Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 112




Edit: HueKhanh92

Beta: Biuti

"Nghe nói tối hôm qua Hoàng Thượng để Uyển quý phi ngủ lại Phượng Hoàng Cung." Vài vị Tiệp dư vừa đi dạo quanh Mai viên vừa nói chuyện.

"Cái này có gì lạ, Uyển Quý Phi chính là quý phi nương nương, dù nghỉ ở Phượng Hoàng Cung cũng không có gì là không thể. Huống chi còn ở cùng Hoàng Thượng. Mùa đông khắc nghiệt, có suối nước nóng để ngâm mình đúng là được hưởng thụ, ngươi và ta thì không có cái phúc khí đó." Các nàng vô cùng hâm mộ và ghen tị.

Trác Tiệp dư nhìn về phía Chu Tiệp dư, nói "Có điều nếu Chu Tiệp dư được sủng ái, thật ra có thể năn nỉ Hoàng Thượng chấp thuận cho Chu Tiệp dư đi ngâm mình thử, nghe nói tắm suối nước nóng có thể khiến da thịt trắng mịn như trứng gà mới bóc. Khó trách da thịt Uyển Quý Phi cứ như tuyết, nhìn không ra một chút tì vết.

"Trác Tiệp dư nói đùa, ta nào có cái phúc khí kia, lâu lắm rồi Hoàng Thượng chưa từng đi tới trong cung ta, đâu ra mà được sủng ái?" Thật ra nàng có nghĩ đến, chỉ tiếc căn bản mình không lọt được vào mắt Hoàng Thượng, dù là nịnh bợ Thái Hậu, có vẻ hiệu quả không lớn.

"Chu Tiệp dư sợ cái gì, không phải có Thái Hậu che chở sao?" Ngữ khí mỉa mai "Thái Hậu cũng rất yêu thương Chu Tiệp dư. Nếu không cũng sẽ không để Chu Tiệp dư hầu hạ bên người." Đừng tưởng rằng nàng không biết, dù nịnh bợ Thái Hậu cũng vô dụng thôi. Bởi vì hôn sự của Triệu gia cùng Văn gia, Hoàng Thượng và Thái Hậu thật ra không phải mẫu từ tử hiếu giống như bề ngoài nhìn thấy.

"Chỉ là lọt vào mắt Thái Hậu mà thôi, nếu Trác Tiệp dư muốn, cũng có thể mỗi ngày đi tới bên cạnh Thái Hậu hầu hạ." Thái Hậu cũng không phải là người dễ hầu hạ như vậy, nếu không phải muốn được sủng ái, nàng cần gì phải mỗi ngày qua đi nhìn sắc mặt của Thái Hậu?

Ba người xì xào thì thầm nói vài câu rồi rời đi, Lệ Phi nương nương làm như chưa nghe cái gì, cắt một cành hồng mai đưa Tú Hà cầm.

Tú Hà nhìn các nàng kia đi xa mới nói "Ba vị Tiệp dư này thật không biết đúng mực, chuyện như vậy cũng không biết xấu hổ lớn tiếng ồn ào."

"Thật ra cũng không phải chuyện gì mất mặt, người hướng chỗ cao hoả hoạn hướng chỗ thấp, các nàng muốn được sủng tất nhiên cần người trợ giúp. Chỉ tiếc Hoàng Thượng đã bị kẻ ở Chiêu Hoa Cung mê hoặc đến thần hồn điên đảo, dù các nàng có nịnh bợ Thái Hậu cũng vô dụng." Nói rồi Lệ phi lại cắt một cành hoa khác giao cho Tú Hà.

"Các nàng còn chưa nhìn thấu, ít nhất trong vòng một hai năm, chỉ cần có Uyển Quý Phi, các nàng cũng đừng mong bò lên trên được. Phải chờ đến khi các tú nữ tuổi trẻ mạo mĩ tiến cung, xem coi có thể có một hai người đẩy ngã được Uyển Quý Phi hay không." Hiện tại xem như nàng đã nhìn thấu, nếu trong lòng Hoàng Thượng còn chứa được người khác, cũng sẽ không có nhiều cung phi phòng không gối chiếc như vậy.

May mà nàng có Nhị công chúa làm hi vọng, nếu không làm sao vượt qua nổi những ngày quạnh quẽ cô tịch ở hậu cung này?

Cắt mấy cành hoa mai vừa ý xong, nàng đang muốn hồi cung thì trước mặt có một cung nữ đi tới, đúng là người của Ngọc Hoa Cung. Người tới hành lễ nói "Nương nương, mới vừa rồi Chiêu Hoa Cung truyền ra tin vui, Uyển Quý Phi có thai!"

Lệ Phi nghe được sửng sốt một chút, ngay sau đó lạnh lạnh cười nói "Vậy thật đúng là nên chúc mừng, chuyện vui như thế sao bổn phi có thể không đi chúc mừng!"

Trở lại Ngọc Hoa Cung, nàng tức giận đến cả người run rẩy, quay đầu ôm lấy mấy nhánh mai từ tay Tú Hà vứt xuống mặt đất, liều mạng dẫm đạp. Tú Hà biết nàng không vui, đứng ở một bên không dám hé răng.

Lệ Phi phát tiết một trận, đứng trên mặt đất hỗn độn cánh hoa, nhàn nhạt nói "Dọn dẹp một chút!"

Tú Hà gật đầu, tự mình dọn dẹp những nhánh hoa tàn dập trên mặt đất, chờ khi nàng trở lại phòng thì Lệ Phi đã chuẩn bị một phần lễ vật, đứng dậy đi Chiêu Hoa Cung.

Nói tới việc tin Hạ Uyển Chi lại có thai lần nữa được truyền ra, căn bản không có ai thật tâm chúc mừng. Bất kì ai cũng mang ghen ghét trong lòng, rồi lại không thể không chuẩn bị một phần lễ vật đưa đi, ai bảo nàng ta là quý phi đây!

"Nương nương, mới vừa rồi nô tỳ đi Ngự Thiện Phòng, nghe người bên Ngự Thiện Phòng nghị luận, nói là Uyển Quý Phi có thai. Nô tỳ đi hỏi thăm một chút, Uyển Quý Phi xác thật có tin vui. Lúc này Hoàng Thượng đã đi Chiêu Hoa Cung."

"Có thai?" Tay đang thêu hoa giật nảy, thiếu chút nữa đâm trúng ngón tay của mình, Quý Tiệp dư thay đổi sắc mặt, tựa hồ không dám tin.

"Nô tỳ không dám nói dối, vài vị ngự y đều chẩn đoán chính xác, xác thật là có thai." Mộc Hương sợ hãi nói.

"Tiện nhân!" Quý Tiệp dư tức giận, tay áo phất qua, tất cả đồ vật trên bàn trà đều bị nàng quét đi xuống. Chén trà, sợi vải, kéo, còn có mấy miếng vải nhỏ và cái rổ cũng bị quét rơi xuống.

Mộc Hương sợ tới mức rụt rụt bả vai, đứng ở một bên không dám hé răng.

Quý Tiệp dư tức giận đến ngực phập phồng, vẫn chưa hả giận, nàng oán hận dẫm đạp lên vải vóc, cuối cùng ngã xuống trên giường nệm "Vì sao trời cao ưu ái cho nàng ta như thế? Nếu Hoàng Thượng có thể nhìn ta nhiều hơn thì cũng sẽ không phải tình hình như hôm nay. Nàng ta lại có thai!"

Một hồi lâu sau, Quý Tiệp dư lại phảng phất như không có việc gì, trang điểm chải chuốt lại một phen, mặc vào bộ cung trang hồng lưu yêu thích, khoác áo choàng dày dặn, mang theo một phần lễ vật đi Chiêu Hoa Cung.

Từ khi chẩn đoán chính xác có thai, Chiêu Hoa Cung trở nên náo nhiệt không ít, không ít phi tần tới cửa chúc mừng đi ra đi vào, chính là muốn lấy lòng nàng.

Nghe nói Quý Tiệp dư tới, Hạ Uyển Chi cười nói "Cho nàng ta vào đi!"

Cung nữ gật đầu lui đi ra ngoài.

Tề Diệp phảng phất như không nghe thấy, ôm Nhị hoàng tử ngồi ở trên đùi hắn, a a trêu đùa, cười nói "Kêu phụ hoàng, phụ hoàng... Sách Nhi ngoan, kêu phụ hoàng!"

Nhị hoàng tử cũng rất phối hợp, tay nhỏ bắt lấy vòng châu trên cổ thưởng thức, phát ra tiếng "Ê ê a a..." Thanh âm như là đang đáp lại hắn, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm hắn cười ha ha, nước miếng chảy ra. Tề Diệp thuận tay, nắm long bào lau nước miếng.

Quý Tiệp dư bước vào nhìn cảnh phụ từ tử hiếu, tâm như bị đâm một cái.

"Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, thỉnh an Uyển Quý Phi!" Nàng nói lời này, ánh mắt như có như không nhìn về phía Tề Diệp. Tề Diệp chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, liền tiếp tục trêu đùa Nhị hoàng tử. Nhưng Hạ Uyển Chi thì mỉm cười nhìn nàng. Quý Tiệp dư thu hồi ánh mắt, nói "Nghe nói nương nương có thai, tần thiếp lập tức lại đây chúc mừng một phen. Lễ mọn nho nhỏ, Uyển Quý Phi đừng ghét bỏ!"

"Quý Tiệp dư đa lễ!" Hạ Bích tiến lên tiếp nhận lễ vật, Hạ Đồng pha một ly trà bưng lên.

Quý Tiệp dư ngồi xuống một bên, ánh mắt dừng ở trên người Tề Diệp, nói "Nhị hoàng tử lớn lên cũng thật tốt. Uyển Quý Phi chăm sóc Nhị hoàng tử cũng thật tốt! Hoàng Thượng nói xem có đúng không?"

Hạ Uyển Chi thấy biểu tình lấy lòng của nàng ta, đại khái biết ý đồ đến của Quý Tiệp, tặng lễ chúc mừng là giả, muốn khiến cho Tề Diệp chú ý là thật.

"Uyển Quý Phi thận trọng, tất nhiên chăm sóc tốt." Tề Diệp giao Nhị hoàng cho bà vú, bưng trà nóng uống một ngụm, nhìn về phía Quý Tiệp dư nói "Trẫm nghe nói Tam hoàng tử khó nuôi, Quý Tiệp dư vẫn nên tốn nhiều tâm tư hơn ở trên người Tam hoàng tử. Dạy dỗ Tam hoàng tử cho tốt. Đừng để một đám người mà chỉ một đứa nhỏ cũng chăm sóc không tốt, ba ngày hai lần sinh bệnh khóc quấy."

Cứ nghĩ rằng hắn sẽ quan tâm vài câu, ai biết đều là những câu trách cứ, trên mặt Quý Tiệp dư có chút không nhịn được, lúng túng nói "Vâng! Tần thiếp cẩn tuân Hoàng Thượng dạy dỗ."

Quý Tiệp dư ra khỏi Chiêu Hoa Cung liền mặt lạnh trở về trong cung, vừa mới tiến vào cửa liền nghe thấy tiếng khóc oa oa, khóc đến khàn cả giọng, phảng phất như muốn khóc sập luôn cả cái cung điện này.

Trong lòng nàng vốn mang tức giận, lúc này lại nghe tiếng Tam hoàng tử khóc, không quản ngọn nguồn nổi trận lôi đình, xông thẳng vào, đoạt lấy Tam hoàng tử từ trong tay bà vú, lột tã lót ra liền phát mấy bàn tay lên cái mông trắng hồng của nó. Lực đạo không nhẹ, đánh đến mức bà vú nhìn mà rơi nước mắt. Dù sao cũng là bà một tay mang theo, dù không phải hài tử của bà, cũng là có cảm tình.

Tam hoàng tử bị đánh đến sửng sốt, ngay sau đó oa oa như là muốn lật tung nóc nhà, gào ầm lên.

Quý Tiệp dư nghe được phiền không chịu nổi, quát lớn "Không cho khóc!"

Tam hoàng tử vẫn còn là đứa nhỏ, hắn mới năm tháng thì biết cái gì, bị nàng rống đến mức dọa cho sợ, nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, há mồm oa oa khóc càng lớn.

Tiếng khóc không thể làm Quý Tiệp dư nguôi giận, ngược lại còn làm nàng càng thêm tức giận, lại trừng phạt thêm mấy bàn tay ở trên mông nó "Chỉ biết khóc, chỉ biết khóc, người khác là hoàng tử, ngươi cũng là hoàng tử, vì sao ngươi chỉ biết làm khổ ta. Hoàng Thượng liếc mắt nhìn ngươi một cái đều cảm thấy dư thừa, vì sao ngươi không thể làm Hoàng Thượng thích? Vì sao..."

Mộc Hương nhìn mông Tam hoàng tử đỏ rực, nhìn lại đứa nhỏ đã khóc đến mức muốn khó thở, vội vàng tiến lên đoạt lại giao cho bà vú, ý bảo bà ta ôm đi ra ngoài dỗ.

Quý Tiệp giận dữ, lập tức đạp cho Mộc Hương một cái "Làm cái gì, dám cản?"

"Nương nương, Tam hoàng tử rốt cuộc vẫn là trẻ nhỏ. Hắn có thể biết cái gì? Nếu ương nương không thoải mái trong lòng thì cứ việc lấy nô tỳ xả giận, đừng tổn thương Tam hoàng tử. Nếu Tam hoàng tử có bất trắc gì, nương nương sẽ không còn hi vọng."

"Dựa vào hắn?" Quý Tiệp dư cười nhạo "Ngươi không phải không phát hiện, Chiêu Hoa Cung mới là bảo bối trong lòng Hoàng Thượng. Tam hoàng tử ngay cả cọng cỏ cũng không bằng. Trông cậy vào hắn còn không bằng trông cậy vào chính mình."

"Nương nương suy nghĩ nhiều, hiện giờ thân mình Uyển Quý Phi không khoẻ, không thể hầu hạ Hoàng Thượng, trong cung phi tần cũng chỉ có vài vị như vậy. Lâm Sung Dung vẫn luôn bệnh không thể hầu hạ, Lệ Phi nương nương thì có vẻ Hoàng Thượng cũng không thích. Mấy Tiệp dư, mỹ nhân khác làm sao có thể so với nương nương. Chỉ cần nương nương phí chút tâm tư, khẳng định Hoàng Thượng sẽ thấy nương nương tình thâm ý nặng."

Nghe vậy Quý Tiệp dư nhíu mày nghĩ nghĩ, ngay sau đó mày giãn ra "Đứng lên đi, ngươi nói không phải không có đạo lý, chỉ cần chịu dụng tâm, Hoàng Thượng còn có thể không bị đả động sao? Tuy rằng không giống kẻ bên Chiêu Hoa Cung sẽ dùng thủ đoạn hồ ly tinh, nhưng khuôn mặt này còn có thể đập vào mắt."

Mộc Hương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, biết sự tình xem như qua đi, chỉ đáng thương Tam hoàng tử vô tội chịu đau khổ.

"Hôm nay trong cung có vẻ rất náo nhiệt, có chuyện gì sao?" Lâm Huệ hiếm khi ra ngoài đi một chút, nhìn các cung nữ tới tới lui lui, cảnh tượng vội vàng, có chút tò mò.

Thái Vi cắn môi "Hoàng Thượng thiết đãi gia yến ở Triều Hoa các."

"À!" Lâm Huệ nhìn thoáng qua hướng các cung nữ đi xa, vẫn chưa để ý lắm. Hiện tại nàng chỉ muốn trốn đi, tình huống náo nhiệt như vậy nàng không còn quen, huống hồ còn phải gặp người nàng căm hận nhất, nàng không muốn bản thân phải ngột ngạt.

"Nương nương, trời có chút lạnh, thân mình nương nương mới khỏe hơn chút, không bằng hồi cung đi, để tránh cảm lạnh, đối với thân mình không tốt." Thái Vi có chút lo lắng nàng sẽ nghe thấy cái gì.

Lâm Huệ không để ý, kéo lại áo choàng, gật đầu.

Đi vài bước, trước mặt có vài vị cung nữ đi tới, thấy Lâm Huệ thì hành lễ cho có lễ rồi tự rời đi. Một người trong đó nói "Hiện giờ xem ra, cái hậu cung này nhất được sủng ái vẫn là Uyển Quý Phi. Mấy tháng trước mới sinh hạ Nhị hoàng tử, hiện giờ trong bụng lại có một vị. Vốn dĩ Hoàng Thượng đã sủng ái Uyển Quý Phi, nếu thai này lại là hoàng tử, nghĩ tới vị trí Hoàng Hậu..."

Cung nữ muốn nói lại thôi, những người khác đều hiểu ý cười cười, một vị cung nữ khác nói "Cũng không phải sao. Hiện giờ trong bọn nô tài chúng ta, còn không phải là Chiêu Hoa Cung nổi tiếng nhất. Nếu có thể đi Chiêu Hoa Cung hầu hạ, thật đúng là phúc khí của chúng ta. Chỉ tiếc Chiêu Hoa Cung cũng không phải là dễ dàng đi vào như vậy."

"Ngươi cũng biết, Uyển Quý Phi lại có thai, tất nhiên càng thêm để ý. Kia chính là long chủng, há có thể dễ dàng cho người lại ở bên cạnh chăm sóc. Chúng ta vẫn nên làm tốt phận sự của mình đi thôi, cái khác cũng chỉ có thể xem vận mệnh!"

Vài vị cung nữ vừa rì rầm mấy câu đã đi xa, Lâm Huệ lại đứng ở đó, toàn thân run nhè nhẹ, phảng phất như bị người ném vào hầm băng.

Thái Vi nhìn biểu tình của nàng không đúng, quan tâm "Nương nương làm sao vậy? Chúng ta trở về đi, bên ngoài lạnh lẽo, đừng để bị nhiễm phong hàn!"

"Các nàng nói đều là sự thật?" Lâm Huệ nhìn chằm chằm Thái Vi, tiếng nói run rẩy, mơ hồ mang theo ý nghiến răng nghiến lợi.

Thái Vi cúi đầu cắn môi, trầm mặc không nói. Lâm Huệ khó thở, lớn tiếng nói "Nói mau, các nàng nói có phải sự thật hay không?"

"Nương nương đừng nóng giận, nô tỳ không phải cố ý dấu diếm. Chỉ là Uyển Quý Phi có thai là chuyện của nàng ta, dù nương nương có biết cũng vô dụng. Nô tỳ liền cả gan không nói..." Dần dần, Thái Vi có chút tự tin không đủ, quỳ trên mặt đất nói "Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết không nên dấu diếm, nhưng nô tỳ cũng là muốn tốt cho nương nương."

Nàng mới mất hài tử, chỉ vừa dưỡng thân mình tốt hơn chút, nếu biết tin, nói không sao khẳng định là gạt người. Huống chi hài tử của nàng còn là Uyển Quý Phi làm hại.

"Tốt cho ta?" Lâm Huệ nhịn không được cười nhạo "Xác thật là tốt cho ta. Tốt cho ta..." Nói rồi nàng lảo đảo xoay người. Thái Vi vội vàng tiến lên đỡ. Lâm Huệ đẩy ra vài lần không xong, cũng chỉ có thể để nàng ấy đỡ.

Nhưng nàng đi được vài bước, hai chân mềm nhũn, cả người ngã xuống. Thái Vi sợ hãi hô to gọi nhỏ hồi lâu vẫn không có một ai.

Ngay khi không biết làm sao, trước mắt xuất hiện một đôi giày đen thêu tơ vàng. Thái Vi ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ. Nàng hoảng sợ, hơi hơi phòng bị đỡ lấy chủ tử.

Khang Ninh Vương nhìn lướt qua Lâm Huệ đã ngất xỉu, nói "Nơi đây không nên ở lâu, thật ra bổn vương có thể hỗ trợ!"

Thái Vi nhìn tuyết đọng trên mặt đất, chần chừ một chút rồi gật gật đầu "Đa tạ Vương gia!" Chẳng lẽ người trước mắt này chính là Khang Ninh Vương sao?

Dễ dàng ôm người kia nhấc lên, Khang Ninh Vương cúi đầu nhìn thoáng người kia nhíu nhíu mày, cảm thấy nàng thật nhẹ, phảng phất như một trận gió là có thể thổi ngã.

Đi mới được vài bước, Lâm Huệ giật giật, cau mày, nắm hắn vạt áo lẩm bẩm tự nói "... Hoàng Thượng... Vì sao nhẫn tâm như thế... Uyển Quý Phi... Hài tử... Hài tử..."

Đôi tay nắm vạt áo sưng đỏ bất kham, rõ ràng là bởi vì rét lạnh mà sinh nứt da. Đường đường là một hậu phi, thế nhưng đôi tay lạnh đến nứt da, thật đúng là khiến người ngạc nhiên.

Khi tỉnh lại trời đã tối rồi, Thái Vi canh giữ ở mép giường thấy nàng tỉnh lại, kích động tiến lên "Nương nương đã tỉnh!" Lâm Huệ nhìn thoáng qua màn giường quen thuộc, không nói gì. Thái Vi bưng một chén cháo tiến vào, nhìn nàng dùng cháo, lúc này mới bưng chén thuốc tiến vào cho nàng uống. Nàng không cự tuyệt, bưng lên uống một hơi cạn sạch, tựa như không cảm thấy đắng.

Thái Vi tiếp nhận chén không, đổ một chén nước súc miệng cho nàng, nói "May mắn nương nương không sao. Nếu không phải Khang Ninh Vương hỗ trợ, nô tỳ còn không biết làm sao?"

"Khang Ninh Vương?" Nàng nhíu mày.

"Vâng! Nương nương té xỉu, một mình nô tỳ đỡ không nổi, may mắn gặp Khang Ninh Vương. Là Khang Ninh Vương ôm nương nương trở về." Thấy nàng thay đổi sắc mặt, Thái Vi trấn an "Nương nương yên tâm, người trong cung đều bận chuyện ở Triều Hoa các, cũng không để ý. Nô tỳ cũng là vì không thể chậm trễ mới để Khang Ninh Vương hỗ trợ."

"Việc này về sau không cần nói nữa." Rốt cuộc nàng là hậu phi, mà Khang Ninh Vương là Vương gia, hai người đều phải tránh mặt, chứ đừng nói là ôm lấy. Nếu bị người nhìn thấy, còn không biết sẽ nói cái gì.

Ban đêm Lâm Huệ ngủ không được, trong lòng nghẹn khuất, làm nàng trằn trọc khó ngủ. Nghĩ tới nàng ta lại có thai, nghĩ tiểu hoàng tử vừa mới thành hình của mình, tâm liền đau đớn, nước mắt cũng rơi xuống.

Nghĩ tới cái gì, Lâm Huệ đứng dậy, lấy ra một cái hộp từ dưới giường, thắp ngọn nến, ngồi ở trước giường nhìn. Thái Vi ở một bên ngủ đến thật sâu nên vẫn chưa phát hiện. Nàng mở hộp, lấy ra một hình nộm, sau lưng viết ba chữ. Nàng lấy ra một cây kim thêu đâm lên bụng hình nộm "Hạ Uyển Chi, đi... CHẾT!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.