Chạng vạng, bọn họ tới trước một rừng cây.
Trời đã tối, còn đi vào rừng sẽ có chút nguy hiểm.
Triệu Húc quyết định ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại lên đường.
Màn đêm buông xuống.
Xung quanh an tĩnh, thỉnh thoảng trong rừng truyền tới tiếng côn triều kêu.
Lúc này, đại thúc dẫn đường đã dựa vào thân cây ngủ.
Vân Trân đưa lưng về phía Triệu Húc nằm trên cỏ, trằn trọc không ngủ được.
Từ biệt năm năm.
Thời điểm gặp lại, mỗi người đều có dáng vẻ của riêng mình.
Kỳ thật Vân Trân có rất nhiều lời muốn nói với Triệu Húc, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Ví dụ như mấy năm nay, hắn ở núi Xích Phong có tốt không?
Trước đó Trương Chính nghe nói Triệu Húc dẫn nàng lên núi, liền kéo người tới "hưng sư vấn tội".
Những kẻ đó giống như đều một lòng muốn xem Triệu Húc mất mặt.
Vân Trân muốn hỏi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Còn cả Triệu Húc có nói, chuyện vị Mã sư huynh kia trúng độc có chút liên quan tới hắn...!
Rốt cuộc là chuyện thế nào?
...!
Quá nhiều quá nhiều.
Nhưng đối mặt với thiếu niên Triệu Húc đã trưởng thành, Triệu Húc lớn lên càng thành thục ổn trọng, nhất thời Vân Trân không biết làm sao để mở miệng.
Năm năm nay, ngay cả nàng cũng thay đổi, vậy Triệu Húc thì sao?
Trong vô hình, giữa họ đã có khoảng cách.
Năm năm trước, nàng có lẽ có thể nhìn thấu nam hài tên "Triệu Húc" kia.
Nhưng năm năm sau, nàng lại không có cách nào xem hiểu thiếu niên tên "Triệu Húc" này.
A!
Trong lòng Vân Trân thở dài thật mạnh, chậm rãi nhắm mắt.
Tương lai còn dài, nàng sẽ có cơ hội biết rõ tất cả.
...!
Hôm sau, trời vừa sáng, bọn họ liền xuất phát.
Trên đường, Triệu Húc và Vân Trân đều vô cùng an tĩnh, chỉ có người dẫn đường thỉnh thoảng hỏi thăm, bọn họ mới trả lời đơn giản, bầu không khí hoàn toàn không hài hòa như ngày đầu tiên.
Tới trưa, bọn họ tới một bãi đất trống giữa rừng, người dẫn đường chỉ vào rừng cây đối diện: "Ta chỉ đưa hai vị tới đây thôi.
Xuyên qua rừng cây nhỏ phía trước là tới miệng Bích Lạc Cốc.
Hai vị muốn làm gì, ta không quan tâm, có điều trước khi mặt trời lặn, hai vị bắt buộc phải quay về đây.
Bởi vì không thể qua đêm ở trong Bích Lạc Cốc."
Triệu Húc gật đầu: "Phiền ông."
Sau đó, người dẫn đường ở lại chờ, Vân Trân và Triệu Húc kết bạn đi về phía Bích Lạc Cốc.
Vào rừng nhỏ, Vân Trân hơi mất tự nhiên.
Bầu không khí giữa hai người cứng đờ một cách vi diệu.
Vân Trân do dự không biết có nên chủ động nói gì hay không.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Húc bỗng dưng nắm lấy tay nàng, kéo nàng sang một bên.
Theo đó, liền nghe "Vèo" một tiếng, một mũi tên băn tới cắm trúng nơi bọn họ vừa đứng.
Vân Trân cả kinh, cả người toát mồ hôi lạnh.
Bặc bặc bặc...!
Một đám sát thủ hắc y từ sau thân cây đi ra, giơ cao đao kiếm chói lọi, cản đường bọn họ.
Triệu Húc thấy vậy, lập tức bảo vệ nàng phía sau, sau đó chậm rãi rút kiếm bên hông.
"Các ngươi là ai? Ai phái các ngươi tới?" Triệu Húc hỏi.
Sát thủ đối diện không trả lời, trực tiếp câm đao chém về phía Triệu Húc.
"Ngươi đi mau!" Triệu Húc đẩy Vân Trân ra, quơ kiếm tiếp chiêu.
Vân Trân đứng bên ngoài nhìn sát thủ vây quanh Triệu Húc, lòng vô cùng sốt ruột.
Bội kiếm bên hông Triệu Húc chẳng qua để chuẩn bị cho mọi tình huống, Vân Trân biết rõ Triệu Húc tuy có chút công phu, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của đám người này.
Nhất định còn có cách khác!
Trong lúc hoảng loạn, Vân Trân sờ đến túi thuốc bên hông.
Theo đó, tay nàng cứng đờ.
Ngay lập tức, nàng hét lớn với Triệu Húc một tiếng, ném một túi bột trắng về phía sát thủ..