Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 695: 695: Nàng Chưa Từng Yêu Con




"Chuyện này là quyết định sau khi Liễu gia và Đức Phi nương nương thương lượng.

Ta hi vọng ngươi có thể nghiêm túc suy xét."

Dù sao chuyện này chỉ cần Vân Trân gật đầu, vậy Triệu Húc bên kia...!Tin rằng, hắn vì cứu nàng, khẳng định sẽ đưa ra quyết định sáng suốt nhất.

"Đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!" Vân Trân trào phúng nhìn Liễu Trản, "Dù ngươi luôn miệng nói muốn tốt cho chàng.

Vậy ngươi cảm thấy, coi hôn nhân đại sự như giao dịch, có được hôn nhân như vậy, thật sự sẽ hạnh phúc sao? Các ngươi chẳng qua cũng vì chính mình mà thôi.

Nếu thật sự vì tốt cho chàng, cách đơn giản mà hữu hiệu nhất không phải là trực tiếp giết ta sao? Ta tin, với thế lực của Trấn Bắc Hầu phủ, muốn giết ngươi ở thiên lao là chuyện hoàn toàn trong khả năng."

Liễu Trản Anh không để ý tới Vân Trân, chỉ nói: "Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, nhưng đây là đường ra duy nhất trước mắt của ngươi.

Câu trả lời của ngươi là gì?"

Thiên lao lập tức an tĩnh lại.

"Đáp án? Đáp án sao?" Vân Trân lui hai bước, ngồi xuống đất, ngẩng đầu, nhìn trần nhà thiên lao, cười tự giễu, "Các ngươi thật sự sẽ thả ta ra sao? Thật sự sẽ để ta rời đi? Thật sự sẽ đưa ta cửu diệp ngọc linh chi?"

"Đúng vậy."

Vân Trân khẽ cười: "Vậy làm thế đi."

...

"Húc Nhi, con nghe thấy chưa? Con nghe thấy câu trả lời của nàng ta chưa? Người như nàng ta, sao có thể cam tâm làm hạ nhân mang nô tịch? Tự do đối với nàng ta mà nói mới là điều quan trọng nhất! Lúc trước, nàng ta có thể giải chết trốn đi thì không thể dễ dàng trở nhà như vậy."

Cách nhà từ giam giữ Vân Trân hai gian, lúc này có hai người đang đứng, Triệu Húc mang sắc mặt tái nhợt và Đức Phi Tô Uyển Khanh một thân hoa phục.

Hiện tại, Đức Phi nhìn sắc mặt Triệu Húc tối sầm, tiếp tục châm chọc: "Bây giờ quay về đều chỉ là vì cửu diệp ngọc linh chi kia! Con có biết công hiệu của cửu diệp ngọc linh chi không? Trong truyền thuyết, thứ đó có thể khởi tử hồi sinh! Nàng ta lấy cửu diệp ngọc linh chi, khẳng định là vì cứu người.

Xem ra, người nàng ta muốn cứu còn quan trọng hơn con, tình yêu của con dành cho nàng ta nhỏ bé không đáng kể cỡ nào, ngay cả người kia cũng thua kém..."

Đức Phi nói xong, Triệu Húc lảo đảo mấy cái.

Hắn đứng không vững, không thể không giơ tay đỡ vách tường bên cạnh, lúc này mới chống đỡ được, không ngã xuống.

"Nếu nàng ta thật sự yêu con, lâu như vậy nàng ta sẽ không thể không trở về thăm con! Nếu nàng ta thật sự yêu con, dù là nguyên nhân gì, nàng ta cũng sẽ không rời xa con!"

Đức Phi nói xong hai câu cuối cùng, Triệu Húc phun ra ngụm máu.

"Húc Nhi!" Đức Phi hoảng sợ gọi.

"A Húc!" Bên cạnh, Liễu Trản Anh nghe thấy động tĩnh, vội xoay người chạy tới, duỗi tay đỡ lấy Triệu Húc.

Trong thiên lao, Vân Trân cười khổ.

...

"Húc Nhi, con sao rồi?"

"A Húc, có sao không? Huynh quỳ cả buổi trưa ở Hoa Thanh Cung, thân thể chắc chắn không ổn..."

Đức Phi và Liễu Trản Anh lo lắng hỏi thăm Triệu Húc.

"Mẫu phi, Trản Anh, ta không sao."

Triệu Húc tránh tay bọn họ, tự mình đỡ vách tường, chậm rãi từ đứng dậy.

Hắn nhìn qua phòng giam của Vân Trân, nâng bước đi qua đó.

Rõ ràng chỉ cách mấy bước, Triệu Húc lại cảm thấy phải đi lâu mất nửa thế kỷ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.