như thế?"

"Ngươi không cần biết!" Nàng không nên mềm lòng, nếu đã biết sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy thì ngay khi trọng sinh lại nên diệt trừ nàng ta luôn, nếu không cũng sẽ không phải chịu khổ nhiều như thế.

"Đúng vậy, ta không cần biết. Dù ta đã chết, cũng sẽ nguyền rủa ngươi không chết tử tế, tất cả đều là do ngươi tạo nên." Lâm Huệ căm hận: "Là ngươi hại chết hài tử của ta!"

"Phải!" Nàng gật đầu.

"Là ngươi tranh ân sủng của ta!"

"Là ngươi không đủ bản lĩnh!" Nàng lạnh nhạt nói.

"Là ngươi giở thủ đoạn!" Nhìn thoáng qua phía sau nàng, Lâm Huệ nói: "Ngươi vì tranh sủng, hại chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ các nàng sẽ tìm ngươi?"

"Thục phi, Hoàng Hậu, Triệu tu nghi, Chu Tiệp dư... Các nàng đều là ngươi hại chết. Ngay cả Triệu Tĩnh Di đều là ngươi giở thủ đoạn, trên tay ngươi dính nhiều mạng người như vậy, ngươi không lo sợ sẽ phải xuống địa ngục sao?"

"Không cần ngươi lo lắng!" Nàng nói: "Người sắp chết, biết quá nhiều cũng vô dụng."

"Phải không?" Lâm Huệ nhìn người phía sau nàng, cười nói: "Yên tâm, dù ta đã chết, cũng sẽ chờ ngươi trên đường xuống hoàng tuyền." Dứt lời nàng quỳ trên mặt đất: "Hoàng Thượng, là thần thiếp câu dẫn Khang Ninh Vương!"

Hạ Uyển Chi quay đầu lại, liền thấy Tề Diệp sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, nhìn không ra cảm xúc trên mặt hắn. Nàng có chút lo sợ bất an, há miệng thở dốc muốn nói cái gì lại một câu cũng không nói nên lời.

Không biết hắn đã đứng phía sau bao lâu, nhìn biểu tình đó khẳng định là nghe được không ít.

Nàng biết, nàng mặc kệ Lâm Huệ nói, không ngờ tới cuối cùng vẫn là bị nàng ta cắn một ngụm.

Tề Diệp lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, khóe mắt cũng không ngó qua Lâm Huệ một cái, xoay người liền rời đi: "Biếm đi phong hào Lương phi, ban hoả hình*!"

*thiêu chết

Cả người Lâm Huệ run lên, chịu hoả hình, nàng sẽ tan thành tro bụi.

Nàng cười cười, quỳ trên mặt đất: "Tạ Hoàng Thượng thành toàn!" Nhìn bóng dáng đi xa, nàng chậm rãi đứng dậy: "Dù ta đã chết, ngươi cũng đừng mong an ổn. Chính miệng ngươi thừa nhận ngươi hại chết nhiều người như vậy, ha ha, Hạ Uyển Chi, ngươi chết chắc rồi. Yên tâm, ở cầu Nại Hà đợi chưa thấy ngươi ta sẽ không qua, ngươi phải nhanh nhanh một chút."

"Vậy cứ chờ xem." Nàng ném lại một câu, biểu tình nhàn nhạt rời đi, không muốn làm nàng ta quá đắc ý, trong lòng lại càng thêm bất an.

Ra khỏi thiên lao, nàng hỏi cung nhân: "Hoàng Thượng đâu?"

"Đi Ngọc Long Điện ạ!" Cung nhân bẩm lại.

Nàng vội vàng muốn đến Ngọc Long Điện, đi được vài bước lại ngừng, giãy giụa một chút, nàng quay đầu trở về Chiêu Hoa Cung.

Bọn Tiểu Thái Tử đã nghỉ ngơi, cung điện thắp đèn lồng, xung quanh sáng ngời. Nhìn bóng dáng kia ở trên mặt đất, tâm tình nàng trầm trọng, Thái phi còn quỳ gối trước cửa cung, thấy nàng trở về, cầu xin nàng: "Cầu Hoàng Hậu nương nương đại phát từ bi, cứu Khang Ninh Vương!"

"Là hắn gieo gió gặt bão!" Trong lòng nàng đang có một đống phiền não, sao lại còn quan tâm đến sống chết của Khang Ninh Vương, hơn nữa, hắn bị trừng phạt là đúng tội.

---------------

Liên hệ với Lãnh Cung

www.facebook.com/truyencungdau

www.wattpad.com/hoihamdau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.