Vân Trân ngẩng đầu đánh giá con thuyền cách đó không xa.
Rất nhanh, nàng gật đầu với Ngụy Thư Tĩnh bên cạnh.
Ngụy Thư Tĩnh thấy vậy, liền hướng con thuyền chạy qua đó.
Tới gần, mới phát hiện người đứng trên boong tàu là nha hoàn dung mạo tiếu lệ.
"Nè, bán bánh vân nghê, tiểu thư nhà ta hỏi các ngươi, bánh vân nghê của các ngươi thật sự là chính tông của phương Bắc sao?" Nha hoàn áo lục kia hỏi.
Vân Trân ngồi trên thuyền nhỏ hẹp, ôm rổ nhỏ giọng trả lời: "Đúng vậy, là chính tông nhất."
"Vậy ngươi cho ta một bao trước, ta đưa cho tiểu thư nhà ta nếm thử." Nha hoàn áo lục nói.
Hai mắt Vân Trân sáng ngời, lập tức lấy một bao nhờ Ngụy Thư Tĩnh đưa qua.
Nha hoàn áo lục cầm điểm tâm, xoay người muốn đi.
"Tỷ tỷ, tiền..." Vân Trân vội nói.
Nha hoàn áo lục dừng lại, trừng mắt: "Ngươi biết tiểu thư nhà ta là ai không? Là Yên Vũ cô nương nổi tiếng nhất quận Xích Thủy đấy! Nàng ấy mà thiếu tiền ngươi sao? Ngươi cứ an tâm ở đây chờ đi, ta mang vào cho tiểu thư dùng thử trước, nếu thật sự là bánh vân nghê, tiểu thư nhà ta nhất định sẽ có thưởng lớn." Dứt lời, nàng ta xoay người vào trong khoang thuyền.
Nha hoàn đi rồi, nét lo lắng trên mặt Vân Trân biến mất, nàng quay đầu, trao đổi ánh mắt với Ngụy Thư Tĩnh.
...!
Bọn họ ở trên thuyền nhỏ không bao lâu, nha hoàn áo lục kia quay lại.
Lần này, thái độ của nàng ta rõ ràng thân thiết không ít.
"Các ngươi quả thật không gạt ta! Tiểu thư nhà ta nói đây đúng la bánh vân nghê phương Bắc mới có.
Hiện tại các ngươi mang hết bánh vân nghê còn dư lại theo ta lên đây, tiểu thư nhà ta có chuyện muốn hỏi các ngươi." Nha hoàn áo lục nói.
"Việc này..." Vân Trân lộ vẻ do dự.
"Sao vậy? Còn không muốn?" Nha hoàn áo lục chống nạnh, "Bánh vân nghê còn dư của các ngươi, tiểu thư nhà ta muốn hết, nói không chừng tiểu thư cao hứng, còn sẽ thưởng lớn cho các ngươi."
Nghe đến đây, Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh không còn "do dự".
Thuyền lớn ném dây thừng xuống, bọn họ trèo lên.
...!
Ở dưới nhìn vẫn ổn, chờ lên thuyền, Vân Trân mới phát hiện con thuyền này lớn đến dọa người.
Nha hoàn áo lục dẫn đường, cuối cùng dừng trước một cửa gỗ hình quạt khắc hoa.
"Các ngươi chờ ở đây, ta vào trong thông báo một tiếng." Nha hoàn áo lục nói xong, liền đi vào.
Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh theo quy củ đứng bên ngoài chờ.
Rất nhanh, nha hoàn áo lục quay lại, phân phó vài câu, liền dẫn họ đi vào.
"Quan quan thư cưu, tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (*)."
(*) 关关雎鸠,在河之洲。窈窕淑女,君子好逑: trích từ Chu nam - Quốc phong - Kinh thi của Khổng Tử, có nghĩa là đôi chim cưu hót hoạ nghe quan quan, ở trên cồn bên sông.
Người thục nữ u nhàn, phải là lứa tốt của bực quân tử (Nguồn thivien.net)
Vân Trân mới vào trong, liền phát hiện trong gian phòng có không ít người.
Lúc này, một công tử áo lam phe phẩy quạt trúc tươi cười nhìn bức rèm che đối diện, một nữ tử thân hình thướt tha ngâm thơ.
Sau khi ngâm xong, những người khác ồn ào mà cười.
"Tiểu thư, người bán bánh vân nghê tới." Đúng lúc này, nha hoàn áo lục lên tiếng nói với người che mặt sau bức rèm.
Tiếng cười trong phòng nhỏ dần.
Mọi người đều nhìn về phía Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh.
Lúc này, Vân Trân nhận ra một cái nhìn chăm chú vô cùng quen thuộc.
Nàng ngẩng đầu, theo cảm giác nhìn qua.
Rất nhanh, nàng nhìn thấy Triệu Húc và Nguyên Bảo ở góc phòng.
Bọn họ cũng lên thuyền sao?
Vân Trân sửng sốt.
Triệu Húc từ xa gật đầu với nàng.
"Bánh vân nghê đó là các ngươi làm sao?" Một giọng nói vô cùng dễ nghe từ sau bức rèm truyền tới..