Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 679: 679: Thử




Dung mạo?

Gương mặt giống Trân Nhi.

"Ta không hiểu." Vân Trân lắc đầu, mượn cớ tránh ánh mắt của Ngụy Thư Tĩnh, "Không phải Ngọc Nhung công chúa nói ta trông giống bằng hữu của nàng ấy sao? Nếu là bằng hữu, vì sao phải hại ta?"

Lần này, Ngụy Thư Tĩnh không trả lời.

Đây cũng là điểm Ngụy Thư Tĩnh nghi hoặc.

Triệu Ngọc Nhung nói nàng ta và Trân Nhi vừa gặp đã như quen biết, là tri kỷ.

Với sự hiểu biết của Ngụy Thư Tĩnh về Trân Nhi, không phải ai nàng ấy cũng có thể tùy tiện kể chuyện của mình.

Nếu không quen biết, nếu không phải bằng hữu, vậy vì sao Ngọc Nhung công chúa lại biết nhiều chuyện như vậy, về chuyện của Trân Nhi, về chuyện của y, đặc biệt là quãng thời gian bọn họ ở Nam Hoang.

Đôi khi, Ngụy Thư Tĩnh thậm chí cảm thấy Ngọc Nhung công chúa giống như người từng tự mình trải qua quãng thời gian đó.

Nếu không, sao có những chi tiết lại biết rõ ràng như vậy?

Mà có thể biết được những việc đó, ngoại trừ người ở Nam Hoang, thì chỉ có Trân Nhi nói với nàng ta.

Cho nên, đây cũng là lý do sau khi Ngụy Thư Tĩnh tra được Ngọc Nhung Cung, lại chậm chạp đưa ra kết luận.

Triệu Ngọc Nhung và Trân Nhi rốt cuộc có quan hệ gì?

Chủ mưu vụ việc ở Thính Hà Viện rốt cuộc có phải nàng ta không?

Nếu không phải nàng ta, vậy Tước Nhi có lý do gì để hại Thịnh Vân Trân? Huống hồ ngày ấy, không chỉ là rơi xuống nước, còn thả rắn độc vào hồ!

Chỉ dựa vào một cung nữ tuyệt đối không thể khó khả năng tránh được tai mắt thị vệ trong cung, đưa rắn độc tới.

Sau lưng việc này khẳng định có người quyền cao chức trọng mưu tính tất cả.

...!

"Tâm ý của Ngụy thống lĩnh, tiểu nữ tử xin nhận." Vân Trân cúi đầu, hành lễ với Ngụy Thư Tĩnh, "Hiện giờ ta vẫn rất tốt.

Về chuyện ngày đó, kẻ đứng sau là ai, có mục đích gì, ta không muốn truy cứu nữa, mong Ngụy thống lĩnh thứ lỗi."

"Nếu kẻ đó lại ra tay thì sao?" Ngụy Thư Tĩnh hỏi.

"Ta sẽ chú ý nhiều hơn." Nói xong, thấy Ngụy Thư Tĩnh tỏ vẻ không tán đồng, Vân Trân liền bổ sung một câu, "Ta hiện giờ đang làm việc ở Càn Nguyên Cung, ngày thường cũng rất ít khi rời khỏi Càn Nguyên Cung.

Nếu kẻ đứng sau thật sự là người của Ngọc Nhung Cung, cũng khó mà tìm được cơ hội ra tay."

"Nếu Thịnh cô nương đã nói thế, Ngụy mỗ chỉ đành thôi vậy." Ngụy Thư Tĩnh ôm quyền, "Hi vọng Thịnh cô nương có thể bảo trọng."

"Đa tạ." Vân Trân gật đầu.

"Không còn sớm nữa, để ta đưa cô nương về Càn Nguyên Cung." Ngụy Thư Tĩnh nói.

Vân Trân muốn từ chối.

Ngụy Thư Tĩnh lại nói để tránh trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn.

Vân Trân nghĩ nghĩ, liền đồng ý.

Sau đó, Ngụy Thư Tĩnh hộ tống Vân Trân về Càn Nguyên Cung.

Trên đường, hai người không ai nói chuyện.

Vân Trân nhìn người đi trước bên trái nàng, trong lòng thầm thở dài.

Kẻ đứng sau việc đó, nàng sao lại không muốn bắt? Sao có thể cam tâm?

Nàng chỉ là không muốn liên lụy Ngụy Thư Tĩnh mà thôi.

Nếu hung thủ thật sự là Triệu Ngọc Nhung, với thân phận công chúa hiện giờ của nàng ta, nếu Ngụy Thư Tĩnh tra được gì, khẳng định không thể toàn thân rút lui, thậm chí có khả năng mất mạng.

Món nợ giữa nàng và Triệu Ngọc Nhung, nàng sẽ tự mình thanh toán.

Còn về Ngụy Thư Tĩnh...!

Tâm ý của y, nàng sẽ ghi nhớ.

...!

"Thịnh cô nương là người Lẫm Châu sao?"

Sắp đến Càn Nguyên Cung, Ngụy Thư Tĩnh đột nhiên hỏi.

"Không biết có được tính thế không?" Vân Trân gật đầu, "Ta từ nhỏ đi theo mẫu thân ở Tây Nam, sau khi mẫu thân qua đời mới được người của phụ thân đón về Lẫm Châu.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.