Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 163




Editor: Nguyên Chiêu Nghi

Beta: Trân Tu Dung =.=

Quang Thuận công công nói yêu cầu của Hạ Đồng cho Tề Diệp nghe, hắn trầm tư một hồi, mới nói: "Đi bẩm báo Hoàng Hậu nương nương đi, để Hoàng Hậu định đoạt!"

Quang Thuận công công gật đầu, biết trước là sẽ có kết quả này, ra khỏi ngự thư phòng liền đi Chiêu Hoa Cung, trên đường gặp được Lương phi nương nương, hắn vội vàng hành lễ nói: "Nô tài thỉnh an Lương phi nương nương, nương nương vạn phúc."

"Công công đứng dậy đi, công công vội vàng đi tới nơi nào thế?" Nàng ta tò mò hỏi.

"Nô tài đến cung Hoàng Hậu nương nương một chuyến, không quấy rầy nương nương đi dạo." Quang Thuận công công dứt lời liền hành lễ rời đi.

Lâm Huệ nhìn bóng lưng phía xa, ánh sáng trong mắt lóe lóe.

Hạ Uyển Chi vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Hạ Bích hầm chè hạt sen cho nàng ăn, nàng phân phó Hạ Bích mang một ít đưa tới thượng thư phòng cho Tiểu Thái Tử bọn họ, lại đưa một ít đi ngự thư phòng, sau đó mới mới bưng chén chè đút Tiểu Nguyệt Nhi ăn.

Tiểu Nguyệt Nhi rất thích ăn chè hạt sen, mỗi lần đều có thể ăn đến hai chén. Đồ ăn trong cung rất vừa ngon vừa mỹ, chỉ mới hai ba tháng, rõ ràng trông Tiểu Nguyệt Nhi mập thêm không ít thịt, cả người trắng nõn rất đáng yêu. Khuôn mặt nhỏ phúng phính, làn da trắng mịn, mắt to đen bóng, mỗi khi thấy con bé Tề Diệp đều nhịn không được mà ôm mà hôn, xoa bóp mặt con bé, cực kỳ sủng ái.

Hạ Bích mang theo hộp đồ ăn đang muốn rời đi, lại thấy Quang Thuận công công tiến vào, giao hộp đồ ăn lại cho cung nữ xong lập tức đi vào thông báo, rất nhanh nàng ấy dẫn Quang Thuận công công vào trong. Hạ Uyển Chi gọi bà vú ôm Tiểu Nguyệt Nhi đi xuống đút chè hạt sen, xoa xoa tay nói: "Công công có chuyện gì?"

"Hồi Hoàng Hậu nương nương, nô tài tới đây vì chuyện của Hiền phi, đã bắt được hung thủ!" Hạ Bích nhéo nắm tay âm thầm cắn môi, lại nghe hắn nói: "Là Đồng Tài tử"

"Ồ, nếu đã bắt được, ấn theo cung quy mà xử trí đi." Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị bắt, nàng ta không biết cẩn thận là như thế nào sao, quả nhiên vô dụng.

"Nhưng Đồng Tài tử nói là muốn gặp Hoàng Hậu!" Quang Thuận công công thật cẩn thận trả lời.

"Không thể!" Hạ Uyển Chi không chút suy nghĩ đã cự tuyệt.

"Nô tài đã biết!" Quang Thuận công công gật đầu.

Đang muốn rời đi thì nàng nói: "Dù sao cũng từ chỗ bản cung ra ngoài, cho nàng dễ chịu hơn một chút đi."

"Nô tài tuân chỉ." Quang Thuận công công hành lễ cáo lui, trong lòng liền biết chuyện này nên xử lý như thế nào.

Thấy Hạ Bích muốn nói lại thôi, Hạ Uyển Chi lập tức cắt ngang: "Định cầu tình cho nàng?"

Hạ Bích lắc đầu: "Không phải, nô tỳ chỉ là lo lắng người khác sẽ hoài nghi là nương nương sai sử. Nếu Hạ Đồng vì oán hận nương nương không cứu giúp mà vu tội nương nương thì nên làm cái gì bây giờ?"

"Bổn cung còn không đến mức lo lắng bị nàng giá họa, đi đưa chè hạt sen đi, đừng để nguội!" Nàng đáp không thèm quan tâm, chỉ bằng nàng là Hoàng Hậu, thì một Đồng Tài Tử nho nhỏ há có thể vu tội được.

Khi Quang Thuận công công lại xuất hiện lần nữa, Hạ Đồng có chút chờ mong nhìn phía sau, không phát hiện người muốn gặp, trong lòng lập tức trầm xuống.

Quang Thuận công công nói "Hoàng Hậu nương nương sẽ không gặp ngươi, Hoàng Hậu nương nương lệnh, dựa theo cung quy xử trí. Ngươi mưu hại Hiền phi, dựa theo cung quy ba ngày sau ban chết."

Hạ Đồng trợn hai mắt lên, sắc mặt trắng bệch, trừng mắt nhìn hắn, nửa ngày mới run rẩy nói: "Hoàng Hậu ra lệnh?"

"Hoàng Hậu nói, nhân chứng vật chứng đều có, chẳng lẽ Đồng Tài Tử còn không chịu thừa nhận?" Quang Thuận công công cười lạnh, nói tiếp: "Còn có thời gian ba ngày, cẩn thận ngẫm lại đi, ba ngày sau bản công công tự mình đưa ngươi lên đường. Hoàng Hậu nương nương đã săn sóc ngươi, ban toàn thây, đã là ân huệ lớn nhất dành cho ngươi rồi!"

Cửa phòng bị đóng lại vang lên tiến "kẽo kẹt", trong phòng lại lần nữa trở về trạng thái âm u rét lạnh. Nàng cảm thấy cả người rét run, cảm giác toàn thân dường như sắp đóng băng, nàng ôm chặt chính mình cả người run rẩy.

Ân huệ? Ân huệ như vậy nàng tình nguyện không nhận, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng bỗng nhiên nhào lên điên cuồng đập cửa: "Mở cửa, mau mở cửa, ta muốn gặp Hoàng Thượng, ta muốn gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..."

"Hoàng Thượng, thần thiếp có tội!" Tề Diệp vừa tiến đến, Hạ Uyển Chi liền hành lễ, vẻ mặt áy náy tự trách nói.

Tề Diệp đỡ nàng đứng dậy, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, an ủi: "Nàng làm sao vậy?"

"Thần thiếp nghe chuyện Đồng Tài Tử, trong lòng áy náy, thần thiếp không xử lý tốt hậu cung, mới có thể xuất hiện chuyện như vậy, thần thiếp có tội!"

"Nói bậy, việc này không thể trách nàng." Tề Diệp an ủi: "Là nàng ta tự làm tự chịu, vì tranh sủng lại dám hạ độc hại người, nữ nhân ác độc như thế sao có thể lưu lại trong cung?"

Hạ Uyển Chi thở dài, biết nhiều lời cũng vô ích, phân phó bà vú dẫn bọn nhỏ đến, đã tới thời gian dùng bữa tối. Tiểu Nguyệt Nhi vừa bước vào, Tề Diệp liền vươn tay về phía con bé, bế lên không trung dạo qua một vòng, mỉm cười dò hỏi buổi chiều làm cái gì, ăn cái gì, hắn nói rất chậm, Tiểu Nguyệt Nhi nhìn hắn cực kì nghiêm túc, sử dụng tay cùng trao đổi với hắn.

Hạ Uyển Chi nhìn hai cha con, trong lòng có chút ê ẩm, nếu con bé không trải qua lần bệnh kia, giọng nói nhất định sẽ thanh thúy như châu ngọc.

Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ đèn lồng trong hoàng cung được thắp sáng, vào lúc mùa đông trừ những người đi tuần tra ra, rất ít có người đi lại bên ngoài, đơn giản là bởi vì thời tiết quá lạnh, làm người khác khó có thể chịu đựng, nếu không có việc gì chỉ thích ngồi yên trong phòng.

Hạ Uyển Chi cũng không ngoại lệ, nhưng mà bọn họ đi Phượng Hoàng Các ngâm suối nước nóng. Vào đông cái ấm áp của suối nước nóng làm cơ thể vô cùng thoải mái, nàng cởi quần áo bước xuống cầu thang. Nước ấm bao phủ lấy cơ thể nàng, tóc được cố định bằng một cây trâm cài, Tề Diệp mỉm cười nhìn nàng, chậm rãi vươn tay.

Mặt nàng ửng hồng lên, thân thể dùng một chiếc khăn mỏng che lấp, rẽ nước mà đi, còn chưa đến gần đã bị hắn kéo vào trong lòng ngực. Nàng "A" lên một tiếng ôm lấy cổ hắn, cả người dán lên trên người hắn. Ngực hắn còn nóng hơn cả nước suối, mặt nàng bị thiêu đốt nổi lên một tầng đỏ ửng.

Trời chưa tối hẳn, một bónh đèn lồng chậm rãi đi vào đường mòn hẻo lánh, hai bóng lưng mảnh khảnh vô thanh vô tức đi vào Tích Đức Đường, nơi chuyên chứa thi thể và giam giữ cung nhân phạm lỗi.

Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng bước chân của các nàng, phía sau chỉ cần có động tĩnh, hai người đều sẽ bị dọa sợ, trong lòng thấp thỏm.

Đi một đoạn là đến Tích Đức Đường, Thái Vi "meo meo" hai tiếng, không lâu sau một tiếng đáp trả khàn khàn vang ra, hai người lúc này mới bước ra từ bóng tối. Thải Vi móc bạc ra đưa cho tiểu thái giám, hắn đưa chìa khóa cho các nàng: "Thời gian nửa nén nhang, có người tới nô tài sẽ nhắc nhở."

Thái Vi gật gật đầu, che lại áo choàng mở cửa đi vào, tiểu thái giám tắt lửa nến, liếc mắt nhìn các nàng một cái, đóng cửa lại lui ra ngoài.

Người đang ôm cánh tay bó gối trong góc nghe thấy động tĩnh vội mở mắt ra, thấy người trước mặt lập tức cười lạnh nói: "Còn tưởng là ai. Không nghĩ tới đêm hôm khuya khoắt Lương phi nương nương không nghỉ ngơi, lại hứng thú đến thăm người sắp chết là ta đây."

"Đồng Tài Tử còn có thể miệng lưỡi sắc bén xem ra ở Tích Đức Đường cũng không chịu khổ nhiều nhỉ. Có điều miệng lưỡi sắc bén thì thế nào, hai ngày sau cũng phải mất mạng. Thật đúng là đáng tiếc, tuổi còn trẻ lại hồng nhan bạc mệnh, ngươi nói xem đáng không?"

"Nếu muốn mượn ta diệt trừ Hoàng Hậu nương nương, thì ngươi phải thất vọng rồi, cái gì ta cũng sẽ không nói." Hạ Đồng không ngu ngốc, nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt mình.

"Nếu ngươi đã nhìn thấu bản cung, vậy bản cung cũng không giấu giếm nữa, nếu như ngươi nguyện ý hợp tác, nói là Hoàng Hậu nương nương sai sử, bản cung có thể giữ một mạng này của ngươi, hơn nữa còn cho ngươi vinh hoa phú quý hưởng không hết, ngươi còn trẻ, chẳng lẽ cam tâm bỏ mạng như vậy?"

Thấy nàng nhíu mày, Lâm Huệ biết có cơ hội, tiếp tục hốt thuốc đúng bệnh: "Ngươi xem cái gì ngươi cũng nghĩ cho nàng ta, nhưng căn bản nàng ta không cảm kích, càng đừng nói chi đến việc cứu ngươi. Lấy địa vị là Hoàng Hậu, sống hay chết còn không phải chỉ cần một câu của nàng thôi sao. Nhưng nàng lại để ngươi chết, ngươi cam tâm nhìn nàng hưởng thụ sủng ái của Hoàng Thượng, vinh quang vô hạn, muốn mưa có mưa, muốn gió có gió hay sao?"

"Đừng nói nữa, câm miệng, ngươi câm miệng cho ta!" Hạ Đồng đột nhiên mất khống chế, che lại đôi tai hét lên, khiến Lâm Huệ tới mức liên tục lui về phía sau. Thái Vi sợ nàng đả thương người, che phía trước Lâm Huệ quan sát nhất cử nhất động của nàng.

"Ngươi đừng cho là ta không biết ý định của ngươi là gì? Muốn lợi dụng ta đạp ngã Hoàng Hậu, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?" Hạ Đồng cười nhạo nói "Các ngươi đều giống nhau, đều không phải người tốt"

"Có phải người tốt hay không, không phải là chuyện ngươi có thể định đoạt. Nếu ngươi biết bản cung đang lợi dụng ngươi, vậy thì tốt, ít nhất ngươi còn có giá trị lợi dụng, nếu ngươi chết ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có." Lâm Huệ âm thầm mắng chửi, không nghĩ tới nàng còn có chút đầu óc.

Hạ Đồng hừ lạnh một tiếng.

Lâm Huệ không thèm để ý nói: "Nếu ngươi không muốn sống nữa, bản cung cũng không còn gì để nói." Nàng ta khinh miệt một câu: "Ngươi cũng chỉ có thể cô đơn một mình mà chết đi, đến từ đâu thì nhanh chóng quay về chỗ đó."

Dứt lời nàng ta liền xoay người rời đi, Thái Vi mở cửa cho nàng ra ngoài, còn chưa bước được nửa bước, phía sau truyền đến thanh âm dồn dập: "Từ từ!"

Lâm Huệ nhìn phía trước, khóe miệng kéo lên đầy đắc ý.

"Nương nương, Tích Đức Đường truyền tin đến, nói Đồng Tài Tử muốn gặp Hoàng Thượng!" Hạ Bích nói.

"Hoàng Thượng là người nàng muốn gặp là có thể gặp sao?" Nàng cười lạnh.

"Nương nương nói phải, nô tỳ biết nên làm như thế nào." Đang yên lành lại đột nhiên muốn gặp Hoàng Thượng, ai cũng đoán được nàng muốn làm cái gì. Những chuyện xảy ra năm đó cũng không ít lần nàng ta ngầm nhúng tay vào, nếu toàn bộ đều nói cho Hoàng Thượng, chỉ sợ cũng sẽ liên lụy đến Hoàng Hậu.

Hạ Đồng gọi vài lần, thấy cung nhân hờ hững không thèm để ý, biết bọn họ sẽ không truyền lời giúp mình, tức khắc hiểu rõ bọn họ đã bị Hoàng Hậu thu mua. Nàng ta sợ mình sẽ nói những chuyện tốt nàng ta làm cho Hoàng Thượng biết.

Trong lòng tức giận không thôi, suy nghĩ muốn trả thù bao phủ lấy nàng. Nếu mình đã hai bàn tay trắng, mạng cũng sắp không giữ được, vì sao nàng ta được là mẫu nghi thiên hạ, hưởng thụ vinh quang vô hạn không bao giờ chết?

Nếu nàng ta đã bất nhân, cũng đừng trách nàng bất nghĩa, tất cả đều là ngươi bức ta.

Sau khi Hiền Phi biết Đồng Tài Tử là người hạ độc, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là do Hoàng Hậu sai sử. Nhưng không có bằng chứng, sao nàng có thể chứng minh việc này do Hoàng Hậu ra tay được?

Thời điểm nàng đang cảm thấy đau đầu, cung nhân mang đến tin tức, báo Đồng Tài Tử muốn gặp Hoàng Thượng, nói là biết bí mật của Hoàng Hậu.

Lời này làm hai mắt ảm đạm của Hiền Phi tức khắc sáng ngời, nàng gọi cung nhân tới nói nhỏ vài câu, cung nhân liên tục gật đầu, hành lễ xong vội vàng rời đi.

Trời tối, Tề Diệp từ ngự thư phòng chuẩn bị đi Chiêu Hoa Cung dùng bữa, khi đi ngang qua chỗ tường viện, mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện "... Hoàng Hậu thật đúng là lớn mật, vậy mà lại dám tư bôn (1)?"

(1) Tư bôn: a.k.a bỏ nhà theo trai:v

"Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy, người ta chính là Hoàng Hậu, sao có thể để cho ngươi và ta nghị luận?" Một thanh âm khác nhỏ giọng nhắc nhở "Đừng nói ra ngoài, ta cũng chỉ nghe được từ vị Đồng Tài Tử ở Tích Đức Đường kia. Nàng ta nói trước khi Hoàng Hậu tiến cung đã cùng người bỏ trốn, cuối cùng lại bị vứt bỏ, là nàng ta hảo tâm cứu giúp, không nghĩ tới Hoàng Hậu vong ân phụ nghĩa, thế nhưng lại vu hãm..."

"Là ai ở đằng kia khua môi múa mép?" Quang Thuận công công thấy Tề Diệp mặt âm trầm như trời rầm âm u, vội vàng lên tiếng khiển trách.

Hai tiểu thái giám nghe vậy sợ tới mức quỳ trên mặt đất run bần bật: "Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng, nô tài biết sai rồi, nô tài biết sai rồi."

"Hừ, phê bình Hoàng Hậu, lớn mật làm càn, người tới, đánh chết!" Tề Diệp nhìn chằm chằm hai người đang quỳ dưới chân, ngữ khí lạnh băng nói.

Cung nhân tiến lên, hai tiểu thái giám run lên một chút, biết sự tình không giống như lời bọn họ, cái gì mà cùng lắm chỉ chịu đánh mấy bản, bọn họ rõ ràng là gạt người, rõ ràng Hoàng Thượng nói là đánh chết.

Nhưng mà đã bị mất đi cơ hội thanh minh, cung nhân che miệng hai tiểu thái giám, trói lại kéo đi.

Quang Thuận công công thật cẩn thận quan sát Tề Diệp, dò hỏi: "Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm, Hoàng Hậu nương nương còn chờ Hoàng Thượng dùng bữa."

"Nói trẫm có việc, bọn họ dùng bữa trước." Dứt lời, hắn quay đầu đi về hướng Tích Đức Đường, bước đi trầm ổn, bóng lưng thẳng tắp, lại làm người sinh ra một loại dự cảm không lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.