Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 122




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: navahn

Beta: HueKhanh92

Đi được vài bước, Lâm Huệ đột nhiên dừng lại, nói với Thái Vi: "Ngươi ở chỗ này chờ."

"Nương nương..." Thái Vi còn chưa kịp hỏi, nàng ta đã vội vàng rời đi.

Thái Vi muốn đuổi theo, nhưng chần chờ một chút sau đó vẫn đứng ở tại chỗ chờ.

Lâm Huệ theo đường cũ trở về, không nhìn thấy bóng dáng kia làm nàng có chút thất vọng, xoay người đang muốn bỏ đi, trước mắt lại xuất hiện một người.

Nàng kinh ngạc: "Khang Ninh Vương..."

Còn chưa nói xong đã một bàn mạnh mẽ bắt lấy, kéo nàng rời đi.

Nàng kinh hãi "Ngươi làm gì vậy? Buông tay."

"Không muốn bị người ta phát hiện thì im lặng một chút." Khang Ninh Vương nhàn nhạt nói một câu, nàng tức khắc im miệng. Hắn kéo nàng đến một chỗ kín hơn mới buông tay ra: "Vừa rồi Lâm Sung Dung quay lại tìm bổn vương sao?"

Nàng bị phát hiện, có chút xấu hổ buồn bực, nói: "Không có, quên đồ nên quay lại tìm mà thôi."

"Phải không?" Hắn đương nhiên không tin. Nhìn nàng cũng không giống như vừa quên đồ.

Lâm Huệ cảm thấy chính mình điên rồi mới quay lại đây, trừng mắt nhìn hắn một cái liền nâng bước rời đi, lại bị hắn kéo ngược lại, thân mình dựa vào trong lòng ngực của hắn. Một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt bao phủ. Nàng ngẩn ra một chút, ngay sau đó nghĩ đến thân phận của hai người, liền phải đẩy ra. Đột nhiên bên tai truyền đến cảm giác ấm áp, hắn cúi đầu gần sát nàng, nói "Bộ dáng của Lâm Sung dung lúc nói dối nhìn không đẹp."

Lời nói tuỳ tiện làm nàng chán nản, kéo tay hắn ra, nói: "Xin Khang Ninh Vương tự trọng, ta không phải là nữ nhân mà ngươi có thể động tới."

"Cũng không hẳn, tuy ngươi là nữ nhân của Hoàng Thượng, chỉ tiếc không được sủng ái." Khang Ninh Vương khẽ cười một tiếng, vui vẻ nhìn người đang tức giận, nói: "Sao? Chẳng lẽ Lâm Sung Dung cảm thấy bản thân rất được sủng? Theo bổn vương biết, phi tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất chính là Uyển Quý Phi."

Vừa nghe Uyển Quý Phi, nàng cắn chặt răng: "Cho dù có không được sủng cũng không cần Vương gia phải nhọc lòng. Việc hôm nay tạm thời không nói, lần sau nếu Khang Ninh Vương dám mạo phạm, đừng trách tần thiếp không nhắc nhở."

Đn tận lúc trên môi cảm thấy đau nàng mới thanh tỉnh lại cố gắng đẩy người ra

Đến tận lúc trên môi cảm thấy đau, nàng mới thanh tỉnh lại, cố gắng đẩy người ra. Nàng đề phòng lui lại mấy bước, nhìn chằm chằm hắn, bực bội nói: "Lớn mật!"

Khang Ninh Vương chẳng hề để ý, tự xoa xoa đôi môi, cười cười: "Lâm Sung Dung rất đẹp."

"Ngươi... Ngươi... Ta nhất định sẽ nói cho Hoàng Thượng ngươi khinh bạc ta." Lâm Huệ tức giận, xoay người rời đi. Lần này hắn lại không đuổi theo, dường như cũng không sợ nàng cáo trạng, chỉ nhàn nhạt nói "Ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ tin sao? Chỉ cần bổn vương nói là ngươi câu dẫn bổn vương..."

Nghe vậy, nàng tức giận đến tái mặt: "Ngươi nói bậy, ta sẽ không làm loại chuyện này..."

"Ngươi sợ?" Khang Ninh Vương tiến lên, nâng cằm nàng. Lâm Huệ giãy giụa, hắn lại không thèm để ý, cười nói: "Tùy ngươi, nếu Hoàng Thượng trách phạt, bổn vương cũng sẽ không để tâm. Chỉ là một lần trách phạt nhỏ nhưng bù lại được gần gũi ngươi, bổn vương rất vui." Hắn xoa xoa khóe môi nàng, lau đi vết máu sau đó cười cười rời đi.

Lâm Huệ đứng sững, cả người hoảng loạn, chút phẫn nộ đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hạ Uyển Chi từ nhà vệ sinh đi ra, quay về tham dự bữa tiệc, thấy Lâm Huệ liền khựng lại một chút. Lâm Huệ cũng thấy nàng, thần sắc biến đổi, tiến lên hành lễ.

"Lâm Sung Dung đi đâu vậy?" Nhìn Khang Ninh Vương cách đó không xa đang đi tới phía sau nàng ta, nàng hỏi.

Lâm Huệ chưa kịp mở miệng, Khang Ninh Vương đã đến chỗ các nàng. Thân phận Hạ Uyển Chi cũng không nhỏ, Khang Ninh Vương liền tiến lên chào hỏi, ánh mắt liếc nhìn Lâm Huệ một cái, nói: "Sao Quý phi nương nương lại đến đây?"

"Ngồi lâu nên muốn ra ngoài đi dạo một chút. Vừa rồi Hoàng Thượng còn hỏi thăm Khang Ninh Vương, không nghĩ Khang Ninh Vương lại nhàn hạ thoải mái thăm thú Ngự Hoa Viên như thế."

"Nương nương nói đùa! Nếu Hoàng Thượng tìm bổn vương, bổn vương cũng không dám chậm trễ, xin cáo lui trước." Nói xong chắp tay rời đi.

Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn Lâm Huệ một cái, cũng không nói thêm gì, cùng Hạ Bích trở về.

Lâm Huệ thấy nàng đi xa, âm thầm thở ra.

Tiệc tối tiến hành gần xong, Tề Diệp đứng dậy rời đi, mọi người cung tiễn. Lệ Phi ôm An Bình công chúa theo sau, Hạ Uyển Chi được Hạ Bích nâng lên, chậm rãi đi tới.

Lệ Phi đuổi theo Tề Diệp, nói: "Hoàng Thượng..."

Hắn quay đầu lại chờ nàng ta nói tiếp. Lệ Phi biết Uyển Quý Phi không theo kịp, lớn gan nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp cho người chuẩn bị canh giải rượu. Đêm nay Hoàng Thượng uống không ít rượu, uống chút canh sẽ tốt cho thân thể."

Ý tứ của nàng quá rõ ràng, nàng hy vọng hắn có thể lưu tại Ngọc Hoa Cung.

Tề Diệp nhìn nàng, trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó gật gật đầu.

Lệ Phi vui mừng không thôi, hai mắt tỏa sáng, tươi cười đầy mặt.

"Nương nương, Hoàng Thượng đi Ngọc Hoa Cung." Hạ Bích đỡ nàng, nói nhỏ. Hạ Đồng đi phía trước cầm theo đèn lồng chiếu sáng.

Nàng hỏi: "Là Hoàng Thượng tự muốn đi, hay là Lệ Phi nói cái gì?"

"Lệ Phi nương nương đặc biệt chuẩn bị canh giải rượu cho Hoàng Thượng." Hạ Bích nói đúng sự thật.

Hạ Uyển Chi gật gật đầu không nói gì, quay đầu nhìn thoáng qua Nhị hoàng tử đang ngủ say trên vai bà vú. Đoàn người im lặng đi đến Chiêu Hoa Cung.

Tề Diệp tới Ngọc Hoa Cung, Lệ Phi cho bà vú đem An Bình công chúa đi nghỉ ngơi. Nàng giặt khăn mặt hầu hạ hắn rửa mặt một phen, cung nữ rất nhanh đã bưng canh giải rượu tiến vào. Lệ Phi nhận lấy đưa lên Tề Diệp, hắn bưng uống một ngụm, độ ấm vừa phải, hương vị cũng cũng không tệ lắm, liền uống cạn chén.

Lệ Phi tiếp nhận chén không, nói: "Đêm nay chắc là Hoàng Thượng mệt mỏi, thần thiếp cho người chuẩn bị nước ấm, Hoàng Thượng ngâm mình trong chốc lát rồi về sau cũng tốt."

"Không cần, trời không còn sớm, ái phi nghỉ ngơi sớm một chút, trẫm ngày khác lại đến xem ái phi." Tề Diệp đứng dậy nhìn nàng một cái, nói.

Lệ Phi lập tức có chút thất vọng, khẩn cầu nói: "Hoàng Thượng không ở lại sao?"

"Nghỉ ngơi sớm một chút!" Hắn không nhiều lời nữa, sải bước rời đi. Lệ Phi tâm tình phức tạp nhìn theo. Người đã đi xa, nàng mới dậm chân đầy tức giận, tức giận xong rồi lại thấy bất lực.

Hôm nay là sinh nhật An Bình công chúa, hắn cũng không lưu lại, sao nàng có thể cao hứng đây?

"Đi hỏi thăm đêm nay Hoàng Thượng nghỉ ở chỗ nào?" Nàng lại thật muốn biết là ai đã câu dẫn tâm can Hoàng Thượng.

Tú Hà phân phó người theo sau, không bao lâu trở về, nói "Nương nương, Hoàng Thượng đi Chiêu Hoa Cung."

Lệ Phi nghe vậy liền nhụt chí. Nghĩ đến cũng phải, hiện giờ trong hậu cung này Uyển Quý Phi chính là người độc sủng, bất cứ ai cũng không thể lung lay được. Nàng chỉ là một Lệ Phi không được sủng ái, làm sao có thể so sánh với Uyển Quý Phi.

Chỉ cần chính mình có được một nửa sự sủng ái của cũng đã thấy đủ. Chỉ tiếc Hoàng Thượng ngoại trừ Uyển Quý Phi, đối xử với những người khác đều xa cách. Bởi vì thế, nữ nhân hậu cung thật bi ai.

Hạ Uyển Chi rửa mặt chải đầu một phen, đang chuẩn bị nghỉ ngơi liền nghe cung nhân tới báo, nói Hoàng thượng tới. Nàng có chút ngoài ý muốn, khó lắm hắn mới đi Ngọc Hoa Cung một chuyến, chẳng lẽ Lệ Phi không giữ người lại?

Dù sao nghe tin hắn tới, trong lòng nàng vẫn rất vui. Nàng khoác một cái áo ngoài đứng dậy nghênh đón, Tề Diệp tiến vào nhìn nàng đã rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, cười nói: "Sao không đợi trẫm đã nghỉ ngơi?"

"Thần thiếp cho rằng Hoàng Thượng sẽ ngủ lại Ngọc Hoa Cung." Nàng phân phó Hạ Bích chuẩn bị nước ấm, nói: "Hoàng Thượng nhìn rất khỏe, có muốn  chuẩn bị canh giải rượu hay không?"

"Không cần, trẫm uống rồi." Hắn kéo nàng ngồi xuống, cúi đầu áp vào cái bụng phồng lên của nàng, rất lâu mới nói: "Có lẽ tiểu hài tử đã nghỉ ngơi!"

"Phải! Canh giờ không còn sớm, chắc là đã nghỉ ngơi." Nàng vỗ về đầu của hắn, lấy lược chải tóc cho hắn. Hắn vẫn thường vấn tóc, mỗi đêm chải một chút rất thoải mái, từ trước đến nay hắn thực hưởng thụ cách nàng chải tóc như vậy.

Thái Hậu rửa mặt chải đầu xong, nằm xuống hỏi "Nghe nói Hoàng Thượng đi Ngọc Hoa Cung?"

"Vâng." Quế Tú ma ma nói: "Hoàng Thượng ban đầu đi Ngọc Hoa Cung, sau đó lại đi Chiêu Hoa Cung, lúc này chắc là ngủ lại ở Chiêu Hoa Cung."

Thái Hậu vừa nghe, liền không cao hứng, nói: "Thật đúng là Hoàng Thượng không rời được Uyển Quý Phi, thế nên nàng ta có thai cũng không lạ gì, những phi tần còn lại không được sủng ái bao nhiêu. Hoàng Thượng quả thực chung tình, không giống tiên đế chút nào."

Quế Tú trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì.

"Tuy không biết Uyển Quý Phi có thể luôn giữ được ân sủng như thế hay không, nhưng nàng ta quả thật có phúc, còn được Hoàng Thượng độc sủng." Thái Hậu cười nhạo.

Quế Tú nói: "Nô tỳ thấy Uyển Quý Phi cũng không được sủng ái bao lâu, sang năm là kỳ tuyển tú, đến lúc đó mỹ nhân như hoa như ngọc, tú nữ tươi trẻ xinh đẹp tiến cung, Uyển Quý Phi làm sao còn có thể giữ được sủng ái? Huống chi Tĩnh Di tiểu thư cũng tiến cung, dựa vào nhan sắc của Tĩnh Di tiểu thư, Hoàng Thượng không thể không thích."

"Cái đó cũng phải xem tạo hóa của Tĩnh Di." Thái Hậu nhàn nhạt nói một câu. Trong lòng mơ hồ, rốt cuộc Triệu Tĩnh Di cũng là người đã đính thân, tuy rằng Văn thị lang mất rồi, nhưng nếu muốn nàng tiến cung cũng không thể để nguyên tên Triệu Tĩnh Di được. Lúc này Thái Hậu đã an bài đầy đủ, chỉ chờ đến lúc tuyển tú.

Mấy ngày sau là sinh nhật An Bình công chúa, sinh nhật của An Nhiên công chúa cũng sắp đến. Được Thái Hậu làm chủ, yến hội sinh nhật An Nhiên trưởng công chúa so với An Bình công chúa thì náo nhiệt hơn rất nhiều.

Tuy Lệ Phi không vui nhưng cũng biết không thể bất mãn điều gì. An Nhiên trưởng công chúa không có mẫu phi, nhưng nàng có Thái Hậu chống lưng, đương nhiên phong quang vô hạn, tôn quý không thôi. Còn chưa nói đến việc Thái Hậu phải khiến mọi người thấy bà rất yêu thương An Nhiên trưởng công chúa, sinh nhật nàng làm sao có thể làm cho qua được?

Hạ Uyển Chi phân phó tất cả đều dựa theo ý của Thái Hậu mà làm. Bà ta là Thái Hậu, Hoàng Thượng cũng phải cho bà ba phần thể diện, nàng làm sao có ý định đối nghịch với Thái Hậu?

Nàng chuẩn bị phần lễ vật quý giá, sáng sớm đã cho người đưa đi Thọ Ninh Cung. Cũng coi như là một phen tâm ý của nàng, cho dù Thái Hậu có thích hay không thì cũng là chuyện của bà ta.

Tháng sáu trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến tháng bảy, thời tiết vẫn rất nóng. Thật ra nàng vẫn còn tốt, trong phòng đặt nhiều khối băng nên cũng không cảm thấy nóng. Có khi Tề Diệp cao hứng muốn đến Ngọc hồ thả câu, nàng cũng sẽ đi theo nhìn. Nhị hoàng tử là vui mừng nhất, hắn nhìn phụ hoàng câu lên từng con cá một, lại còn nhảy nhảy trên không, kích động không thôi.

Mà nàng tương đối lười, nằm trên ghế hóng mát, một lát sau đã ngủ mơ mơ màng màng. Không biết ngủ bao lâu, cảm giác trên mặt ngứa, dường như còn nghe thấy âm thanh cười trộm. Đến khi nàng tỉnh táo mở mắt ra đã thấy hai người đứng trước mặt. Tề Diệp nắm lấy tay Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử tay cầm cỏ đuôi chó, phỏng chừng chính là bọn họ cầm cỏ đuôi chó chọc nàng.

Nàng oán trách trừng mắt nhìn bọn họ, nhéo khuôn mặt nhỏ đầy thịt của Nhị hoàng tử, nói: "Nhóc con, lại còn dám quấy phá giấc ngủ của mẫu phi, nên phạt!"

Nghe vậy, Nhị hoàng tử chui ra phía sau Tề Diệp, dè chừng nói: "Mẫu phi, không phải Sách Nhi, là phụ hoàng."

Hắn đã nhanh chóng khai ra đầu sỏ gây tội. Nàng trừng mắt, Tề Diệp cười ha hả. Hắn ôm Nhị hoàng tử ném lên không trung, chọc bé cười khanh khách, cũng không cảm thấy sợ hãi.

"Tiểu tử thối còn dám cáo trạng, xem phụ hoàng giáo huấn ngươi thế nào." Nói là giáo huấn, nhưng cuối cùng hai cha con lại chơi đùa vui vẻ, ở rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười sung sướng.

Người đứng ở Nguyệt Hoa Lâu nhìn ba bọn họ chơi đùa bên Ngọc hồ, nói: "Được, ta đáp ứng điều kiện của ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp ta được sủng."

"Nương nương là người thông minh, lần này sẽ không nhìn lầm." Đôi mắt hắn lóe sáng, nụ cười có chút đắc ý.

Tết Trung Nguyên, trong cung chuẩn bị không ít đèn lồng. Bởi vì nàng có thai nên vẫn chưa ra khỏi Chiêu Hoa Cung, chỉ ở trong điện nghỉ ngơi. Nhị hoàng tử được Hạ Bích dẫn ra ngoài chơi trong chốc lát đã trở lại, vừa tới liền ngọt ngào gọi mẫu phi, bàn tay nhỏ nắm lấy hai hạt sen, nói: "Mẫu phi ăn."

"Sách Nhi thật ngoan, biết hiếu thuận với mẫu phi. Mẫu phi không ăn, đút cho Sách Nhi ăn có được không?" Nàng lột hạt sen đút cho hắn ăn, Nhị hoàng tử vừa chơi vừa ăn rất ngon miệng.

Nàng sai người chuẩn bị nước ấm cho hắn tắm gội. Hiện giờ thân mình nàng bất tiện, căn bản không thể ngồi xổm xuống, nên cũng không thể tự mình tắm gội cho hắn, chỉ ở một bên nhìn. Nhị hoàng tử rất thích tắm gội, đặc biệt thích được phụ hoàng của hắn mang đi suối nước nóng. Có điều hiện tại giữa mùa hè, hắn không được đến suối nước nóng thường xuyên.

Ngày nóng bức qua đi, tháng tám rốt cuộc cũng tới. Thời tiết dần dần mát mẻ, hoa hướng dương, hoa quế cũng bắt đầu nở, hương quế thoang thoảng khắp nơi, hoa quả cũng nhiều lên. Vì nàng thích ăn quả nho và thạch lựu nên Chiêu Hoa Cung chuẩn bị rất nhiều. Hoa quả tiến cống tốt nhất, ngoài Thái Hậu, thái phi bên kia tặng một chút, tất cả số còn lại đều ở Chiêu Hoa Cung, có thể thấy Hoàng Thượng sủng ái nàng đến cỡ nào.

Năm nay mùa thu hoạch tốt, các nơi đều thu hoạch đều rất nhiều. Tề Diệp tâm tình vui vẻ, đầu thu liền chuẩn bị đi săn thú. Thân thể Hạ Uyển Chi bất tiện, không thể lặn lội đường xa nên không đi biệt cung săn thú.

Nàng không đi, những phi tần khác rất mong được đến biệt cung, nhưng cuối cùng nàng chỉ an bài Lệ Phi đi theo. Nguyên nhân rất rõ ràng, ít nhất hiện giờ Lệ Phi sẽ không trở thành sự uy hiếp của nàng, còn Lâm Huệ và Quý Tiệp dư, nàng cũng sẽ không để bọn họ hưởng lợi.

Đêm trước ngày khởi hành, nàng dặn dò Tề Diệp bảo trọng thân thể, Tề Diệp cũng hứa chờ đến lúc sinh ra hài tử, thân thể của nàng tốt lên, sẽ mang theo nàng đi săn mùa đông.

Nàng cười gật gật đầu. Hắn nhích đến gần hôn lên môi nàng, bàn tay to bao lấy bộ ngực đang đau trướng, nắm lấy tay nàng đặt trên vật nóng của mình. Nàng bị hắn cuốn lấy, không có biện pháp chống đối, biết hắn đã động tình. Nếu không muốn hắn sủng hạnh nữ nhân khác, cũng chỉ có cách chính mình hầu hạ khiến hắn thoải mái dễ chịu.

Lúc đưa Tề Diệp ra cung, nàng vô cùng luyến tiếc hắn. Nhị hoàng tử lại càng biểu hiện rõ ràng, dính chặt trên người hắn, làm gì cũng không chịu xuống, ai ôm cũng không muốn. Nhưng nó mới hơn một tuổi, không thể yên tâm cho đi theo được, nàng đành khuyên can mãi mới khiến nó buông tay.

Tề Diệp nói:"Trẫm sẽ trở về nhanh, đến lúc đó nhất định sẽ săn cho Uyển Nhi một đầu hươu sao."

"Được!" Nàng cười gật đầu, nhìn thật sâu vào mắt hắn một cái, nói: "Hoàng Thượng chú ý an toàn, thần thiếp cùng Nhị hoàng tử ở trong cung chờ Hoàng Thượng."

Tề Diệp tỏ ý đã biết, sờ đầu nhỏ của Nhị hoàng tử, sau đó lại sờ cái bụng phồng lên của nàng. Rốt cuộc cũng xoay người lên ngựa, liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi đánh ngựa rời đi.

Nhị hoàng tử trơ mắt nhìn hắn rời xa chính mình, gấp đến độ oa oa khóc lớn: "Phụ hoàng, phụ hoàng..."

"Sách Nhi ngoan, phụ hoàng sẽ trở về rất nhanh, đừng khóc, mẫu phi ở đây." Dỗ nửa ngày, Nhị hoàng tử mới ngừng la lối, ủy khuất nằm trong lòng bà vú, thút tha thút thít rất thương tâm.

Nàng nhìn thấy thế, nhịn không được cười khổ, xem ra hắn vẫn là thân với phụ hoàng hơn một chút.

Đoàn người đi khuất, Thái Hậu nói: "Hiện giờ Hoàng Thượng không ở trong cung, sự tình hậu cung Uyển Quý Phi nên lưu ý nhiều hơn một chút."

"Vâng! Thần thiếp ghi nhớ." Đợi Thái Hậu rời đi, nàng cũng lạnh nhạt quay về Chiêu Hoa Cung.

Quý Tiệp dư nhìn theo bóng nàng, cười lạnh một tiếng.

Lệ Phi được theo Hoàng thượng đến biệt cung, An Bình công chúa tạm thời ở tại Chiêu Hoa Cung cho nàng chăm sóc. Nàng để Hạ Bích quét dọn thiên điện làm chỗ ở cho An Bình công chúa, dặn dò chú ý kỹ lưỡng. Dù sao cũng là phó thác cho nàng, nàng phải thật cẩn thận.

An Bình công chúa dường như có chút sợ nàng, trước mặt nàng khá yếu đuối nhút nhát. Nàng cười cười, cầm một chùm nho đưa cho bé. An Bình công chúa chỉ sợ hãi nhìn, không dám bước lên tiếp nhận. Bà vú thấy thế, vội cảm kích cầm lấy, thay An Bình công chúa nói lời cảm tạ.

Nàng cười không nói, dặn dò bà vú chăm sóc thật tốt, sau đó nói bà ta mang theo An Bình công chúa ra ngoài ngắm cảnh. Nhị hoàng tử hình như rất thích vị tỷ tỷ này, luôn nhìn con bé chằm chằm.

Hạ Uyển Chi cho bà vú mang bọn họ đi ra ngoài chơi cùng nhau, dù sao cũng là bạn cùng lứa tuổi, tiếp xúc nhiều cũng tốt.

Nàng ngồi được một lát, xử lý chút việc vặt xong liền có chút mệt mỏi, mau chóng quay về giường nghỉ ngơi, để Hạ Bích quản lý động tĩnh trong cung.

Không biết ngủ bao lâu, đến khi tỉnh lại chỉ nghe thấy tiếng khóc của Nhị hoàng tử, nàng vội vàng đứng dậy, gọi: "Hạ Bích?"

Hạ Bích rất nhanh tiến vào, nói: "Nương nương muốn dậy sao?"

"Nhị hoàng tử sao lại khóc?" Nàng nhíu mày, mặc áo mang giày xong liền xuống giường.

"Vừa rồi Nhị hoàng tử cùng An Bình công chúa đang chơi đùa vui vẻ, Nhị hoàng tử nhìn thấy chuồn chuồn bằng tre của An Bình công chúa nên muốn mượn một lát. An Bình công chúa không cho, hai người xô đẩy nhau. Nhị hoàng tử bị đẩy, vô tình đập đầu chảy máu, nô tỳ đang định đánh thức nương nương..."

Nghe nói Nhị hoàng tử dập đầu, tim nàng co thắt lại, bất chấp tóc chưa chải vẫn đi ra ngoài nhìn thử. Quả nhiên trên trán Nhị hoàng tử có một lỗ nhỏ, máu tươi chảy ướt khăn tay. Nhị hoàng tử đang khóc đến thương tâm, vẻ mặt đau đớn, nhìn thấy nàng lại càng khóc to hơn: "Mẫu phi, mẫu phi... Đau..."

Hạ Bích đi theo sau, nói: "Nô tỳ đã sai người truyền ngự y, Lâm ngự y rất nhanh sẽ đến đây."

Thấy nàng tới, bà vú và cung nữ đều quỳ trên mặt đất thỉnh tội. Nàng muốn ôm Nhị hoàng tử, nhưng bất đắc dĩ mang một cái bụng to, khom lưng cũng khó, nói gì đến chuyện ôm hắn. Hạ Bích ôm Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử lại vươn tay ôm cổ nàng, lớn giọng khóc lóc.

"Được rồi, mẫu phi ở đây, không đau, một chút cũng không đau. Sách Nhi ngoan, nam tử hán không thể tùy tiện khóc, biết không?"

An Bình công chúa ở một bên, thấy nàng tới, dường như biết chuyện mình đã làm sai, sợ hãi khóc lớn. Bà vú thỉnh tội, nói: "Nương nương bớt giận, đều do nô tỳ không chăm sóc tốt An Bình công chúa, thỉnh nương nương trách phạt."

"Đi xuống đi, ngày sau dạy dỗ An Bình công chúa cho thật tốt. Nàng là tỷ tỷ, phải chăm sóc đệ đệ, không được làm hại đến đệ đệ, biết không?"

"Nô tỳ ghi nhớ, nô tỳ nhất định sẽ dạy dỗ An Bình công chúa." Bà vú sợ nàng sẽ trách phạt, hành lễ xong liền ôm gạt lệ An Bình công chúa rời đi.

Lâm ngự y đến rất nhanh, rửa sạch miệng vết thương cho Nhị hoàng tử, hắn đau nỗi khóc lớn lên. Thấy hắn khóc đến thương tâm, nàng đau lòng không thôi. Tuy biết tiểu hài tử chưa hiểu chuyện, cũng không phải cố ý, nhưng nàng vẫn có chút tức giận An Bình công chúa.

Cũng may miệng vết thương không lớn, không nghiêm trọng lắm, dùng thuốc đều đặn và không để dính nước là được. Có điều trên đầu phải mang một vòng băng gạc, nhìn có chút đáng thương.

Nhị hoàng tử cũng không phải người thù dai, hắn kêu khóc bên cạnh mẫu phi được một lúc liền mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Hạ Uyển Chi để bà vú rửa mặt cho hắn, sau đó ôm đến nằm trên giường, nàng cũng nghỉ ngơi như thanh tĩnh trong chốc lát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.